Đêm hôm trước Du Yến mới tự tin tràn trề nói muốn đến công ty ba Du học tập quản lý, có điều sáng ngày hôm sau cô phát hiện thế giới bên ngoài đã biến thành màu trắng xóa, ý định đi ra ngoài bị dập tắt từ trong trứng nước.
Lúc ăn bữa sáng, Du Yến cầm bánh bao vừa ăn vừa thưởng thức bông tuyết bay tán loạn đầy trời ngoài cửa sổ, Cố tiên sinh bưng chén canh ở bên cạnh, thỉnh thoảng đút cho cô một muỗng.
"Anh yêu, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay nhỉ!" Du Yến cười quay đầu nhìn anh.
Cố tiên sinh nhìn vào ánh mắt hết sức vui vẻ của cô, anh cho rằng kế tiếp cô sẽ nói với mình mấy lời biện hộ gì đó, trong lòng có chút chờ mong nho nhỏ, nụ cười nhạt cực nhẹ nhàng treo trên khóe môi.
Du Yến nói tiếp: "Tuyết lớn như vậy, đợi lát nữa có thể đi đắp người tuyết nha!"
Lời tâm tình mong chờ không được nghe thấy, Cố tiên sinh thu lại nụ cười, tiếp tục đút cô uống canh.
"Tuyết lớn quá, không biết Tiểu Hân có đến hay không, gần đây rảnh rỗi không có chuyện gì, hay là cứ bảo em ấy đến đây ở vài ngày cho rồi, nhiều người đông vui, anh thấy được không?"
Trước mặt cô Cố tiên sinh chẳng hề có nguyên tắc, nghe cô nói xong, anh gật đầu trả lời ngay: "Được."
"Vậy để em tìm Vu quản gia hỏi thử xem Cảnh Hân có đến không?"
Cố tiên sinh khó hiểu, "Tại sao chuyện về Cảnh Hân lại đi hỏi Vu quản gia?"
Du Yến lườm yêu anh, cô cười trả lời: "Hai người bọn họ có ẩn tình bên trong, tìm Vu quản gia hỏi chắc chắn không sai." Vừa nói xong, cô vội bỏ cái bánh bao trong tay xuống rồi hắng giọng gọi Vu quản gia: "Vu quản gia ~"
Nghe được tiếng gọi của cô, Vu quản gia nhanh chóng bước đến đứng trước bàn ăn, "Phu nhân, có gì dặn dò?"
"Hôm nay Tiểu Hân có qua không?"
Vu quản gia nhận ra được ánh mắt trêu chọc của cô, mặt mo nháy mắt đỏ lên, ông mất tự nhiên đáp: "Ngày hôm qua cô ấy nói sẽ qua, hôm nay tuyết lớn quá không biết kế hoạch có thay đổi hay không."
Du Yến giơ tay trái lên vỗ xuống mặt bàn một cái, "Ông hiểu rõ kế hoạch của em ấy quá nhỉ! Nói, giữa hai người có phải có chuyện gì hay không?!"
Một tiếng "Bộp" khiến cho hai người đàn ông cùng hoảng sợ, Cố tiên sinh đặt chén canh xuống, anh xoa xoa tay cô, quả nhiên đỏ lên, anh không đồng ý nhìn cô, "Nhẹ thôi!"
Du Yến lè lưỡi với anh, cô cố tỏ ra vẻ uy nghi mà chồng cô ở bên cạnh lại khiến cô bốc hơi, cảnh quay này quả thực không có cách nào diễn khác được.
Vu quản gia vội ho một tiếng, diễn còn sâu hơn cả Du Yến, "Tôi và Tiểu Hân chẳng có chuyện gì hết, hiện tại giữa chúng tôi trong sạch như nước giếng, mong phu nhân minh xét."
"Hiện tại thì trong sạch, nói như vậy là tương lai hai người chuẩn bị không trong sạch rồi?!" Du Yến lại muốn đập bàn, nhưng cánh tay chỉ còn lại một mà nó lại đang nằm trong tay Cố tiên sinh, cô không có cách nào đập được.
