Du Yến phát hiện, mới xa Cố tiên sinh một ngày mà cô đã tự động nói ra mấy lời tâm tình dễ dàng, lời buồn nôn há miệng là tuôn ra, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn nha.
Cố tiên sinh né tay phải cô ra rồi mới cẩn thận ôm cô vào lòng, "Bên ngoài trời lạnh như thế, sao em còn chạy đến phim trường?"
"Ở nhà chán lắm, em đến chỗ ba thì ông ấy cũng mang canh bổ ra bắt em uống, vì thế em mới đi tìm bạn chơi."
"Hay là chúng ta đến nhà ba mẹ ở ngoại ô ở mấy ngày đi." Cố tiên sinh đề nghị.
Du Yến suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không được, qua đó anh đi làm bất tiện, đừng lo cho em... Cùng lắm em ngoan ngoãn ở nhà là được rồi."
Lời hứa của cô khiến cho Cố tiên sinh vô cùng vui vẻ, vì vậy anh cúi đầu hôn cô một chút.
Buổi tối lúc đi ngủ, Du Yến xoay tới xoay lui bên cạnh Cố tiên sinh, song Cố tiên sinh vẫn nhất định không có động tĩnh, cô chưa từ bỏ ý định mà đưa chân cọ vào đùi anh, kết quả tiểu Cố bị cọ cứng ngắc, nhưng anh vẫn không phản ứng.
Du Yến nhỏ giọng thủ thỉ vào tai anh, "Chồng à..."
Rốt cuộc Cố tiên sinh cũng đáp lại, anh duỗi 1 tay ra bụm miệng cô lại, "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Du Yến bị che miệng không nói được, vì thế cô thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh, cả người Cố tiên sinh như bị điện giật, anh mạnh mẽ giật tay về, vừa tức vừa ấm ức nhìn cô.
Quả đúng là yêu tinh.
"Cố tiên sinh, lâu lắm rồi chúng ta không làm cái kia." Du Yến lại ghé vào tai anh, quyến rũ anh.
"Ngoan nghe lời đi ngủ, chờ em tháo thạch cao rồi lại làm cái kia."
Cố tiên sinh có khổ không thể nói, mỗi ngày đều ôm bảo bối trong lòng, vậy mà anh chẳng dám chạm vào cô, đây đúng là một loại cực hình, mà cô gái nhỏ này không thông cảm anh xem như cũng được đi, cô còn dám dốc sức liều mạng trêu chọc anh, hoàn toàn chính là đổ thêm dầu vào lửa.
"Chồng à..." Du Yến tiếp tục làm nũng, "Tay em bị thương mà chứ chân đâu có sao, hoàn toàn chẳng có gì đáng ngại."
Cố tiên sinh chịu đựng đến không thể chịu đựng nữa, cuối cùng anh thất bại toàn tập trước lửa tình hừng hực, trực tiếp cố định người, kéo quần xuống hành quyết ngay tại chỗ.
Mới đầu Du Yến còn có thể cố ý rên hừ hừ khiêu khích anh, thỉnh thoảng còn kêu lên "Chồng ơi giỏi quá" gì gì đó, nhưng sau khi bị Cố tiên sinh giày vò 2 lần, cô chẳng còn hơi sức để kêu nữa mà chỉ thở hổn hển theo tần suất va chạm của Cố tiên sinh.
Du Yến lại tiếp tục mốc meo ở nhà, đôi khi Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân sẽ đến nhà chơi với cô, nhưng hai người này chẳng có lương tâm gì cả, ngoài miệng thì nói đến chơi với cô, trên thực tế là ném cô sang một bên, bản thân mình tự chơi.
Đỗ Phi Phi phát hiện nhà cô có phòng xem phim, thế là mỗi lần tới cô nàng đều rúc vào trong đó xem phim, Du Yến vốn nghĩ hai người xem phim sẽ thú vị hơn, ai ngờ phim Đỗ Phi Phi xem đều là phim nghệ thuật, hơn nữa còn là trắng đen đấy, làm cho Du Yến không có tí sức lực nào, cô vẫn tương đối yêu thích phim Châu Tinh Trì hơn.
Cảnh Hân còn khoa trương hơn, mỗi lần tới đều bá chiếm TV lớn trong phòng khách để chơi game, một tay Du Yến bị thương, hoàn toàn không có cách nào cùng cô nàng thi đấu, kết quả Cảnh Hân kéo Vu quản gia tới, hai người hết sức sung sướng cùng chơi bắn máy bay! Du Yến triệt để lưu lạc thành người qua đường, bị ép nhìn bọn họ "Ân ái trắng trợn".
