Sau khi người giúp việc lui xuống, Tề Điềm Điềm đứng lên khỏi ghế salon đối diện đi đến ngồi bên cạnh cô, cô ta nhỏ giọng nói: "Cậu càng ngày càng ra dáng rồi nha."

Du Yến cầm gối nhét vào giữa hai người, sau đó cô ôm lấy một cái khác, rất tự nhiên đổi một tư thế thoải mái, đồng thời không để lại dấu vết tạo ra chút khoảng cách với cô ta.

Xong xuôi hết cô mới hỏi: "Dáng gì?"

"Bây giờ cậu càng ngày càng ra dáng phu nhân nhà giàu chứ còn gì nữa." Tề Điềm Điềm châm chọc.

Trước kia, Du Yến luôn không chịu nổi cái danh hiệu phu nhân nhà giàu này, ai gọi cô như vậy cô nhất định ăn thua đủ với người đó, bởi vì trong lòng cô lúc đó, hình tượng phu nhân nhà giàu chính là thân thể phì nhiêu, không có việc gì làm, cả ngày đánh mạt chược, dạo phố với mấy bà bạn trung niên, danh hiệu như vậy làm sao gắn lên một người trẻ tuổi nhan sắc xinh đẹp như cô chứ?

Chẳng qua là, hiện tại Tề Điềm Điềm nói như vậy, cô vẫn không nổi cáu.

Cô gả cho Cố tiên sinh, bản thân đúng là mang danh phu nhân nhà giàu, trước kia ghét bỏ là vì cô ghét bỏ đoạn hôn nhân này, còn bây giờ, cô hận không thể làm vợ Cố tiên sinh đời đời kiếp kiếp, làm gì để ý đến loại danh xưng này.

Vì thế cô trả lời: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."

"Trước đây cậu đâu có nói thế." Tề Điềm Điềm nhíu mày nhắc lại: "Ngày xưa cậu rất ghét biến mình thành loại phụ nữ mang thân phận hoa tầm gửi, phải phụ thuộc vào đàn ông mới sống được."

Du Yến gật gật đầu, cô rất tán thành: "Hiện tại tôi vẫn cực ghét loại người này, bản thân mình có tay có chân tại sao vẫn cứ thích bám vào người ta mà sống chứ?"

Khi nói mấy lời này Du Yến không có nhìn Tề Điềm Điềm, nhưng Tề Điềm Điềm lại có cảm giác Du Yến đang nói mình.

Tề Điềm Điềm vùng vẫy trong mớ cảm giác quái dị này, "Vậy cuộc sống của cậu bây giờ, có thứ gì không phải là Cố Hành Viễn đưa cho cậu? Cậu còn nói mình không sống phụ thuộc vào anh ta à?"

Du Yến cảm thấy buồn cười, xem ra Tề Điềm Điềm vẫn không từ bất cứ cơ hội nào khuyên cô ly hôn, đúng là đủ cố chấp!

"Tôi có sự nghiệp của mình, tôi có nguồn thu nhập, tôi còn là người thừa kế một công ty giải trí, có cần thiết sống dựa vào người khác hay không? Tôi là vợ Cố Hành Viễn, anh ấy có năng lực mang đến cuộc sống sung sướng cho tôi, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Mà giả sử anh ấy cần gì, chỉ cần là tôi có, tôi cũng có thể cho anh ấy, vợ chồng vốn là một thể, không có chuyện người nào bám vào người nào cả."

Nghe Du Yến chậm rãi nói, kể sơ lược về cuộc sống hôn nhân của cô, cách nhìn nhận về đạo vợ chồng, Tề Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy hoang đường, Du Yến mà cô ta
biết là một người hướng đến tự do, hướng đến tình yêu, mạnh mẽ khinh bỉ hôn nhân của bản thân mình, còn Du Yến trước mắt quả thực giống như đổi thành một người
khác, thậm chí cô nàng còn cảm thấy cuộc sống hôn nhân như vậy là hiển nhiên, còn chuyện nào hoang đường hơn chuyện này nữa không?

Tề Điềm Điềm nhìn cô như nhìn một người xa lạ, "Tớ phát hiện cậu thay đổi rất nhiều."

Du Yến vuốt vuốt một góc gối, cô cười trả lời: "Là người thì đều phải lớn lên, không có người nào vĩnh viễn không thay đổi."

