Tiếp xúc gần gũi với Cố tiên sinh, Tề Điềm Điềm cảm thấy mình hơi khó thở, có điều sau khi chào hỏi Tề Điềm Điềm xong, chú ý của Cố tiên sinh hoàn toàn đặt trên người Du Yến, chẳng hề trò chuyện xã giao gì với Tề Điềm Điềm.
Đạo đãi khách như thế có vẻ hơi thất lễ, song Cố tiên sinh luôn đối xử lạnh nhạt với người ngoài, thái độ như vậy cũng chỉ là tự nhiên thôi.
Du Yến cũng không muốn tạo ra bầu không khí thân thiện gì đó, giới thiệu hai người với nhau xong, cô liền hỏi vì sao Cố tiên sinh trở về đột ngột thế?
Cố tiên sinh nói rằng buổi trưa anh không có việc gì nên trở về xem cô có ngoan không.
Tề Điềm Điềm đứng bên cạnh nhìn thấy hành động thân mật của hai người, cô ta âm thầm kinh hãi, thì ra quan hệ hai vợ chồng bọn họ đã tốt đến mức độ này, khó trách Du Yến không chơi ngông cuồng như ngày xưa nữa, thì ra có người làm cho cô ấy hồi tâm chuyển ý, mà bản thân cô ta lại chẳng hề hay biết, thậm chí còn luôn miệng khuyên cô ấy ly hôn, khó trách Du Yến không thân với cô ta nữa.
Nhìn vào phong thái tao nhã, tác phong nhẹ nhàng của Cố tiên sinh, Tề Điềm Điềm có chút không cam lòng, hơn nữa không có cách nào, bối cảnh gia đình quyết định khởi điểm cao thấp của một người, mặc kệ cô ta cố gắng thế nào để bò lên, thì đều không thể chạm đến độ cao mà Du Yến có được, đây là nỗi khổ lớn nhất của cô ta, tất cả tốt đẹp chỉ là mơ ước, đối với cô ta mà nói, mấy thứ tốt đẹp đó chỉ là thứ hi vọng xa vời không thể nào đạt được.
Bây giờ muốn vào đoàn phim cô ta cần phải nhờ vào sự giúp đỡ của Du Yến, chỉ dựa vào điểm ấy, khoảng cách giữa cô ta và Du Yến đã cách xa vạn dặm.
Lúc ăn cơm, Tề Điềm Điềm càng không có tâm trạng, toàn bộ quá trình Du Yến đều không động tới móng tay, để mặc Cố tiên sinh đút ăn từng miếng từng miếng một, mà người xung quanh đều không cảm thấy quái dị một tẹo nào, ngược lại là dáng vẻ chuyện này vốn nên như thế, thậm chí còn có người hỗ trợ gắp rau bỏ vào muỗng, sau đó Cố tiên sinh chỉ việc đút vào miệng Du Yến.
Tề Điềm Điềm cảm thấy không còn từ nào để diễn tả, đâu phải Từ Hi thái hậu, có cần khoa trương như vậy không?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tề Điềm Điềm, ít nhiều gì cô vẫn bận tâm đến da mặt của mình, bởi thế nên cô giải thích với cô ta: "Tay phải tôi không hoạt động được cho nên mọi người mới giúp đỡ, bình thường không phải như vậy đâu, làm cậu chê cười rồi."
Tề Điềm Điềm ngượng ngùng cười hai tiếng, "Đúng là khiến người ta hâm mộ, mọi người đều yêu quý cậu nha."
Cố tiên sinh đút thêm một muỗng cơm, Du Yến lại không rảnh nói chuyện.
Sau khi ăn cơm trưa, Tề Điềm Điềm tạm biệt rời khỏi nhà họ Cố, giây phút bước chân ra khỏi cổng chính, Tề Điềm Điềm thầm nghĩ sau này chắc hẳn mình sẽ không đến nhà họ Cố nữa rồi, cuộc sống của Du Yến như vậy thật sự khiến người ta ganh tị đến phát cuồng, đến nhiều thêm mấy lần cô ta sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế nổi mà sinh lòng ghen ghét, sau đó làm ra vài chuyện điên cuồng gì đó.
