Du Yến nói muốn đi đến chùa thắp hương cầu phúc, nói một hồi, cô bỗng nhiên dừng lại, im lặng nhìn Cố tiên sinh, từ lúc cô bắt đầu lải nhải, Cố tiên sinh chỉ lẳng lặng gọt táo ở bên cạnh, đợi cô dừng lại, anh mới cắt một miếng táo đưa cho cô.
Thấy cô trầm mặc, anh hỏi: "Tại sao không nói tiếp?"
Du Yến vừa ăn táo vừa lo lắng nói: "Anh nói xem em còn có thể đến chùa miếu được hay không? Hoàn cảnh của em thế này, có lẽ được tính là linh hồn phi pháp nhập cư trái phép nhỉ? Có khi nào vừa gặp thần phật thì bị đánh trở về không?!"
"..."
Cố tiên sinh cảm thấy, dù cho anh có hiểu biết nhiều hơn nữa, thì anh cũng chẳng có cách nào tiếp nhận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của cô gái nhỏ, anh vẫn rất chân thành bày mưu tính kế giúp cô, "Không phải em đã nói kiếp trước anh nhờ đại sư tìm một khối phong thủy bảo địa cho em sao? Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm đại sư này hỏi một chút là biết thôi."
Nháy mắt, mặt mày Du Yến đầy hớn hở, "Anh thông minh quá, làm sao em lại không nghĩ tới nhỉ?! Anh mau nhờ người ta đi tìm đi."
Đối với tính tình mới gió mà đã tưởng mưa của cô, Cố tiên sinh cực kỳ dung túng, anh buông dao gọt trái cây cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Thiêm, "Cậu đi nghe ngóng thử xem có người nào quen biết đại sư phong thủy giàu kinh nghiệm không."
Dặn dò xong anh cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Du Yến, "Giờ kiên nhẫn chờ tin tức thôi."
Du Yến tỏ ý bảo anh đến gần chút, cô thè lưỡi liếm lên môi anh một cái rồi cười nói: "Cảm ơn anh."
Sau khi Đỗ Phi Phi biết tin Du Yến gặp chuyện không may, cô nàng bay gấp từ Paris về, vừa xuống sân bay đã đi thẳng đến bệnh viện, nhìn thấy tình trạng Du Yến giống như một nửa xác ướp, Đỗ Phi Phi ngồi phịch xuống giường vò đầu bứt tóc.
Chẳng cần hỏi gì cả, tình trạng Du Yến thế này, nếu không nghỉ ngơi tầm ba tháng, Cố tiên sinh nhất định không đồng ý cho Du Yến ra nước ngoài công tác.
Tuần lễ thời trang Paris, tiệc chúc mừng, các điển lễ trao giải cuối năm... Tất cả đã hóa thành mây bay xa vời, thậm chí ngay cả bộ phim đang quay cũng phải đổi người khác, chắc chắn Cố tiên sinh sẽ không cho Du Yến tiếp tục làm việc.
Bứt tóc cả buổi, chỉ thiếu kéo luôn da đầu ra mà thôi, Đỗ Phi Phi xoa xoa mặt một chút cho tỉnh táo, "Em ở đây ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, chị đi đến đoàn phim sắp xếp lại một vài vấn đề phía sau, lúc nào em về thành phố B?"
"Cố tiên sinh nói ra viện là về ngay." Du Yến nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Đỗ Phi Phi, cô kìm lòng không đậu, "Em còn chưa chết đâu, chị bày ra dáng vẻ mất hết sức sống đó làm gì, yên tâm đi, sang năm sẽ là một năm huy hoàng của chúng ta."
Tương lai tốt đẹp mà Du Yến miêu tả, Đỗ Phi Phi không nhìn thấy được, hiện tại cô nàng chỉ cảm thấy rối như tơ vò.
Đỗ Phi Phi bất đắc dĩ xua tay, "Đúng thật là Hoàng đế không gấp thái giám gấp, chị đi trước, buổi chiều có buổi họp báo công bố tin tức, chị đi dự là được rồi."