Tề Điềm Điềm tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt, đường nét khuôn mặt vẫn xinh xắn như trước, vẫn là hình dáng quen thuộc trước kia, tại sao mấy lời cô nói ra lại giống với văn chương cổ vậy, làm cho cô ta hoàn toàn không thể giải thích vì sao.

"Cậu yêu Cố Hành Viễn rồi hả?" Đây là câu Tề Điềm Điềm không muốn hỏi nhất, nhưng vấn đề này cô ta nhất định phải hỏi.

Tề Điềm Điềm luôn biết mình muốn gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hành Viễn, cô ta đã biết tất cả đã kết thúc.

Người đàn ông tên Cố Hành Viễn kia, trên người anh hội tụ đủ mọi phẩm chất tốt đẹp của đàn ông trên đời, cuộc đời này, không có người đàn ông nào khác có thể lọt vào mắt Tề Điềm Điềm nữa.

Cô ta cho rằng, ngoại trừ điều kiện xuất thân hơi kém một chút ra thì trên người cô ta chẳng có điểm nào kém Du Yến, cô ta nỗ lực vươn lên trong ngành giải trí, mục đích cuối cùng là có thể đứng ở vị trí cao nhất mà mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy, lại khiến cho Cố Hành Viễn chú ý đến mình.

Từ khi bắt đầu quen biết Du Yến ngày đó, cô ta biết Du Yến là một phú nhị đại kiêu căng chua ngoa, vừa có tiền vừa tùy hứng, nhiều năm về sau, cô ta lại biết Du Yến ghét cay ghét đắng một người đàn ông như Cố Hành Viễn, trong mắt Tề Điềm Điềm Du Yến hết sức ngu ngốc, quả thật là hết thuốc chữa, ghét bỏ người đàn ông ưu tú như thế, rốt cuộc muốn tìm loại đàn ông thế nào đây?

Mà hôm nay, Du Yến lại thoải mái yên tâm làm Cố phu nhân, chuyện đột ngột đến thế, khó hiểu như thế.

Không đúng, hình như tất cả điều có dấu hiệu báo trước.

Tề Điềm Điềm cau mày hồi tưởng lại, từ lần tụ hội lần đó về sau, tất cả đều trở nên không đúng.

Từ trước đến nay Du Yến là người không say không về, vậy mà đêm hôm đó lại thẳng thừng thả chim bồ câu cho mọi người, sau đó thẻ hội viên của Du Yến không dùng được, khi ấy mọi người còn tưởng Du Yến quên nạp phí.

Đêm đó Tề Điềm Điềm phải bỏ tiền ra thanh toán, tiêu phí hết nửa tháng sinh hoạt phí của cô ta, lúc ấy Tề Điềm Điềm còn phàn nàn Du Yến là một cái đầu tôm, ngay cả thẻ hội viên mà cũng quên nạp phí.

Về sau mỗi lần mọi người tụ tập ở hội sở thì phát hiện thẻ hội viên của Du Yến vẫn thủy chung chưa nạp phí, có người ồn ào trêu ghẹo có phải Du Yến bận rộn đến nỗi váng đầu rồi không.

Bây giờ nhớ lại, hẳn là bản thân Du Yến chủ động hủy đi hiệu lực của thẻ hội viên, mục đích là không muốn tiếp tục để người khác tùy ý sử dụng.

Sau đó nữa, Du Yến không hề gọi điện thoại hẹn mọi người ra ngoài chơi, dù cho mọi người hẹn cô thì cô lại thường xuyên viện cớ bận quay phim mà từ chối, thái độ bất hòa càng ngày càng rõ ràng.

Hiện tại, rõ ràng hai người đang đối mặt nhau, song ở giữa lại có một khoảng trống vô hình khó mà vượt qua được.

Chẳng lẽ Du Yến phát hiện ra chuyện gì?

Không thể nào, đây chỉ là suy nghĩ của cô ta, chưa từng nói ra khỏi miệng, không có người thứ hai biết được, Du Yến thì càng không có khả năng biết, nghĩ đến đây, cô ta có chút lo lắng.

"Có phải cậu yêu Cố Hành Viễn rồi không?" Tề Điềm Điềm hỏi cô một lần nữa.

Du Yến trầm mặc một hồi, sau đó cô cười trả lời: "Người giống như Cố tiên sinh, yêu anh ấy là chuyện hết sức dễ dàng, phàm là người có tình, chỉ cần liếc mắt nhìn anh ấy mấy lần, chú ý anh ấy thêm một chút là đều có thể rơi vào, Điềm Điềm, cậu nói xem có đúng hay không?"