Mặc dù Du Yến hứa hai ngày này sẽ giúp cô ta tìm cách móc nối quan hệ, nhưng cuối cùng vẫn chưa cho cô ta một câu trả lời thuyết phục, cho đến giờ phút này, Tề Điềm Điềm mới chính thức nhận ra rằng, Du Yến đã biến thành đồ giả nhân giả nghĩa.
Kỳ thật Tề Điềm Điềm cũng có thủ đoạn để bức Du Yến đi vào khuôn khổ, chính là dọa nói chuyện của Du Yến ra, bởi vì trước mặt người ngoài Du Yến giấu giếm tình trạng hôn nhân của mình, đối với chuyện của cô, Tề Điềm Điềm lại nắm rõ như lòng bàn tay, có thể nói là tư liệu mắt thấy tai nghe.
Giả sử đem bán cho truyền thông thì sẽ gây náo động biết bao nhiêu, song những thứ đó có chỗ nào tốt cho Tề Điềm Điềm? Tề Điềm Điềm không có ngu như vậy, đây là con át chủ bài lớn nhất mà cô ta có, thời khắc mấu chốt có thể trở thành bùa hộ mệnh để cô ta thượng vị, làm sao cô ta có thể tùy tiện đánh ra?
Trong lòng Tề Điềm Điềm rõ ràng nhất, ngày nào đó khi cô ta tung con át chủ bài này ra thì ngày đó chính là ngày kết thúc tình bạn giữa cô ta và Du Yến, cho nên cô ta phải cất giữ cẩn thận, trừ phi là có chuyện lớn xảy ra, bằng không cô ta sẽ không dễ dàng chôn vùi tình hữu nghị này.
Bởi vì nhận đủ đả kích của Du Yến trong thời gian làm khách ở nhà họ Cố, cả ngày Tề Điềm Điềm rầu rĩ không vui, tâm trạng đặc biệt kém, tối hôm đó, cô ta hẹn 2 3 người bạn đến quán bar uống rượu, thuận tiện tìm kiếm xem có kẻ ngốc nào để xuống tay hay không, giải tỏa nỗi cô đơn lạnh lẽo về cả thể xác và tinh thần.
Trước kia Du Yến cũng hứng thú với mấy trò sa đọa này, một tuần lễ cô đi 3 4 chuyến, hẹn một đám bạn heo bạn chó ăn uống chơi bời, cuối cùng cô là người sảng khoái đi trả tiền, rộng rãi hơn bất kỳ kẻ ngốc nào. Khi đó đối với đám bạn chơi chung với Du Yến mà nói, quả thực là như thiên đường, được ăn được chơi, quan trọng nhất là tất cả đều miễn phí.
Thời gian như thế đã trôi đi không quay trở lại, hiện tại Du Yến đã quay đầu, ngoan ngoãn làm một phu nhân nhà giàu.
Tề Điềm Điềm uống sạch rượu trong ly, cô ta nhỏ giọng cười vài tiếng, cười đến mọi người xung quanh không hiểu thấu.
Thân phận phu nhân nhà giàu ai mà không muốn? Tề Điềm Điềm cũng muốn nha, còn là cực kỳ muốn không cần phải mò mẫm lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ ai, không cần vì một cơ hội bò lên mà đi cầu xin người ta.
Có điều cuộc sống chính là như vậy, người người đều muốn mọi chuyện như ý mình, nhưng mơ ước trở thành sự thật thì được mấy ai, bằng không thì người ta biết phân chia giàu nghèo cao thấp như thế nào.
"Điềm Điềm, đừng chỉ uống rượu giải sầu nha, chúng ta ra nhảy đi." Người bạn bên cạnh đẩy cô ta, âm nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập khắp mọi không gian, muốn nói câu gì cũng phải rống hết cỡ.
