Bữa trưa phòng bếp chuẩn bị cơm trung, ba Du nghĩ cả nhà Du Chính Mỹ ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, hiếm khi về nước một chuyến, đương nhiên ông phải chuẩn bị thức ăn quê nhà chính tông để thiết đãi bọn họ.

Vì thế phòng bếp làm ra một bàn tiệc lớn đủ các loại thức ăn thập cẩm, mặc kệ là đông tây nam bắc, món nào nổi tiếng là làm món đó, kết quả chỉ có 5 người ăn cơm mà trên bàn có hơn mười món ăn.

Tay nghề đầu bếp Du gia không kém, thức ăn làm ra đều rất ngon, tuy tay Du Yến ăn uống không tiện, nhưng cô vẫn ăn ngon lành.

Ba Du ở bên cạnh vừa chăm sóc cô dùng bữa vừa nhiệt tình mời cả nhà Du Chính Mỹ, "Mọi người ăn nhiều một chút, không cần khách sáo."

Du Chính Mỹ chọn đi chọn lại một hồi cuối cùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau khi cắn một miếng, bà ta bèn đặt đũa xuống, "Món thịt kho tàu này nhiều dầu mỡ quá, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe. Chính Thiên, không phải chị nói cậu, cậu nhìn bàn thức ăn này mà xem, toàn thịt là thịt, nhìn thôi đã đủ ngán. Mọi người luôn đề cao thực phẩm tốt cho sức khỏe, ăn ít dầu mỡ, ăn ít thịt, cơm Tây cũng không tệ đâu, không có mỡ lợn lại ít mặn, khi chế biến hoàn toàn chỉ dùng dầu oliu..."

Phu nhân Du Chính Mỹ tự nhiên biến bàn ăn thành buổi thuyết trình, bà ta thao thao bất tuyệt tỉ mỉ hướng dẫn cách bà ta chăm sóc cuộc sống, thỉnh thoảng thì dừng lại quát chồng mình ăn ít thịt thôi, sau đó lại quay sang tận tình khuyên bảo con trai bà ta đừng ăn quá nhiều thịt.

Khẩu vị Du Yến vốn rất tốt, song từ khi Du Chính Mỹ mở miệng nói ra câu đầu tiên, Du Yến đã để muỗng xuống, bà già này hoàn toàn không phải đến thăm người thân mà mục đích là đến để chê bai thì phải.

Vừa ngồi vào bàn ăn đã nói không ngừng, nước miếng văng loạn xạ, hại những người khác đều không dám ăn, vậy mà bà ta vẫn cho rằng mọi người đều bị bà ta cảm hóa rồi.

Ba Du cũng hơi bực mình, ông có ý tốt mời người ta ăn cơm, cuối cùng lại nghe thuyết giáo một trận, không một ai thoải mái cả. Ông đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, "Chị cả, nếu thật sự ăn không vô, tôi sẽ sai tài xế chở mọi người ra ngoài ăn cơm tây, những thứ kia tôi ăn không quen nên sẽ không đi với mọi người."

Nghe ông nói như vậy Du Chính Mỹ mới dừng lại, "Một bàn thức ăn nhiều thế này, không ăn thì lãng phí quá, lần sau chú ý một chút là được rồi."

Du Yến thở phào một hơi, nhưng cô vẫn không cầm muỗng lên lại, nghe bà ta nói no luôn rồi.

Tâm trạng ba Du cũng không tốt, người càng lớn tuổi càng coi trọng tình thân, nghĩ đến thân thích từ phương xa trở về thăm, trong lòng ông vốn ôm kỳ vọng rất cao, nhưng sự thật thường không giống như mình tưởng tượng, kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn. Du Chính Mỹ vừa về đã làm cho lòng ba Du nguội lạnh.

Mặc dù Du Yến cảm thấy buồn thay cho ba mình, những cô hiểu như vậy rất tốt, ít ra ngay từ ngày đầu tiên đã nhìn ra tính tình đối phương, sau này có gặp chuyện gì hiếm thấy thì cũng không quá bất ngờ.

Tuy rằng nhà bọn họ khá lớn, nhưng trải qua tiếp xúc từ buổi sáng đến sau khi dùng cơm trưa, ba Du hoàn toàn không dám giữ lại cả nhà này, trong người ông có bệnh, vì nghĩ cho sức khỏe của mình, ông quyết định phải cách xa cả nhà Du Chính Mỹ.

Dùng cơm trưa xong, ông bèn sai tài xế chở cả nhà bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi.

Chờ xe chở người đi xa, Du Yến và ba Du mới cùng nhẹ nhàng thở ra, Du Yến quay đầu sang nhìn ba Du, cô cười nhận xét: "Cô lớn đúng là người kỳ lạ."

Ba Du cảm khái gật đầu trả lời: "Từ nhỏ tính tình cô lớn con đã mạnh mẽ như vậy, bên ngoài nhiều năm vậy mà cái tính này vẫn không thay đổi."