Du Yến gật gật đầu bảo cô nàng đi mau đi.
Thời điểm này, Cố tiên sinh dẫn thêm Triệu Thiêm tới đây, Đỗ Phi Phi cung kính nghe Cố tiên sinh dặn dò, lúc đang chuẩn bị rời đi thì bị anh gọi lại, "Cô đi đến đoàn phim phải không? Dẫn Triệu Thiêm đi với, cậu ta dẫn người tới điều tra vụ việc lần này."
Du Yến và Đỗ Phi Phi thoáng giật mình, nhưng Đỗ Phi Phi biết rõ mình không có quyền lên tiếng, vì thế cô nàng gật đầu, dẫn Triệu Thiêm rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Du Yến mới hỏi Cố tiên sinh, "Anh nghi ngờ chuyện này không phải do ngoài ý muốn?"
"Có phải hay không, sau khi điều tra xong mới biết được, nhưng anh nghi ngờ chuyện này có người đứng phía sau giở trò." Cố tiên sinh ngồi xuống bên cạnh cô, anh giải thích thêm: "Thiết bị hiện đại nhất, lại trải qua quá trình thử nghiệm gắt gao, tại sao khi sử dụng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, điểm này vô cùng khả nghi."
"Mọi người trong đoàn phim đều có quan hệ rất tốt với em." Nói xong, Du Yến do dự một lát rồi nói tiếp: "Ngoại trừ Hà Hi, có điều một ngày trước Hà Hi đã rời đoàn phim rồi."
Nghe đến đó, Cố tiên sinh híp mắt lại, tâm tình phức tạp lập tức thoáng qua trên mặt, anh nói với Du Yến, "Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa, hết thảy đợi có kết quả điều tra rồi hãy nói."
Lần này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở đoàn phim nhanh chóng bị lộ ra, Du Yến vốn dĩ còn ôm tâm lý cảm thấy may mắn, cô nghĩ là có thể giấu được ba Du, không ngờ sáng ngày hôm sau, ba Du đã xuất hiện ở phòng bệnh, trên tay còn cầm một bình nước hầm xương do thím Lưu nấu.
"Hai đứa các con quả thực hư đốn quá rồi, chuyện lớn như vậy mà dám giấu ba!" Ba Du vừa đặt bình giữ ấm xuống, mặt già cũng trầm xuống, tỏ vẻ ông rất tức giận.
Cố tiên sinh kéo ghế mời cha vợ ngồi xuống, sau đó anh mới giải thích: "Chúng con sợ ba lo lắng cho nên định khi nào xuất viện mới nói cho ba biết."
"Truyền thông đưa tin khắp nơi, có thể giấu được sao? Ngây thơ!" Ba Du cũng không thật sự tức giận, ông biết rõ các con vì suy nghĩ cho sức khỏe của ông nên mới không muốn ông lo lắng. Kế đó, ba Du hỏi Cố tiên sinh: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Những nơi khác không có vấn đề gì, chỉ là gãy tay nên cần tĩnh dưỡng một thời gian, không được làm việc." Cố tiên sinh trả lời, anh vô cùng nhấn mạnh ngay chỗ không được làm việc.
Ba Du nghe xong thì gật đầu, "Vậy thì bảo người đại diện hủy toàn bộ lịch trình mấy tháng tới đi, nếu không được thì dùng danh nghĩa công ty đi thương lượng."
Hai người đàn ông nhanh chóng quyết định chuyện này trước mặt Du Yến, không hề hỏi ý kiến người trong cuộc là cô đây, toàn bộ quá trình Du Yến luôn duy trì vẻ mặt: = =!
Ba Du bảo Cố tiên sinh lấy canh xương ra cho Du Yến uống, mày Du Yến nhíu chặt có thể kết một nút thắt, từ khi cô nằm viện đã bị cho ăn rất nhiều nước canh hầm, bây giờ vừa nghe đến canh xương hầm cô đã muốn nôn, cô cảm thấy người ở cữ cũng không ăn nhiều như cô vậy đâu.
