Du Yến bắt đầu cuộc sống giống như ở cữ, nói là ở cữ cũng có chút không đúng, chính xác mà nói chính là cô bắt đầu cuộc sống giống như người tàn tật.

Mà nhân vật phong vân Cố Hành Viễn Cố tiên sinh, đã hoàn toàn biến thành bảo mẫu.

Buổi tối đi ngủ, Cố tiên sinh cẩn thận từng li từng tí mà ôm cô, sợ tư thế ngủ của cô không tốt, đè lên tay phải.

Buổi sáng thức dậy, Cố tiên sinh hầu hạ cô rửa mặt mặc quần áo, thậm chí còn muốn hầu hạ cô đi WC, bị cô kiên quyết chống cự cho nên mới giành được kết thúc thắng lợi.

Lúc ăn cơm, Cố tiên sinh đút cô ăn từng muỗng, cực kỳ kiên nhẫn, hận không thể nhai thức ăn rồi mớm vào miệng cô, miễn cho cô phải mất công nhai nuốt.

Đây là chăm sóc người bệnh sao? Rõ ràng chính là đang chăm sóc một phế nhân không thể tự lo cho cho cuộc sống của mình!

Cứ sống như thế liên tục một tuần, Du Yến cảm thấy cả người đều không ổn, đi đâu cũng có người đi theo, muốn cầm thứ gì cũng có người giành cầm giúp cô, mọi người đều cẩn thận cung phụng cô như bồ tát, khiến cho cô càng ngày càng nóng nảy.

Có điều nóng nảy cũng chẳng thể nào phát tác với bọn họ, bọn họ chăm sóc cô toàn diện đều là vì muốn tốt cho cô, cô không có cách nào trách móc, chẳng qua là mỗi ngày đều như thế thì ai cũng phiền, gần đây khi nhìn thấy Cố tiên sinh, cô cũng không còn muốn nói vài lời tâm tình yêu đương buồn nôn nào nữa, mà chỉ hỏi anh: "Hôm nay anh không đi làm à?"

Cố tiên sinh sẽ cực kỳ kiên nhẫn trả lời cô: "Ở nhà hay ở văn phòng đều giống nhau."

Làm sao có thể giống nhau! Mỗi ngày điện thoại gọi tới muốn cháy máy, có một việc mà nói điện thoại cả buổi cũng chưa giải quyết xong, vẫn chậm trễ thời gian, mỗi ngày Triệu Thiêm đều chạy tới chạy lui giữa biệt thự và công ty, trong mắt giăng đầy tơ máu, biểu hiện oán niệm thật sâu, lúc nào cũng có thể khóc cho cô xem.

Chỉ là tuần lễ này, bọn họ đàm phán không thành hai mối làm ăn, mà việc buôn bán của bọn họ đều được tính bằng trăm triệu đấy.

Hết thảy chỉ bởi vì tay cô bị gãy xương, Du Yến thật sự rất nghi ngờ, có phải xương cốt cô làm bằng kim cương hay không, cho nên mới quý giá như vậy, cho nên Cố tiên sinh mới nghiêm túc đến như thế!

Sáng sớm hôm nay, Cố tiên sinh vẫn cẩn thận rửa mặt cho cô như thường ngày, khuôn mặt cương nghị vẫn đẹp trai như trước, chẳng qua là dưới cằm râu mọc lởm chởm, làm cho anh trông qua có chút chán chường, song lại càng có mùi vị đàn ông hơn, Du Yến thưởng thức một hồi lâu, sau đó cô mới chú ý đến quầng thâm màu trà nhàn nhạt dưới mắt anh, đó là dấu hiệu ngủ chưa đủ giấc, điều này chứng tỏ gần đây người đàn ông này rất mệt mỏi, không chỉ phải bận rộn chuyện công ty mà còn phải quan tâm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô.

Dù cho anh có khỏe mạnh cường tráng đến mức nào, nhưng cũng không phải làm bằng sắt, Du Yến cảm thấy vô cùng đau lòng, vì thế cô bắt đầu im lặng nghĩ cách, đợi đến khi đi xuống phòng ăn dùng bữa thì cô đã nghĩ ra rồi.

Cố tiên sinh tập mãi thành quen bưng chén lên đút cơm cho cô, anh thành thạo thử nhiệt độ, sau đó mới bắt đầu đút cô ăn.

Bình thường Du Yến rất phối hợp, muốn cô ăn cơm thì cô ăn cơm, muốn cô uống canh thì cô uống canh, hoàn toàn không nói hai lời, nhưng mà hôm nay Cố tiên sinh thử qua mấy món ăn, Du Yến vẫn không chịu há miệng.

Cố tiên sinh đặt chén cơm xuống rồi kéo nhẹ cô vào lòng quan tâm hỏi han, "Sao thế em, đồ ăn không hợp khẩu vị à? Anh bảo bọn họ nấu lại có được không?"

Du Yến lắc đầu.

Cố tiên sinh tiếp tục đoán: "Không có khẩu vị, không muốn ăn?"

Du Yến tiếp tục lắc đầu.

