Nhìn thấy Tề Điềm Điềm khó tránh nhớ lại một số chuyện không vui, ví dụ như cô ta nghĩ cách tìm giúp cô trai gọi, ví dụ như lôi kéo cô giao du với đám bạn bè xấu xa, ví dụ như kiên nhẫn khuyên cô ly hôn, ví dụ như sau khi cô ly hôn thì chạy tới quyến rũ Cố tiên sinh.
Nghĩ như thế, Du Yến phát hiện kiếp trước Tề Điềm Điềm tồn tại rất rõ rệt trong cuộc sống của cô, cô ta chiếm vị trí rất quan trọng, phát hiện này khiến cho Du Yến cảm thấy cực bực bội.
Từ lần tụ họp ở hội sở đến nay Tề Điềm Điềm có hẹn cô thêm mấy lần, nhưng đều bị cô dùng công việc làm lý do thoái thác, không ngờ hôm nay lại đụng mặt chỗ này, xem ra lên tiếng chào hỏi là không thể tránh khỏi.
Vị trí của Viên Viên bắt mắt như thế, mà Du Yến lại bá chiếm vị trí của cô nàng, rất nhiều người cũng chú ý đến sự xuất hiện của cô, vì thế Tề Điềm Điềm chắc sẽ nhanh chóng nhìn thấy cô.
Du Yến bĩu môi, vùi mặt mình vào chăn lông trốn một chút, chuẩn bị giả bộ làm đà điểu.
Viên Viên nhìn Du Yến bao bọc mình kỹ càng như một viên cầu, cô nàng cười nói: "Nếu lạnh quá thì em đi về đi."
Du Yến lắc đầu đáp lại: "Đã nói là đến thăm phim trường mà, sao có thể vừa đến đã đi, em đã nhờ tài xế đi mua chút thức ăn nóng để mọi người làm ấm dạ dày rồi."
Viên Viên kiềm chế không được véo nhẹ lên má cô, "Hiểu chuyện như vậy, chị cảm ơn em trước nha."
"Cảm ơn gì chứ." Du Yến xoa xoa chỗ bị kéo rồi nhỏ giọng hỏi Viên Viên, "Chị, Tề Điềm Điềm diễn nhân vật gì ở đây vậy?"
Kiếp trước khi cô diễn "Lâm Hạ" thì hoàn toàn không có Tề Điềm Điềm, lần này cô nhường kịch bản thì Tề Điềm Điềm lại tranh thủ được một vai diễn.
"Một vai phụ nhỏ, cảnh quay không nhiều lắm, nhưng mà khi không có cảnh quay cô ta cũng xuất hiện, có vẻ rất nghiêm túc." Viên Viên đánh giá sơ qua về Tề Điềm Điềm.
Du Yến khó hiểu, "Không có cảnh diễn vậy cô ta tới làm chi?"
Viên Viên trả lời: "Nghe nói đến trường quay học tập kinh nghiệm đó mà."
Không có cảnh quay mà còn đến học tập kinh nghiệm? Tề Điềm Điềm trở nên hiếu học như vậy từ lúc nào?
Cô ngồi cùng bàn 3 năm cấp ba với Tề Điềm Điềm, cho tới bây giờ Tề Điềm Điềm đều chỉ nghĩ cách trốn học, hoặc lôi kéo cô cùng trốn học, dù cho có đi học thì cũng là đọc tiểu thuyết xem tạp chí, Du Yến chưa từng thấy cô ta học tập nghiêm túc, mỗi ngày phấn đấu tiến lên gì đó.
Chẳng lẽ lớn lên nghĩ thông suốt, biết rõ chỗ tốt của học tập rồi chăng?
Du Yến lại thuận miệng hỏi Viên Viên, "Chị, ấn tượng của chị đối với cô ta như thế nào?"
Viên Viên lắc đầu, "Chị và cô ta tiếp xúc không nhiều lắm, không thể nói là có ấn tượng, có điều quan hệ giữa cô ta và mấy cô gái trẻ cùng lứa rất tốt, cũng rất nhiệt tình, à đúng rồi, hình như quan hệ giữa cô ta và phó đạo diễn Trương không tệ nha."
"Phó đạo diễn Trương?"
"Là người kia." Viên Viên chỉ vào một người đàn ông mặc áo khoác đỏ, "Tên là Trương Dự."
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bề ngoài có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhìn qua rất lão luyện.