Cố tiên sinh rất có nghĩa khí, anh nghiêm túc giúp cô đập bàn một cái.
Bởi vì là Cố tiên sinh đập bàn, khí thế hoàn toàn khác hẳn với Du Yến lúc nãy, Vu quản gia rụt cổ thành thật khai báo: "Tôi có ý nghĩ này nhưng còn phải xem ý của Tiểu Hân thế nào, cô ấy vẫn luôn gọi tôi là chú, có phải là chê tôi già hay không?"
"Đúng là tuổi hơn kém hơi nhiều, Vu quản gia, tôi cảnh cáo ông, Tiểu Hân có nguyện ý hay không đều là tự do của em ấy, ông không thể ỷ mình lớn tuổi mà tính toán, lập mưu kế tinh vi lừa gạt em ấy, biết chưa?"
Nói hay lắm, làm như ông là ông chú biến thái chuyên đi lừa gạt dụ dỗ mấy cô gái nhỏ vậy, Vu quản gia có chút tủi thân nhỏ giọng giải thích: "Phu nhân, tôi là người tốt."
"Tôi nhìn thế nào cũng không giống." Du Yến chế giễu một câu mới nói lời đứng đắn: "Ông lái xe đón Tiểu Hân đến đây ở vài ngày, thời tiết lạnh như vậy, một mình em ấy ở nhà trọ cũng không có ai trò chuyện."
Vu quản gia nhận lệnh, ông nhanh chóng xuất phát đi đón người rồi.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của ông, Du Yến lo lắng nói với Cố tiên sinh: "Em làm như thế có khi nào hại Tiểu Hân không? Tuổi tác hai người họ cách biệt quá lớn."
Cố tiên sinh vuốt ve bàn tay cô, "Lương một năm của Vu quản gia là 200 vạn, ba của anh ta ở nhà họ Cố bên kia cũng xấp sỉ, anh ta còn có các hạng mục đầu tư tài sản riêng."
Du Yến mở to mắt, "Ông ấy còn được bao ăn bảo ở toàn diện, thậm chí còn được cấp xe BMW thay đi bộ! Lương quản gia có phải hơi cao quá rồi không?"
Cố tiên sinh nghe cô châm chọc, anh kiềm chế không được mà cười ra tiếng, "Anh ta có thể làm cho cuộc sống của chúng ta thoải mái dễ chịu tránh phải lo âu, quà cáp hàng năm cho tất cả họ hàng cũng là do anh ta xử lý."
Nghe thấy lượng công việc của Vu quản gia cũng không nhỏ, lúc này Du Yến mới cảm thấy cân bằng, cô hưng phấn hỏi: "Nói như vậy, Vu quản gia có thể được xem như giàu ngầm à?"
Cố tiên sinh không biết Vu quản gia có giàu hay không, cho nên anh nêu cho cô một ví dụ, "Nếu mua ngôi biệt thự cách vách nhà chúng ta thì không thành vấn đề."
"Nói vậy thì ông ấy có thể dẫn Tiểu Hân đi ăn toàn bộ thế giới phải không?"
"Tại sao phải ăn toàn bộ thế giới?"
"Đó là mơ ước của Tiểu Hân."
"Cái đó không khó lắm."
Nghe Cố tiên sinh trả lời như thế, đột nhiên Du Yến cảm thấy, Cảnh Hân không mau tranh thủ thời gian gả cho Vu quản gia, nhất định là một tổn thất lớn.
Ăn sáng xong, Du Yến lôi kéo Cố tiên sinh ra hiên nhà ngắm tuyết rơi, hai người thân mật ôm nhau cùng một chỗ, đối mặt với gió tuyết đầy trời nhưng lại không cảm thấy rét lạnh tý nào, bởi vì hai người ôm lấy nhau hết sức ấm áp dễ chịu.