Cố tiên sinh siêu cấp kiên nhẫn, "Vậy có phải em muốn tự ăn không? Có điều em không biết dùng tay trái, chẳng phải lúc trước đã thử qua rồi sao?"

Du Yến vẫn lắc đầu, lần này không đợi Cố tiên sinh đoán mà là cô tự nói ra: "Em muốn Cố tiên sinh đi làm, đừng cứ ở nhà theo giúp em, ở nhà nhiều người như vậy, nhất định có thể chăm sóc cho em thật tốt mà."

"Nhưng mà anh lo." Bảo bối của anh, anh nâng trong lòng bàn tay còn ngại chưa đủ, thế mà cô lại bị thương ở một nơi không có anh, hơn nữa còn liên tục bị thương, Cố tiên sinh tự nhận trái tim mình đủ mạnh mẽ, song anh cũng tự biết là không thể cứ sợ hãi nữa, nếu xảy ra thêm một lần, nhất định anh sẽ sinh bệnh mất.

Du Yến lắc lắc đầu, cô từ chối nghe anh nói tiếp.

"Cố tiên sinh, anh không cần phải nói lý lẽ với em, hôm nay em chính là muốn chơi xấu đến cùng, anh không đi làm em sẽ không ăn gì cả, một xíu cũng không ăn!"

Hai người giằng co một hồi, Cố tiên sinh bại trận hoàn toàn, dùng bữa sáng xong, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, anh đành ra ngoài đi làm.

Du Yến và Vu quản gia cùng tiễn anh ra xe, Cố tiên sinh còn ở lại dặn dò đủ thứ, không được nghịch ngợm, không được chạy loạn khắp nơi, phải nghe lời, phải uống thuốc đúng giờ, anh sẽ gọi điện về kiểm tra đấy.

Giọng điệu này, cách nói này, làm gì giống đang dặn vợ, rõ ràng là đang dặn dò con gái!

"Bên ngoài trời lạnh, em mau trở vào nhà đi thôi!" Rốt cuộc Cố tiên sinh cũng ngồi vào trong xe.

Du Yến đưa mắt nhìn theo chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi biệt thự, sau đó cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Cứ tiếp tục như vậy, thần kinh tất cả mọi người sẽ suy nhược hết mất!"

Vu quản gia cũng thở dài theo, "Lần này cô đã dọa tiên sinh rồi, đừng thấy tiên sinh tỏ vẻ không có chuyện gì, hiện tại chắc hẳn tiên sinh đã nếm đủ vị cho nên sợ hãi rồi."

"Nhưng mà anh ấy đang trông gà hóa cuốc đấy, ông không nhìn ra à, anh ấy hận không thể dính lấy tôi một ngày 24 giờ, hôm nay tôi phát hiện quầng thâm dưới mắt anh ấy rất đậm, làm tôi đau lòng muốn chết."

Không có chút nào phòng bị, cứ như vậy, Vu quản gia bị bà chủ trát hồ lên mặt!

Có phải bà chủ của ông không thể hiện tình cảm thắm thiết thì sẽ chết không?!

Vu quản gia im lặng âm thầm khinh bỉ cô.

Hai người vừa nói vừa trở vào nhà, không khí ấm áp trong nhà khiến cho cả người Du Yến lập tức cũng ấm áp theo, cô vội vàng cởi chiếc áo khoác dày nặng ra.

Vừa rồi chỉ lo hối thúc Cố tiên sinh ăn sáng, cô còn chưa kịp ăn, lúc này Cố tiên sinh đi làm rồi, cô bỗng cảm thấy thực thoải mái vui vẻ, còn vô cùng có khẩu vị, nghĩ lại tuần lễ bị quản thúc mà sợ.

Hiện tại người quản thúc cô không có bên cạnh, cuối cùng cô cũng có cảm giác được giải phóng, vì thế tay trái cầm muỗng, chậm rì rì ăn, mặc dù tướng ăn rất khó coi, nhưng khẩu vị lại rất tuyệt.

Ăn xong chưa được bao lâu, Cố tiên sinh đã gọi điện về hỏi thăm cô có ăn uống đầy đủ hay không, Du Yến liên tục trả lời ăn rất ngon, hơn nữa còn ăn rất no, Cố tiên sinh hơi nghi ngờ, cho nên cô đành phải nhờ đến Vu quản gia làm chứng.

Sau đó, Du Yến thương lượng với Cố tiên sinh, cô ở nhà rất chán, muốn đi tìm ba Du chơi.

Cố tiên sinh cũng không ngăn cản, song anh vẫn cẩn thận dặn dò cô không được động đến tay phải, chơi chán thì về nhà sớm, Du Yến tươi cười hớn hở đồng ý, quả thực cô bị quản thúc sắp hỏng mất rồi.

Vừa mới bước về nhà mẹ đẻ, ba Du đã chuẩn bị sẵn một chén canh bổ đợi cô, lúc Du Yến nhìn thấy chén nước canh kia, ngay cả chào cũng chưa kịp nói đã quay đầu bỏ chạy.

Ba Du vội hét lớn một tiếng mới kịp gọi cô lại.