Trò chuyện bát quái vốn là đề tài yêu thích của phụ nữ, ảnh hậu cũng không ngoại lệ, Viên Viên nhỏ giọng nói: "Chị nghe trợ lý nói thường xuyên nhìn thấy cô ta ngồi xe Trương Dự đến phim trường." Vừa nói xong, Viên Viên còn nghịch ngợm nháy mắt với cô mấy cái.
Du Yến hiểu ra ngay, xem ra quan hệ đúng là không cạn thật.
"Em và cô ta quan hệ rất tốt à?" Viên Viên quay đầu sang hỏi cô.
Du Yến cũng không giấu giếm, "Em và cô ta là bạn học chung cấp 3, là em đã giới thiệu cô ta vào ngành, chỉ là bây giờ không còn liên lạc."
Viên Viên nhìn cô cười cười, "Làm bạn học của em thật tốt, dễ dàng ôm bắp đùi nha."
"Làm chị của em cũng tốt, lúc nào em cũng có thể giơ đùi ra, không chỉ có đùi còn có đùi gà, đùi vịt, chân giò hun khói nữa." Du Yến cười hì hì trêu chọc lại cô nàng.
Quả nhiên, Viên Viên bị cô chọc cười ngặt nghẽo.
Rất nhanh sau đó, tài xế mang thức ăn nóng về, sau khi phân phát thức ăn xong mọi người mới biết Du Yến đến thăm phim trường của Viên Viên, ai cũng bất ngờ vì quan hệ hai người tốt như thế.
Ai có quen biết với Du Yến đều qua chào hỏi.
"Bình thường chị Viên rất quan tâm em, cho nên hôm nay em rảnh đến tìm chị ấy chơi." Du Yến tươi cười tuyên truyền quan hệ với Viên Viên.
"Nghe nói cô quay phim bị thương, có nghiêm trọng không?" Người bên ngoài hỏi thăm tình hình thương thế của cô, mấy ngày hôm trước tin tức giải trí xôn xao đưa tin, ai chú ý một chút là biết.
Du Yến chỉ vào bó thạch cao trên tay phải, "Chỉ có cánh tay tương đối nghiêm trọng, những chỗ khác không có vấn đề gì."
"Tiểu Yến, đúng là cậu rồi!" Tề Điềm Điềm bước ra khỏi đám người, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, "Cậu này, tại sao đến đây mà không gọi điện thoại cho tớ."
Nói xong mấy lời này, Tề Điềm Điềm vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Du Yến.
Du Yến cười ha ha hai tiếng, im lặng không tiếng động dịch mông ra một chút.
"Tôi đến thăm chị Viên thì mới biết cậu cũng ở trong đoàn phim."
Người bên cạnh hỏi Tề Điềm Điềm: "Các người cũng quen biết à?"
"Đương nhiên quen rồi, chúng tôi là bạn bè học chung từ cấp 3, là bạn thân không giấu nhau bất cứ thứ gì."
Trong đoàn phim cô ta cũng có không ít bạn thân, nghe cô ta nói xong, mọi người chỉ âm thầm cười ha ha.
Tề Điềm Điềm quay đầu sang nói với Du Yến: "Lúc trước tìm cậu, lúc nào cậu cũng bận, mọi người đều nhớ cậu muốn chết, lúc nào họp mặt đi?"
Du Yến hơi nâng tay phải lên, cô từ chối: "Tôi đã trở thành người tàn tật rồi, không có tâm trạng chơi."
Lúc này Tề Điềm Điềm mới nhớ tới chuyện Du Yến bị thương, cô ta vội vàng chuyển sang thái độ lo lắng hỏi han: "Thế nào, tay còn đau không?"
Du Yến lắc đầu, "Chỉ cần không nhúc nhích thì không đau."
"Mấy hôm trước tớ cũng đọc tin tức, tớ vốn định đến nhà thăm cậu nhưng lại không có thời gian rảnh, cậu thấy đó, gần đây tớ phải quay phim, rất bận rộn."
"Không sao cả, "Lâm hạ" là chế tác lớn, cậu phải cố gắng lên."
"Đúng thế, tớ cũng không ngờ có được cơ hội tốt như vậy, tớ nhất định sẽ quý trọng."
"Trò chuyện nãy giờ rồi, cậu không sao chứ? Cậu đi làm việc của cậu đi, đừng lo cho tôi." Du Yến hỏi cô ta, nhưng thật lòng cô muốn Tề Điềm Điềm biến nhanh một chút, cô sắp không đủ kiên nhẫn để đối phó cô ta nữa rồi.