"Dượng và anh họ đều không thể chen miệng vào được." Du Yến cảm thấy hai người đàn ông này rất kỳ lạ, làm khách đến nhà người ta ít ra cũng phải có khách sáo cơ bản chứ, rõ ràng từ đầu đến cuối bọn họ đều giả làm khúc gỗ, quả là nhân tài.

"Lời gì cũng bị cô lớn con giành nói hết rồi, bọn họ còn biết nói gì nữa?"

Nói đến đây, cả hai cha con cùng cười lên.

Du Yến lại nghĩ đến một vấn đề khác, cô nói với ba của mình: "Cả nhà cô lớn đã về, vậy thì nhà bác cả và cô nhỏ cũng sẽ qua đúng không ạ?" Nhắc đến hai nhà này cô rất bực bội.

"Đúng là sẽ qua, hiếm khi cả nhà cô lớn con về nước, người một nhà cũng nên tụ họp lại đấy."

Quê hương ba Du ở thành phố C, khoảng cách giữa thành phố C đến thành phố B khoảng 200km, sau khi tốt nghiệp ba Du ra sức xây dựng sự nghiệp ở thành phố B ít khi trở về, sau khi ba mẹ ông mất, ông và anh chị em trong nhà cãi nhau nên không về nữa, song hàng năm ông vẫn đưa Du Yến về tảo mộ ông bà nội, chẳng qua là họ tránh đi dịp tiết thanh minh mà thôi.

Hiện tại, quan hệ giữa ba Du và anh chị em trong nhà cũng đã hàn gắn trở lại, thỉnh thoảng gọi điện ân cần thăm hỏi nhau một tiếng, có điều cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Kiếp trước, do cuối cùng Du Yến biến thành đứa ngu ngốc không chịu nổi, sức khỏe ba Du lại ngày càng sa sút, thật sự không có cách nào tiếp tục lo liệu chuyện công ty, bất đắc dĩ lắm ông mới đi tìm Du Chính Khoan và Du Chính Lệ, nhờ bọn họ quản lý giúp.

Du Chính Khoan và Du Chính Lệ vốn cũng có sự nghiệp riêng của mình, nhưng so với công ty giải trí của Du Chính Thiên mà nói, quả thực là cách biệt một trời một vực, lúc ấy Du Chính Thiên cầu tới cửa, bọn họ không nói hai lời mà đồng ý ngay, về sau mọi chuyện dần phát triển theo hướng Du Chính Thiên không thể nào khống chế nổi.

Lúc đó, chỉ cần Du Yến phấn đấu thêm một chút thì cuối cùng sẽ không rơi vào kết cục như thế.

Vì vậy, tuy rằng thân thích nhà cô đáng hận, nhưng rốt cuộc sai lầm là do cô tự tạo ra, cho nên mấy người đó mới có cơ hội thực hiện được mưu đồ.

Đời này, cô nhất định phải nhận lấy trách nhiệm thuộc về mình, để cho người ta không còn cơ hội thừa nước đục thả câu.

Đối với Du Yến mà nói, gặp người thân không phải là chuyện quan trọng và vui vẻ gì cả, cho nên khi trở về nhà mình, thái độ cô vẫn có chút bực mình.

Từ trước đến nay, Cố tiên sinh cực kỳ mẫn cảm với chuyển biến tâm trạng của Du Yến, đầu lông mày cô còn chưa kịp nhíu lại thì anh đã đoán ra cô có tâm sự rồi. Du Yến đã từng nói đùa với Cố tiên sinh, anh rất phù hợp với nghề bói toán, có thể bày bàn làm ăn, cao siêu như vậy, quả thật là tài nguyên cuồn cuộn, Cố tiên sinh lắc đầu cười đáp lại là bởi vì cô và anh tâm linh tương thông.

Buổi tối, do trời lạnh nên sau khi ăn cơm xong hai người không có ra ngoài tản bộ, Du Yến theo Cố tiên sinh vào thư phòng giết thời gian, hai người nằm ôm nhau trên ghế salon, Cố tiên sinh đọc sách, còn cô thì xem tạp chí.

Cô tiên sinh thấy cả buổi mà cô chưa lật được trang nào, anh bèn ôm cô hỏi: "Hôm nay không vui à?!"

Du Yến rúc vào lòng Cố tiên sinh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và hết sức thoải mái của anh, cô kiềm chế không được mà cọ cọ, tìm được vị trí dễ chịu mới thỏa mãn thở dài.

"Có một chút." Du Yến bĩu môi, "Anh còn nhớ chuyện kiếp trước em đã kể với anh không? Cuối cùng giải trí Du thị bị bác cả và cô nhỏ chia chác, thế nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều không liếc mắt nhìn ba em một cái."

"Hôm nay cô lớn em trở về, tuy rằng bà ta không tham dự vào chuyện đó, nhưng bà ta cũng chẳng đối xử tốt với ba em, lúc ba em cần sự giúp đỡ nhất thì họ từ chối thẳng thừng, gây chuyện bất hòa với ông, vì thế ấn tượng của em đối với họ cũng không tốt."