"Xảy ra chuyện gì, khi không chạy là sao?!" Ba Du nhìn con gái đang ủ rũ, ông không hiểu hỏi. 

Du Yến bày ra dáng vẻ không lưu luyến cuộc sống, cô bắt đầu than thở: "Ba ruột của con ơi, con ở nhà một ngày đã bị ép ăn 6 món, hiện tại đến chỗ ba tỵ nạn, vậy mà ba còn chuẩn bị mấy thứ này, có phải ba muốn con không còn nhà để về không?!"

Bị cô chất vấn, ba Du cũng cảm giác được mình hơi quá đáng, ông nhanh chóng sai người dọn chén canh xuống rồi hỏi thăm: "Tay còn đau không? Lúc nào thì tháo thạch cao?"

"Không đau, nghe nói 4 tuần nữa mới có thể tháo."

Ba Du lo lắng hỏi tiếp: "Mới 4 tuần, có phải hơi nhanh không?"

Du Yến lắc đầu, bị nuôi giống như phế nhân một tuần, cô cảm thấy cơ thể mình đã khôi phục rất tốt, cô nghĩ chỉ cần 20 ngày nữa là có thể thạch cao, nhưng bị Cố tiên sinh kiên quyết bác bỏ.

"Thứ này mang vào vừa khó chịu vừa chướng mắt, chả có gì đẹp, tháo ra sớm một chút tốt hơn."

Ba Du cười mắng yêu một tiếng: "Tùy hứng."

Du Yến không ở lại nhà mẹ đẻ quá lâu, trên đường đến đây cô nhận được điện thoại của Viên Viên, gần đây Viên Viên rất bận rộn quay phim cho nên không mấy chú ý đến tin tức giải trí, cho tới hôm nay biết được Du Yến bị thương đang nghỉ ngơi ở nhà, cho nên cô nàng vội vàng gọi điện thoại an ủi cô.

Lúc này Du Yến mới nhớ tới, hình như Viên Viên đang quay bộ phim "Lâm Hạ".

Kiếp trước, cô không để ý chuyện mình thiếu kinh nghiệm mà giành lấy bộ phim này, kết quả nhân vật bị cô phá hỏng, mà đời này, cô lại thuận nước đẩy thuyền, đẩy kịch bản này đến trước mặt Viên Viên.

Viên Viên có thể phấn đấu đến vị trí này, năng lực nhất định không kém, vừa nhìn thấy kịch bản, cô nàng cũng tự hiểu đây là cơ hội khó có được, thông qua quan hệ, cô nàng đưa nhân vật về tay mình, mà thái độ cô nàng đối với Du Yến cũng thay đổi rõ rệt, từ hành động thường xuyên gọi điện cho Du Yến có thể nhìn ra, Viên Viên thật lòng muốn kết bạn với cô.

Khi biết cô muốn đến thăm quan đoàn phim, Viên Viên liên tục vui vẻ đồng ý. Vì vậy, sau khi chào tạm biệt ba Du, Du Yến cao hứng ngâm nga một khúc hát đi ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng sung sướng của cô, ba Du lắc đầu nói với thím Lưu, "Quả nhiên là gả con gái ra ngoài như bát nước đổ đi, về nhà ngồi chưa nóng ghế đã vội đi rồi."

Thím Lưu vô cùng đồng cảm gật đầu.

"Lâm hạ" là một chế tác lớn cho nên phim trường được dàn dựng rất lớn, Du Yến vừa xuống xe thì trợ lý của Viên Viên đã ra đón, nói là ra dẫn cô vào trong.

Du Yến vừa bước xuống xe đã bị gió thổi lạnh run, đột nhiên cô hơi hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình, thật sự là lạnh quá đi à.

Du Yến đi thẳng đến chỗ Viên Viên, Viên Viên đang đối diễn với một diễn viên nào đó, thấy cô đi vào, màn diễn thử đành phải chấm dứt.

Du Yến vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ tiếp tục, Viên Viên cười nói không sao, thấy cô ngồi xuống mà vẫn còn run, cô nàng bèn lấy chăn lông trên ghế của mình đưa qua cho Du Yến.

"Em bị thương mà còn chạy khắp nơi như vậy, người nhà không có ý kiến gì à?" Nhìn vào cánh tay bó thạch cao của cô, Viên Viên lo lắng hỏi.

Du Yến cũng chẳng giấu giếm, "Nhất định là có ý kiến, em lén chạy đến đấy, ở nhà chán đến sắp điên rồi."

Đang nói chuyện với Viên Viên, ánh mắt Du Yến lơ đễnh lướt qua người diễn viên nào đó, vừa nhìn thấy cô đã hết sức ngạc nhiên, "Người kia là Tề Điềm Điềm sao?"

Ánh mắt Viên Viên nhìn theo ngón tay cô, cô nàng gật gật đầu, "Đúng thế, em quen cô ta à?"

Du Yến bĩu môi xác nhận, "Xem như là thế đi."

Các cô không chỉ quen biết, mà còn là quen biết cũ, quen biết cũ hai đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play