Cố tiên sinh rót một chén chuẩn bị đưa cho Du Yến, Du Yến dốc sức liều mạng nháy mắt với anh rồi nhỏ giọng nói: "Em uống không nổi."
Cố tiên sinh dụ dỗ: "Mấy hớp thôi."
"Mấy hớp cũng không được." Du Yến kiên quyết phản kháng đến cùng.
Ba Du nhìn hồi lâu, thấy hai người không có hành động khác, ông nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Nhân lúc còn nóng mau uống hết đi."
"Ba, trước khi ba đến Tiểu Yến vừa ăn sáng xong, ăn nhiều quá không tốt cho tiêu hóa, đợi lát nữa con sẽ lấy cho cô ấy uống ạ."
Ba Du gật đầu, "Cũng tốt, vậy con mau bỏ vào hộp giữ ấm đi."
Ba người ngồi một lát, Vu quản gia mới chạy tới mời ba Du về biệt thự nghỉ ngơi, chờ bọn họ đi xong, Du Yến mới cười tủm tỉm nhìn Cố tiên sinh, "Canh xương hầm không thể lãng phí, anh giải quyết giúp em đi."
Cố tiên tiên bất đắc dĩ nhìn cô, "Người cần bồi bổ là em."
"Hai ngày nay em liên tục uống canh, ít nhất đã bằng số lượng cả một năm cộng lại, anh không thấy em đáng thương à, anh yêu!"
Cuối cùng cả một bình nước hầm xương đều vào bụng Cố tiên sinh, không có cách nào, anh không chịu nổi khi vợ yêu nhõng nhẽo, trước mặt vợ, bất kỳ nguyên tắc nào cũng không thể giữ vững.
Trong ngày Cố tiên sinh chuẩn bị đưa Du Yến trở về thành phố B thì có kết quả điều tra, thiết bị cáp treo quả nhiên bị người ta động tay động chân, mà đầu xỏ gây ra, chính xác là Hà Hi không sai. Triệu Thiêm và đoàn phim thương lượng sẽ báo cảnh sát, nhưng mà từ sau khi Hà Hi rời đoàn phim thì đã mất tích, không liên lạc với người đại diện, cũng chẳng liên lạc với người trong nhà, chỗ ở hiện tại không có ai, hiển nhiên là cô ta đã dự đoán được hậu quả nên bỏ trốn.
Du Yến bàng hoàng không thôi, cô không thể tưởng tượng nổi một cô gái nhỏ vừa bước chân ra xã hội lại có thể gây ra loại chuyện này, đúng là không biết nên nói cô ta lớn gan hay là ngu xuẩn nữa.
"Cô ta làm như thế nào vậy?" Du Yến tò mò hỏi Cố tiên sinh.
"Đêm hôm đó, cô ta viện cớ để quên đồ trong đoàn phim nên trở lại phim trường, sau đó mua chuộc bảo vệ để cho cô ta đến hiện trường tìm đồ, cô ta ra tay trong lúc đó."
"Làm sao cô ta am hiểu các thiết bị kia?" Du Yến nghe mà cảm thấy hoang đường, quả thực giống như trong phim.
"Ban ngày cô ta đã tìm nhân viên kỹ thuật hỏi thăm, đối phương thấy cô ta là diễn viên nên giải thích mấy điểm quan trọng cho cô ta nghe."
Nghe Cố tiên sinh giải thích xong, Du Yến thở dài, cô cảm khái: "Cho nên nói, suýt chút nữa em đã bị Hà Hi hại chết!"
Lần này té gãy xương đã tính là may mắn, nếu như treo cao thêm chút nữa, lúc nào cũng có thể làm cô té dẫn đến bản thân bất toại, đến lúc đó làm sao cô và Cố tiên sinh ân ái cả đời được? Nghĩ đến là thấy sợ.