Các người chơi game vui vẻ như vậy, để xem các người không yêu nhau thế nào nha! [Đáng khinh]
Cho nên nói, hai cô gái này có đến cũng như không, Du Yến vẫn tiếp tục nhàm chán như cũ.
Sáng hôm nay, Cảnh Hân đến chơi, kết quả cô nàng theo Vu quản gia ra vườn rau nhỏ sau nhà chăm sóc rau quả, bỏ một mình Du Yến lẻ loi trơ trọi ngẩn người trong phòng khách.
Du Yến cảm thấy gần đây Cảnh Hân và Vu quản gia hơi kỳ lạ, thời gian hai người chung đụng càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn trò chuyện rất hợp, bất luận Cảnh Hân nói cái gì, Vu quản gia đều có thể tiếp lời.
Chẳng lẽ chuyện mình nói giỡn lúc trước đã trở thành sự thật rồi? Nhất thời Du Yến bị suy nghĩ của mình hù họa không nhỏ, cô nghĩ mình phải tìm cơ hội thẩm vấn Cảnh Hân mới được, cô nhóc này không tim không phổi, tùy tiện lừa gạt là moi hết được thôi.
Không đợi Du Yến tìm Cảnh Hân nói chuyện phiếm thì ba Du đã gọi điện thoại kêu Du Yến về nhà một chuyến.
Qua điện thoại, ba Du nói cho cô biết, thân thích trong nhà tới thăm, muốn cô về gặp.
Kiếp trước, giải trí Du thị cuối cùng bị một đám thân thích chia chác hết, tâm huyết ba Du vất vả cả đời xây dựng, rốt cuộc rơi vào tay người khác.
Nhưng mà, đến khi ông chết lại không có một người họ hàng đến nhìn ông một cái.
Vì thế khi nghe ba Du nhắc đến hai chữ thân thích, trong lòng Du Yến cực độ chán ghét, cô hận không thể làm cho đám thân thích đó biến mất hết, tốt nhất là cả đời này đừng đến làm phiền bọn họ.
Có điều người ta đến tận cửa rồi, Du Yến phải nhanh chóng về xem sao.
Trước khi ra ngoài cô vẫn thật biết điều gọi điện báo cho Cố tiên sinh một tiếng, về phần Cảnh Hân đến chơi với cô, cô tin rằng cô nhóc và Vu quản gia ở chung rất vui vẻ.
Thân thích như lời ba Du chính là cả nhà cô lớn từ nước Mỹ về thăm, điều này làm cho Du Yến rất kinh ngạc, bởi vì trong trí nhớ kiếp trước, cả nhà cô lớn đã xuất ngoại từ lâu, chưa từng trở về, chớ đừng nói tới việc lúc này trở về thăm người thân.
Mà đám thân thích phân chia công ty của ba Du lại là nhà bác cả và cô nhỏ, không liên quan đến cả nhà cô lớn.
Tuy kiếp trước cả nhà cô lớn không tham dự vào việc tranh đoạt tài sản của bọn họ, nhưng không có nghĩa là Du Yến sẽ cho bọn họ sắc mặt tốt, bởi vì khi ba Du còn trẻ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, ông thiếu hụt tài chính đi tìm anh chị em của ông nhờ giúp đỡ,
Song không có một ai để ý đến ông, thậm chí còn cố ý bất hòa với ông, trong này bao gồm cả nhà cô lớn giàu có nhất, chính vì như thế, sau này ba Du cũng ít lui tới với bọn họ, dù cho sau này sự nghiệp ba Du càng ngày càng lớn mạnh thì vẫn không khôi phục quan hệ với đám thân thích, các mối quan hệ trong gia đình cực kỳ nhạt.
Kiếp trước, cuối cùng ba Du phải đến cầu cứu bác cả và cô nhỏ, thật sự là do không còn cách nào khác.
Cô lớn Du Chính Mỹ và dượng là Lý Kính Nghiệp cùng du học tại nước Mỹ, sau khi tốt nghiệp đi làm thì được cấp thẻ xanh, sau đó thì không về nước nữa, bọn họ sinh được một đứa con tên là Lý Quần Sơn, năm nay 33 tuổi, lớn hơn Cố tiên sinh 2 tuổi, nghe nói còn chưa kết hôn.