Không ngờ Tề Điềm Điềm thuộc dạng có đuổi cũng không đi, "Hôm nay tớ không có cảnh quay, nói chuyện với cậu bao lâu cũng chẳng sao, hiện giờ tớ đang trong quá trình quan sát học tập đó, nơi này có nhiều diễn viên giỏi xứng đáng để học hỏi."
Tề Điềm Điềm hồn nhiên chưa phát hiện ra hành động của mình khiến người ta chán ghét, trong mắt cô ta, tình bạn giữa cô ta và Du Yến còn rất kiên cố, dù sao ngoại trừ lần Du Yến cho cả đám đi tàu bay giấy lần trước thì thái độ của Du Yến đối với cô ta vẫn không thay đổi gì nhiều.
Cô ta làm sao có thể nghĩ đến, con thuyền tình bạn nhỏ nhoi của hai người đã sớm lật trong kiếp trước rồi.
"Học thêm chút cũng tốt, thực lực mới là nguyên tắc tồn tại lâu dài."
"Có thực lực thì có lợi ích gì, có quan hệ mới là đạo lý lâu dài, nếu như không phải cậu giúp tớ thì làm sao tớ lăn lộn trong ngành giải trí này được?"
Viên Viên ở bên cạnh chen miệng không lọt nên dứt khoát cầm lấy kịch bản đọc, Du Yến phát hiện nên vội nói với Tề Điềm Điềm: "Vậy cậu đi học tập đi, tôi nói mấy câu với chị Viên rồi cũng phải về."
Tề Điềm Điềm bĩu môi, do dự một lát, cô ta nói với Du Yến: "Thật ra tớ có một số chuyện muốn nói với cậu."
Thấy ánh mắt của cô ta, nhất định là có chuyện muốn nhờ cô, Du Yến âm thầm trợn mắt, sau đó mới hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Gần đây có một bộ phim truyền hình, kịch bản không tệ chút nào, tớ muốn diễn vai nữ số 2, tranh thủ lâu lắm rồi, cũng từng thử vai nhưng vẫn chưa có cách nào tiến vào đoàn phim, cậu quen biết nhiều như thế, có thể giúp tớ móc nối quan hệ hay không?" Nói xong, Tề Điềm Điềm mang vẻ mặt mong chờ nhìn cô.
Nếu đổi lại là trước kia, Du Yến nhất định không nói hai lời mà đồng ý ngay, sau đó tỉ mỉ tìm quan hệ, có điều xưa đâu bằng nay, cô không còn là một Du Yến làm bất cứ chuyện gì mà cô ta yêu cầu.
"Mảng truyền hình tớ không quá quen thuộc nha." Du Yến khó xử nhíu mày, thấy Tề Điềm Điềm cũng khẩn trương theo, tiếp đó cô mới nói thêm, "Để tôi hỏi thăm giúp cậu thử xem."
"Vậy nhờ cậu rồi." Tề Điềm Điềm chu môi giống như làm nũng hôn lên má Du Yến một cái.
Du Yến lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh ghê tởm, cũng may có chăn lông cứu vớt nhiệt độ cơ thể cô.
Nói xong chuyện cần nói, Tề Điềm Điềm nhanh chóng đi chỗ khác, Viên Viên sáp tới nói nhỏ: "Bên mảng truyền hình chị có chút quan hệ, có thể giúp đỡ được bạn em một chút."
Du Yến vội vàng lắc đầu, "Ngàn vạn lần đừng giúp, đây là chuyện làm không được, cứ để theo tự nhiên thôi."
Viên Viên cũng là người tinh ý, nghe cô nói như vậy thì biết ngay Du Yến hoàn toàn không muốn giúp đỡ Tề Điềm Điềm, cô nàng không hiểu hỏi: "Cô ta vừa nói là bạn thân của em mà."
"Bạn thân cũng chia thành nhiều loại." Loại này là loại chuyên đào góc tường nhà người ta đấy. Chỉ là câu sau Du Yến không nói ra, dù sao giữa cô và Viên Viên vẫn chưa thân mật đến mức nói lời tri kỉ.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Du Yến đứng dậy chào tạm biệt, cô đoán có lẽ giờ này Cố tiên sinh đã nhận được tin, anh đã biết cô chạy khắp nơi rồi, cho nên cô phải trở về nhà trước Cố tiên sinh, trở về giả bộ làm bé ngoan.