Cố tiên sinh lẳng lặng nghe cô tâm sự, thỉnh thoảng anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, cho cô an ủi, vợ anh thật sự bị chuyện kiếp trước làm khổ, cho nên sống lại một đời, bóng đen trong lòng cô cũng không thể dễ dàng biến mất, song những thứ này chẳng là gì cả, Cố tiên sinh tin tưởng vào năng lực của mình, nhất định anh sẽ kéo bảo bối của anh ra khỏi bóng đen quá khứ kia.

"Không thích thì đừng để ý đến họ." Trong mắt Cố tiên sinh, trời đất bao la, bảo bối của anh là lớn nhất, bất luận người hay đồ vật mà cô không thích, anh sẽ tiêu trừ sạch sẽ giúp cô.

"Thật ra đều là do em, nếu lúc đó em không sống buông thả, ba em cũng sẽ không thương tâm tuyệt vọng đến thế, ông sẽ không đi tìm mấy người kia." Du Yến thở dài quay đầu sang nhìn Cố tiên sinh, "Em định trong khoảng thời gian nghỉ dưỡng này sẽ theo ba đến công ty học tập công việc quản lý, nhanh chóng giúp ba em giải quyết mọi chuyện, giảm bớt áp lực cho ông."

Cố tiên sinh ngồi dậy ôm cô đặt lên đùi mình rồi ôm sát thêm một tý, "Bảo bối, em còn có anh, những chuyện này em không cần quan tâm, nếu em lo cho sức khỏe của ba thì anh có thể phái đội ngũ quản lý đến giúp ông ấy, em tin anh là được."

Du Yến cười khúc khích, "Chẳng lẽ em còn sợ anh chia hết phần công ty hay sao?"

Cố tiên sinh cũng cười mấy tiếng phụ họa với cô, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, khiến cho vành tai Du Yến lập tức đỏ lên, trái tim cũng ấm áp vô cùng.

"Em vẫn nên học gì đó thì hơn, bằng không chờ sau khi em giải nghệ, không làm việc gì, 100% em sẽ biến thành sâu mọt mất."

"Được, em thích thì cứ học, không thích thì cứ giao cho anh, được không?"

"Cố tiên sinh, anh tốt nhất!"

"Còn những thân thích kia em định đối phó thế nào?" Cố tiên sinh nhắc đến chủ đề bị gián đoạn lúc nãy.

Nhắc đến hai chữ thân thích, Du Yến cảm thấy nhức đầu, "Còn có thể làm sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi một bước tính một bước thôi... Cũng đâu thể nào thẳng thừng đuổi bọn họ về Mỹ, mặc dù em rất muốn làm như vậy, nhưng lại không có cái quyền này."

"Một người thành tích cao, có dáng người, mặt mày ưa nhìn, tại sao không tìm được đối tượng ở Mỹ mà phải đặc biệt về nước tìm, em không thấy kỳ lạ sao? Dù muốn tìm người Trung Quốc, ở bên đó cũng đâu có ít."

"Đúng vậy, em cũng cảm thấy cả nhà bọn họ rất kỳ lạ."

Cố tiên sinh trầm tư một lát, "Em đưa thông tin cả nhà cô lớn em cho anh đi, anh sai người sang Mỹ điều tra thêm."

Cô hoàn toàn đâu biết gì về tin tức của nhà cô lớn, "Ngày mai em hỏi ba rồi báo cho anh biết nhé."

"Em nói kết hôn với người làm văn phòng, cô lớn có vẻ rất ghét bỏ." Du Yến nhớ tới chuyện này, cô cảm thấy rất thích chí, cô cười hì hì nói với Cố tiên sinh: "Không ngờ rằng có người ghét bỏ anh kìa, ha ha..."

"..."

Cố tiên sinh đợi cô cười đủ rồi anh mới lên tiếng, "Chức vụ không phân biệt cao thấp hay giá trị, xin đừng kỳ thị nghề làm chủ tịch này."

Ban đầu Du Yến vốn cười đã đủ rồi, ai ngờ nghe anh nói xong, cô cười run cả giọng một lần nữa, "Cố tiên sinh, anh học hư, rõ ràng biết là đùa mà còn... trêu em... Ha ha... mắc cười quá."

"Có thể khiến mỹ nhân cười, thật là vinh hạnh cho tại hạ." Nói xong, Cố tiên sinh chăm chú chặn môi cô lại, ngăn cản tiếng cười của cô.

Hôn môi triền miên một hồi dẫn ra lửa tình ngùn ngụt bên trong hai thân thể, vừa hôn xong, hai người cùng thở phì phò đối mặt nhau, ánh mắt Du Yến sáng ngời, mắt cười cong cong nói với anh, "Cố tiên sinh, trời lạnh quá, chúng ta mau trở về phòng ngủ sớm đi."

Khóe môi Cố tiên sinh cong lên, anh thoải mái ôm lấy cô, "Đúng là một đề nghị hấp dẫn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play