Đa phần thời gian buổi sáng Cố tiên sinh đều lãng phí ở trên người Du Yến, chờ khi anh ra ngoài làm việc thì đã hơn 10 giờ, thời tiết khắc nghiệt như thế, tình hình giao thông nhất định không tốt, chờ anh đến công ty thì đã tới giờ ăn trưa luôn rồi.
Sau khi Cảnh Hân tới đây, quả nhiên cô nàng hưng phấn đề nghị đi đắp người tuyết
Có điều tay Du Yến bất tiện, cô chỉ có thể đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, nhìn thấy Cảnh Hân và Vu quản gia chơi cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác mù mắt chó là như thế nào.
Kết quả, hai người chân chính chơi đắp người tuyết thì chẳng có chuyện gì cả, ngược lại là Du Yến đứng ở ngoài xem lại đột nhiên ngã bệnh.
Chạng vạng tối, Du Yến cảm thấy cả người bay bổng, không còn một xíu sức lực nào, sau khi Cố tiên sinh về nhà thì cô bắt đầu phát sốt, cả người một lát thì lạnh một lát thì nóng, mơ mơ màng màng.
Lòng Cố tiên sinh hết sức nóng vội, ánh mắt nhìn Vu quản gia mang theo mấy phần ý lạnh, âm thầm trách cứ ông quản không nghiêm, cũng may Vu quản gia kịp thời gọi bác sĩ gia đình, xem như là lấy công chuộc tội.
Sau khi chích thuốc, Du Yến nhanh chóng hạ sốt, tinh thần phấn chấn hơn không ít.
Cố tiên sinh nhìn cô ra một thân mồ hôi, làm thấm ướt cả quần áo, anh cẩn thận từng li từng tí thay cho cô bộ quần áo ngủ, chuẩn bị mọi thứ chu đáo xong, anh mới lên giường ôm cô vào lòng.
"Em đó, chẳng làm người ta bớt lo tý nào cả."
"Em không sao mà."
"Trời lạnh, mấy ngày nay em ngoan ngoãn ở trong nhà đi."
"Biết rồi." Biết rõ Cố tiên sinh thật sự lo lắng cho nên Du Yến rất biết điều đồng ý lời anh nói.
Bệnh của Du Yến đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa qua ngày hôm sau cô đã giống như người không có việc gì, cực kỳ có tinh thần, có điều buổi sáng vẫn nằm trên giường đến 10 giờ mới đứng lên.
Tối qua mọi người đều bị cô hù một trận, cũng bị Cố tiên sinh dọa chết khiếp, tuy bình thường Cố tiên sinh luôn mang vẻ mặt lãnh đạm, nhưng anh chưa từng nổi giận, tối hôm qua anh chỉ lạnh lùng nhìn Vu quản gia thôi mà đã khiến cho những người khác sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Hôm nay, mấy người hầu hạ Du Yến đều đặc biệt chu đáo tỉ mỉ, hoàn toàn xem cô trở thành người giấy, đụng một cái là hỏng.
Bởi vì đêm hôm trước phát sốt nên sáng hôm nay Du Yến chẳng có khẩu vị gì, tuy nhiên khi quản gia mang cho cô một chén cháo trắng ăn với dưa muối, cô vẫn rất nể mặt ăn hết một chén.
Cảnh Hân ở bên cạnh nhìn cô ăn, cô nàng săn sóc gắp dưa muối để vào bát cho cô sau đó chân chó nói: "Chị Yến, chị ăn nhiều một chút, đây là món Cố tiên sinh dặn người ta chuẩn bị trước khi ra khỏi nhà đó, anh ấy nói nhất định chị không có khẩu vị, ăn dưa muối có thể kích thích dạ dày."
Du Yến cầm muỗng, một muỗng cháo một miếng dưa muối, cô cảm thấy ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong, Vu quản gia nói cho cô biết, bạn của cô, tiểu thư Tề Điềm Điềm muốn tới thăm cô.