Tề Điềm Điềm vẫy vẫy tay, ý bảo các cô cứ đi chơi, bản thân cô ta cầm ly rượu lên uống một hớp to.
Một lát sau, hai người bạn kia sôi nổi đi trở về, vừa đặt mông ngồi xuống ghế đã thét lên với Tề Điềm Điềm, "Điềm Điềm, bên kia có một trai đẹp cực phẩm đó, rất nhiều em gái nhỏ đi tới ve vãn đều không thành công, cậu có muốn đi thử hay không?"
"Trai đẹp nào?" Tề Điềm Điềm đã uống không ít, đầu có chút quay cuồng, hiện tại trong đầu cô ta chỉ có hình ảnh Cố tiên sinh, đối với các trai đẹp khác hoàn toàn không thấy hứng thú.
"Vừa rồi nghe mấy em gái kia nói, trai đẹp đó đủ tiêu chuẩn cao phú soái, nhà anh ta mở công ty giải trí đấy."
Nghe được mấy chữ công ty giải trí, nháy mắt Tề Điềm Điềm tỉnh táo lại mấy phần, cô ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, "Gã đẹp trai kia ở chỗ nào, tớ đi xem thử một chút."
Vì thế, mấy cô nàng kia lôi kéo cô ta chen lấn qua chỗ đó.
Người đàn ông kia trông rất cao lớn, bên cạnh có hai em gái nhỏ đang nói chuyện phiếm với anh ta, dáng vẻ bình thường nhưng quần áo trên người đúng là hàng hiệu không sai.
Tề Điềm Điềm bỏ tay hai người bạn đang dìu mình ra, cô ta vừa cười vừa nói: "Các cậu ở đây chờ tớ, tớ đi thăm dò thực hư."
Mấy cô bạn ồn ào động viên khích lệ tinh thần cô ta, nhất định phải tóm gọn trai đẹp, Tề Điềm Điềm gạt đám người mở đường đi qua, trong tình thế bắt buộc nụ cười tràn ngập tự tin.
...
Ngày hôm nay không có tuyết rơi, Du Yến chuẩn bị đi đến công ty, trước khi ra khỏi cửa, Cố tiên sinh bao cô lại thành một viên cầu, Du Yến nghĩ nếu lăn ra ngoài thì sẽ thuận lợi hơn đó, Cảnh Hân ở bên cạnh che miệng cười trộm.
"Chỉ có thể đến công ty, không cho đi những nơi khác." Cô bị gãy xương cộng thêm sinh bệnh, Cố tiên sinh rất lo lắng cho cô, thật muốn buộc cô bên người một ngày 24 tiếng, đi đâu cũng mang cô theo.
"Em hứa luôn, chỉ đến công ty." Du Yến ngoan ngoãn thề thốt.
"Buổi trưa đợi quản gia đến đưa cơm, không được ăn bậy bên ngoài." Cố tiên sinh tiếp tục dặn dò.
"Em đảm bảo sẽ không ăn bậy gì hết."
"Ngoan, buổi chiều chờ anh tới đón em."
"Em hứa sẽ nghe lời, chờ anh đến đón, ba ba, chúng ta có thể đi chưa?" Du Yến giả giọng cô gái nhỏ, nháy mắt cười hỏi anh.
Lòng Cố tiên sinh ngập tràn cảm giác vô lực, chăm sóc vợ yêu còn mệt hơn cả chăm sóc trẻ con, anh chẳng thèm nói gì nữa mà trực tiếp ôm cô vào xe, sau khi đóng cửa xe thì bảo tài xế lái đi.
Du Yến mở cửa sổ xe cho anh một nụ hôn gió, cô cười vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
"Phu nhân là người rất đặc biệt." Vu quản gia cũng ra ngoài tiễn chủ, thấy hành động của hai người bọn họ, ông cảm khái phát biểu.
Cố tiên sinh quay đầu nhìn ông một cái, "Quý mến cô ấy thì ít trêu cô ấy một tí đi."