Lúc rời khỏi phim trường, Tề Điềm Điềm chạy tới tiễn cô, nhìn thấy xe Du Yến đi, cô ta liên tục cảm thán số cô thật tốt. Du Yến cười ha ha hai tiếng rồi ngồi vào trong xe bảo tài xế lái xe nhanh lên.
Bước vào cửa nhà, Vu quản gia đang chờ cô trước bàn ăn.
"Phu nhân, Cố tiên sinh bảo cô mau uống hết chén canh này đi, vậy thì tiên sinh sẽ không truy cứu chuyện cô chạy loạn khắp nơi giữa trời lạnh."
Du Yến nhìn chén canh bổ dưỡng đen xì, vẻ mặt buồn rười rượi, "Vậy thì cứ để Cố tiên sinh phạt tôi cho rồi."
"Tiên sinh nói, trừng phạt của tiên sinh chính là: Dù tháo thạch cao xong cũng không cho phép cô rời nhà." Mặt Vu quản gia không thay đổi truyền đạt ý chỉ của Cố tiên sinh.
"Tại sao Cố tiên sinh lại nói với ông nhiều như vậy?!"
"Tiên sinh đã biết trước, đúng là cao nhân." Vu quản gia bắt đầu nghiêm trang vỗ mông ngựa Cố tiên sinh.
Quả thực nghe không vô! Du Yến bĩu môi, tay trái bưng chén canh lên, húp mấy ngụm to đã giải quyết hết, nước canh bổ dưỡng mang theo vị thuốc nồng đậm, mùi hương kích thích kỳ lạ khiến Du Yến buồn nôn, cô lập tức nôn oẹ vài tiếng, chuyện này làm Vu quản gia càng hoảng sợ, ông nhanh chóng mang ly nước ấm tới cho cô uống.
Uống xong nước ấm, Du Yến hít sâu mấy hơi lấy lại sức lực.
"Nước canh hôm nay khó uống quá, là cái gì vậy?"
"Xua tan khí lạnh, phòng ngừa cảm mạo."
Du Yến trừng mắt, "Tôi bị cảm hồi nào!"
Vừa dứt lời, cô liền nhảy mũi 2 cái.
Vu quản gia bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
Du Yến dậm chân nói: "Đây cũng là Cố tiên sinh nói phải không?!"
Vu quản gia bày ra vẻ mặt cô thắng, sau đó cầm lấy chén quay lưng đi vào phòng bếp.
Du Yến cảm thấy cứ tiếp tục như thế là không được, cô nhất định phải lập uy, bằng không thì nhất định Vu quản gia sẽ leo lên đầu cô ngồi mất!
Hôm nay Cố tiên sinh tan tầm sớm, lúc nghe nói Du Yến chạy đến thăm phim trường của người ta, anh đã muốn chạy đến đó rồi, nhưng mà nhớ đến dáng vẻ thở phì phò của cô gái nhỏ, anh phải kiềm chế cơn xúc động này lại rồi trở về bàn làm việc tiếp tục công việc đang dang dở.
Anh biết mấy ngày qua anh quản có chút hơi quá, từ trước đến nay Du Yến vốn hoạt bát, cả ngày bị anh ép ở nhà, thời gian lâu dài nhất định là rất chán, có điều anh không khống chế nổi ham muốn chiếm giữ trong lòng mình, biết như vậy là không tốt, song anh vẫn chiều chuộng lòng mình để cho nó xảy ra mà buộc chặt cô bên cạnh, để từng giây từng phút cô đều xuất hiện trong tầm mắt của anh, như vậy cô mới không chịu bất cứ thương tổn nào.
Hôm nay Du Yến tuyệt thực để phản đối, ép anh phải đến công ty làm việc, anh mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hình như anh làm hơi quá đáng.
Yêu cô không phải là khống chế tự do của cô, sợ cô bị thương vậy thì hãy soạn ra một kế hoạch chu đáo để bảo vệ cô, chứ không phải là mang cô giấu đi, cô còn trẻ tuổi như thế, chói mắt như thế, cô nên thuộc về sân khấu lớn của mình, anh không thể quá mức ích kỷ.
Lúc Cố tiên sinh về nhà, Du Yến đang xem tạp chí trên salon, thấy anh đi tới, cô vội vàng ném tạp chí sang một bên chạy ra đón anh, "Anh yêu, anh đã về rồi."