Nghe thấy Tề Điềm Điềm muốn tới, Du Yến không vui bĩu môi, "Tối hôm qua tôi mới bị bệnh, sáng nay cô ta đã biết tin? Thần tốc quá nhỉ?"
"Sáng sớm cô ta gọi điện thoại đến nhà, nói là có chuyện tìm phu nhân, thấy phu nhân chưa xuống lầu nên tôi nói với cô ta phu nhân bị bệnh, đang nghỉ ngơi, có việc gì tôi sẽ chuyển lời giúp, cô ta nghe xong thì nói muốn qua thăm phu nhân."
Nghe xong Du Yến trợn mắt: "Tìm tôi gấp như vậy, nhất định là chẳng có chuyện gì tốt."
Cảnh Hân làm trợ lý cho Du Yến đã hơn 2 năm, đối với bạn bè cô, cô nàng cũng không hiểu rõ lắm, nghe đoạn đối thoại giữa hai người, cô nàng mới nhắc đến tin tức mà mình nghe được, "Nghe nói danh tiếng của Tề Điềm Điềm trong ngành giải trí không tốt lắm."
"Trong mắt tôi danh tiếng của cô ta cũng không tốt đẹp gì, đợi lát nữa cô ta tới, hai người không cần cho cô ta sắc mặt tốt."
"Là vị tiểu thư đến là lần trước à?" Vu quản gia đứng bên cạnh hỏi.
Du Yến hết sức bội phục trí nhớ của Vu quản gia, cô mơ hồ nhớ hình như Tề Điềm Điềm có tới một hai lần gì đó, hơn nữa mỗi lần đều cùng cô trở về phòng, hoàn toàn không giao tiếp với những người khác, không ngờ Vu quản gia vẫn còn nhớ.
"Chính là cô ta."
Vu quản gia cảm thấy có chút kỳ lạ, trong ấn tượng của ông tình cảm giữa phu nhân và vị tiểu thư kia rất tốt, tại sao hiện tại cô ta muốn tới mà phu nhân lại không muốn chào đón nhỉ?
Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển!
Vu quản gia âm thầm cảm thán, sau đó nhìn sang Cảnh Hân bên cạnh, ông cảm thấy chỉ có người không tim không phổi như Cảnh Hân là tốt nhất, ít nhất lúc hai người ở chung không cần phí sức suy đoán tâm tư đối phương, tâm sự của Cảnh Hân đều viết hết lên mặt, nhìn là biết ngay.
Giờ ăn trưa, quả nhiên Tề Điềm Điềm xuất hiện ở Cố gia, chọn thời gian này đến thăm bệnh, nếu tính tình gia chủ tốt thì hiển nhiên sẽ không đuổi người trong giờ cơm.
Mặc dù trong lòng Du Yến không chào đón cô ta, nhưng lễ đãi khách cơ bản thì vẫn phải có, huống chi lúc này cô và Tề Điềm Điềm đang duy trì tình bạn giả tạo, cho nên cô vẫn nên nhẫn nại tiếp đón cô ta.
Do Cảnh Hân không quen biết Tề Điềm Điềm cho nên trực tiếp tránh đi, không biết cô nàng và Vu quản gia đang trốn ở đâu chơi đùa rồi.
"Buổi sáng tớ nghe quản gia nhà cậu nói, đúng là hết hồn, cậu nói xem, cậu vừa bị gãy xương vừa phát sốt, thật sự tội nghiệp quá." Tề Điềm Điềm tỏ vẻ lo lắng nhìn cô.
"Đã không sao rồi, cảm ơn cậu."
Du Yến vùi người trên ghế salon, cô ôm gối lười biếng đáp lại Tề Điềm Điềm, người giúp việc mang vài món bánh ngọt và hoa quả lên, còn hỏi Du Yến có muốn ăn gì thêm hay không, phòng bếp lúc nào cũng có thể làm cho cô, Du Yến xua xua tay, nói mấy thứ này là đủ rồi.