Vu quản gia xoay người gật đầu, ông bày ra dáng vẻ cung kính gật đầu, "Tôi biết rồi tiên sinh."
Cố tiên sinh hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi vào trong xe của mình, nhớ đến nụ hôn gió vừa rồi của Du Yến, khóe môi anh không kiềm chế được mà giương lên.
Xe đến công ty, Du Yến đi thẳng đến văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, ba Du đang uống trà ở bên trong.
Du Yến ngọt ngào gọi ba mình, cô phát hiện một tay mình không thể nào cởi áo khoác, cho nên cô chỉ có thể để cho Cảnh Hân cởi giúp mình, sau khi treo áo lên giá thì Cảnh Hân cũng đi ra ngoài.
"Tới đây uống ngụm trà nóng đi con." Ba Du vẫy tay, ý bảo Du Yến đến ngồi cạnh ông.
"Ba, cuối tuần này có phải ba sẽ đi làm kiểm tra định kỳ hay không?"
"Ừ, ba đã hẹn với lão Lý rồi."
"Vậy đến lúc đó con đi với ba." Du Yến cầm chung trà lên uống một hớp, vị chát của nước trà làm cho cô nhíu mày, nhưng vừa nuốt vào bụng, cả người liền cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Ba Du lắc đầu, "Con là nhân vật của công chúng, khi ra ngoài có nhiều bất tiện, chẳng qua chỉ là kiểm tra theo thông lệ mà thôi, con không cần đi, ba bảo lão Đàm đi theo giúp đỡ là được rồi."
Thấy ba mình đã sắp xếp ổn thỏa, Du Yến cũng không nói gì thêm, cô bèn đổi sang một chủ đề khác, "Cả nhà cô lớn mấy ngày nay làm gì ạ?"
"Đang tìm nhà ở."
"Tìm nhà ở? Không phải dẫn Lý Quần Sơn về tìm vợ sao? Tự nhiên tìm nhà ở làm gì ạ?"
"Nghe cô lớn con nói, Quần Sơn muốn về nước phát triển, hai người họ muốn thuê một chỗ ở ổn định để nó yên tâm làm việc."
Du Yến nhíu mày, cô lo lắng nhìn ba Du, "Ngày đó lúc ở nhà, tại sao bọn họ không nói ra quyết định này?"
Ba Du cũng không rõ lắm, "Họ nói hiện nay trong nước cũng có nhiều không gian phát triển, cho nên muốn ở lại."
"Vậy nơi làm việc bên Mỹ của Lý Quần Sơn thế nào? Nghỉ rồi ạ?"
"Chắc là thế."
Du Yến nhún vai nói ra: "Đúng là một nhà kỳ lạ, ba, ba cũng đừng quan tâm đến chuyện của bọn họ nha, nhiều năm như vậy không có qua lại, chúng ta hoàn toàn không hiểu bọn họ."
"Yên tâm đi, ba có chừng mực." Ba Du rít một ly trà, sau đó ông quay sang nhìn con gái thỏa mãn gật đầu, "Cuối cùng con gái của ba cũng hiểu chuyện rồi."
"Sao ạ?" Du Yến nghe ba mình khen mà không hiểu mô tê gì hết.
"Chẳng phải con gọi điện nói muốn theo ba học tập quản lý công ty à? Đồng ý cho ba đứng lớp rồi hả?"
"Vậy ba có đồng ý cho con theo học không?"
"Cầu còn không được, trong khoảng thời gian này tạm thời con không thể quay phim, vậy theo học với ba đi."
"Thật ra Cố tiên sinh nói sau này anh ấy sẽ tìm đội ngũ quản lý, ba không cần vất vả như thế, con cũng không cần học mà thêm phiền, có điều con cảm thấy, dù cho có tìm đội ngũ quản lý thì con vẫn phải có hiểu biết, không thể cái gì cũng không biết mà vung tay làm bà chủ, ba nói có đúng không?"