Dù cho là chị ruột của ba Du, nhưng nhiều năm qua chưa từng gặp mặt nên lúc này cũng không có lời nói qua lại hỏi thăm, lúc này mọi người ngồi trên salon chẳng khác gì người xa lạ, hơn nữa còn cực kỳ nhạt nhẽo.
Du Yến vốn là người hoạt bát, song đối mặt với đám thân thích này cô hoàn toàn không có hứng mở miệng, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh ba Du, yên tĩnh nghe bọn họ nói.
"Năm nay Quần Sơn cũng 33 rồi, vậy mà chưa nghe nói gì đến chuyện chung thân đại sự, anh chị đều gấp muốn chết, có điều phụ nữ nước ngoài thì nó không vừa mắt, nghĩ tới nghĩ lui anh chị đành phải về nước tìm." Du Chính Mỹ giải thích lý do của lần trở về này.
Nghe xong, ba Du gật gật đầu, "Về nước tìm cũng tốt, trao đổi cũng dễ dàng hơn."
Du Yến ngồi nghe, cô có chút hả hê nghĩ, Lý Quần Sơn thuộc tiêu chuẩn ABC, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận nền văn hóa và giáo dục ngoại quốc, hoàn toàn khác với cách sống trong nước, chỉ sợ khi giao tiếp với các cô gái trong nước mới càng khó hơn, không hiểu Du Chính Mỹ đang suy nghĩ gì đây.
"Quần Sơn của chúng ta có bằng cấp cao, lại thêm quốc tịch Mỹ, cho nên việc tìm vợ cũng không thể qua loa, việc này mong Chính Thiên giúp anh chị để ý một chút."
Ba Du gật đầu đồng ý, "Em sẽ để ý."
Du Chính Mỹ lại dặn dò: "Nếu không tìm được, vậy cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
"Loại chuyện nhân duyên này, có gấp cũng không được." Ba Du trả lời như vậy.
Du Yến nghe không lọt tai, cô chưa từng thấy cả nhà nào kỳ lạ đến thế.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình Du Chính Mỹ khoe khoang Quần Sơn nhà bà ta ưu tú cỡ nào, còn người bị khoe khoang là Lý Quần Sơn thì chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn, mà người chủ gia đình Lý Kính Nghiệp, mới đầu nói xong mấy câu chào hỏi xã giao thì biến mình thành khúc gỗ, ngồi im lặng ngẩn người bên cạnh.
Du Yến cảm thấy mấy bà thím nói không ngừng cực kỳ đáng ghét, đã nhiều năm không có lui tới, dựa vào cái gì vừa trở về đã sai khiến ba Du tìm vợ cho con trai bà ta tự nhiên như thế? Ai cho bà ta quyền lợi này?
Chẳng phải thân thích nhiều năm không gặp, khi gặp lại là phải hồi tưởng lại chuyện xưa, giao lưu trao đổi tình cảm à?!
"Đúng rồi, con gái nhỏ của cậu..." Du Chính Mỹ nhìn sang Du Yến, cả buổi không gọi ra tên, vừa rồi rõ ràng đã giới thiệu qua.
"Tiểu Yến." Ba Du lặp lại một lần.
"Đúng, Tiểu Yến đã kết hôn chưa?" lúc này Du Chính Mỹ mới hỏi thăm hoàn cảnh nhà em trai mình.
"Kết hôn rồi."
"Điều kiện đối tượng như thế nào?"
Chẳng lẽ từ nước Mỹ trở về chỉ muốn hỏi mấy chuyện này của người thân thôi sao? Du Yến giành trả lời với ba mình, "Đi làm ở công ty ạ."
"Thành phần tri thức à?" Vẻ mặt Du Chính Mỹ ghét bỏ, "Thu nhập thế nào, có thể tự mua nhà hay vẫn phải để ba con mua cho?"
Du Yến chớp mắt mấy cái rồi lên tiếng trả lời: "Cô lớn, con cảm thấy nói về mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, con vẫn tương đối thích nghe chuyện hồi xưa của cô và ba con hơn."
Nhất thời, sắc mặt Du Chính Mỹ hơi mất tự nhiên, "Đứa nhỏ này, chuyện đã qua lâu như vậy, có gì hay mà nói."
Ba Du biết rõ Du Yến muốn nghe mấy chuyện xấu cho nên vội lên tiếng nhắc: "Đến giờ cơm rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Du Yến làm mặt quỷ với ba mình, cô nhỏ giọng nói với ông: "Có gì hay mà nói tiếp, ăn xong tiễn khách."
Ba Du cưng chiều nhéo mặt cô, "Con đó!"