Tuy nhiên, cô thật sự không thể tưởng tượng Hà Hi lại mang thù như vậy, trả thù nặng đến thế, hậu quả của giận quá mất khôn là gây tổn thương cho người khác, loại tính cách này quả là xấu xa không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Du Yến có hơi hối hận, nếu như lúc đó cô đứng ra giúp Hà Hi nói một câu, có lẽ cô ta sẽ không rơi vào kết cục này, cô ta sẽ tiếp tục đảm nhận vai phụ quan trọng, mặc dù có tâm cơ một chút nhưng cũng được xem là cô gái nhỏ hoạt bát, chứ không phải giống như bây giờ, trở thành một đào phạm cố ý gây thương tích cho người ta.
Du Yến nói suy nghĩ của mình cho Cố tiên sinh nghe, Cố tiên sinh lắc đầu bật cười, "Chuyện này có liên quan gì đến em, dù cho em nói giúp cô ta lần này, vậy những lần sau thì thế nào, mọi chuyện đều có thể xảy ra, tính cách cô ta đã sớm hình thành, người ngoài không thao túng được."
Cố tiên sinh nói rất có lý, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy lòng mình nặng trình trịch.
Cô vẫn luôn biết trong vòng luẩn quẩn này cạnh tranh vô cùng khốc liệt, số mạng cô tốt, cô có một người ba tốt đi khắp nơi lo liệu giúp cô, hiện tại cô còn có một người chồng tốt hết mực yêu thương cô, song không phải tất cả mọi người đều may mắn như cô, vô ưu vô lo mà tiến dần lên phía trước.
Trông vẻ bề ngoài các minh tinh rất hào nhoáng, nhưng lúc phấn đấu đi lên, cái giá phải trả chua xót thế nào không phải ai cũng biết, có điều trả giá rồi lại không nhất định đạt được hồi báo, trong ngành giải trí dốc sức phấn đấu cả đời, có khi vẫn thủy chung không có danh tiếng gì nổi bật.
Đây là một vòng luẩn quẩn siêu cấp không công bằng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Du Yến có điểm mờ mịt.
Sống lại một đời, cô lại quăng tuổi thanh xuân của mình vào chảo nhuộm lớn này một lần nữa, cuối cùng là đúng hay sai đây.
Bất kể là ba cô hay là Cố tiên sinh, bọn họ nhất định đều hi vọng cô có thể nhanh chóng rời khỏi vòng tròn luẩn quẩn này, không có vất vả mệt nhọc bủa vây, không có bôn ba khắp nơi, an an ổn ổn mà thoải mái sống hết cuộc đời.
Có điều do ám ảnh kết cục bi thảm trong kiếp trước, cho nên cô cực kỳ không cam lòng, cô có nhan sắc, có gia thế, tại sao cô lại không thể phấn đấu giành lấy vinh quang chói lọi cho mình chứ?
Hai đời, ngoại trừ giành được cúp nữ diễn viên phụ giỏi nhất, cô còn chưa chạm đến chiếc cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà cô hằng mong ước, cô thật sự không nỡ mang theo tiếc nuối sống hết quãng đời còn lại.
Cho dù có một ngày cô phải dừng lại, vậy thì cô càng phải mang theo hào quang sáng chói chào cảm ơn rồi mới rút lui.
Sau 3 ngày Du Yến trở lại thành phố B, Cố tiên sinh cung cấp tin tức, Hà Hi đã bị bắt, cô ta không trốn đâu xa mà là về nhà ông bà, cha mẹ Hà Hi giấu cô ta ở nhà một người họ hàng nào đó.
Bởi vì cố ý gây thương tích cho người rồi bỏ trốn, Hà Hi bị phán án 7 năm tù, hiện tại đã bị bắt giam.
Sau đó Du Yến nói với Cố tiên sinh: "Có phải tòa phán hơi nặng rồi không? Em chỉ bị thương nhẹ, tình hình không nghiêm trọng mà."
Cố tiên sinh nhìn cô rồi nghiêm túc trả lời: "Nếu như treo cao thêm chút nữa thì em không phải bị thương nhẹ đơn giản như vậy đâu, cho nên bản án này trong mắt của anh là quá nhẹ rồi!"