Bị Du Yến hỏi ngược, đột nhiên Tề Điềm Điềm cảm thấy chột dạ, cô ta lắp bắp đáp lại, "Cậu... Cậu hỏi tớ làm gì, làm sao tớ biết được."

Du Yến cười như không cười nhìn cô ta, "Tôi chỉ nhất thời tò mò cách nhìn của cậu về Cố tiên sinh mà thôi."

Tề Điềm Điềm nuốt nước miếng, ánh mắt lóe lên, "Tớ và anh ta không quen, có thể có ý kiến gì chứ."

"Không thể trả lời qua loa, đã nói là ấn tượng đầu tiên của cậu mà."

"Anh ta là một người đàn ông rất nghiêm trang, có lẽ... Có lẽ chẳng thú vị." Những quan điểm mà Tề Điềm Điềm nói là do trước đây Du Yến kể cho cô ta nghe, cô ta âm thầm muốn nhắc nhở Du Yến, ban đầu là cô ghét bỏ người ta không thú vị.

Du Yến nâng tay trái, ngón tay trỏ giơ thẳng lên nhẹ nhàng lắc lắc, "Đây chỉ là cách nhìn sai lầm trước đây của tôi, kỳ thật người như Cố tiên sinh chính là tình cảm rất mạnh mẽ, có tình thú, cực kỳ thú vị, còn âm thầm biết nịnh nọt người nữa đấy."

Tim Tề Điềm Điềm càng đập càng nhanh, nghe Du Yến nói thế, cô ta càng yêu người đàn ông kia hơn.

Cô ta ngơ ngác nhìn theo ngón tay Du Yến, "Cậu nói là phương diện nào?"

Du Yến nhỏ giọng cười một hồi, sau đó cô kề sát vào tai Tề Điềm Điềm, "Không nói cậu nghe, cậu tự đoán đi."

Tề Điềm Điềm có chút sững sờ, đây là ảo giác của cô ta sao? Tại sao đột nhiên cô ta phát hiện Du Yến thật ra là một người vô cùng xảo quyệt nhỉ?!

Tâm trạng Du Yến cực tốt, cô ngồi thẳng lưng lên rồi cầm lấy chiếc nĩa trên bàn, ghim một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, phát hiện mùi vị ngon tuyệt, cô ghim thêm miếng nữa, sau khi ăn xong phát hiện vị khách này vẫn còn ngồi bên cạnh, cho nên cô hỏi Tề Điềm Điềm, "Cậu có muốn ăn chút gì không? Mùi vị cũng không tệ lắm, có điều không thể ăn nhiều, sắp đến giờ ăn trưa rồi, trưa nay cậu ở lại ăn cơm đi."

"Đúng rồi, hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì?" Du Yến bỗng nhớ ra chuyện này, cô quay đầu sang hỏi cô ta.

Tề Điềm Điềm lấy lại tinh thần, cô ta vội vàng nói: "Chuyện lần trước tớ nhờ cậu, cậu đã hỏi giúp tớ chưa? Tuyển chọn sắp bắt đầu rồi, tớ gấp gần chết."

Du Yến buồn rầu lắc đầu, "Bên mảng truyền hình thật sự tôi không quen, rất khó giúp cậu."

Tề Điềm Điềm sắp khóc đến nơi, "Ngay cả cậu cũng không có cách, vậy tớ biết tìm ai đây?"

"Nghe nói cậu rất thân với phó đạo diễn của bộ phim "Lập Hạ" mà, sao cậu không tìm anh ta giúp đỡ?"

Du Yến chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ Tề Điềm Điềm càng hoảng sợ hơn, giống như bị đạp trúng chân đau, cô ta vội vàng phản bác ngay: "Tớ đâu có quen anh ta, cậu nghe ai nói mò đấy?"

"Ồ!" Du Yến không trả lời câu hỏi của cô ta mà cũng chẳng nói thêm cái gì.

Đến giờ ăn cơm trưa, Cố tiên sinh đột nhiên trở về.

Vừa vào nhà đưa áo khoác cho quản gia xong, chuyện đầu tiên anh làm chính là đi đo thử nhiệt độ trên trán Du Yến, thấy mọi chuyện như thường, anh mới quay sang chào hỏi Tề Điềm Điềm.

Tề Điềm Điềm phát hiện, đây là lần đầu tiên cô ta được tiếp xúc với người đàn ông này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play