Chẳng qua là không ai ngờ rằng, cô ta buồn bực không vui, thế nhưng không phải là vì vai diễn cần phải có, mà là sự đau khổ xuất phát từ nội tâm, phần diễn của cô ta
đến hôm nay là chấm dứt, rất nhiều người biết cô ta đã đắc tội người không nên đắc tội, nhiều người đứng ngoài xem chê cười cô ta, từ đầu đến cuối Du Yến chẳng nói giúp cô ta câu nào, cô chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chắc hẳn cũng là ước gì cô ta lập tức biến mất.
Cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi, nhanh chóng quay đến hồi kết, Hà Hi miễn cưỡng cười vui vẻ nói lời tạm biệt với một vài người quen, song từ đầu đến cuối cô ta cũng không hề liếc mắt nhìn Du Yến, sau khi trợ lý thu xếp đồ đạc xong xuôi, cô ta rời khỏi phim trường ngay, không có chút xíu lưu luyến nào.
Du Yến đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi xem kịch bản, Cảnh Hân ở bên cạnh cầm túi chườm nóng làm ấm tay cho cô rồi nói: "Hà Hi đi rồi."
"Ừ." Du Yến không quan tâm đáp lại một câu, sau đó tiếp tục xem kịch bản.
"Những chuyện khác không bàn tới, nhưng đồ ăn vặt cô ta cho ăn rất ngon đấy." Cảnh Hân vừa cười vừa nói.
Du Yến nghiêng đầu liếc cô nàng cười mắng: "Đồ thăm ăn."
"Chị Yến, chuyện lần này, chị không có tức giận chứ? Sao không nghe chị nói gì cả?" Kỳ thật cho đến bây giờ, Cảnh Hân có chút không hiểu suy nghĩ của cô.
"Trong cái vòng này, chuyện như vậy có xảy ra thì cảm xúc đã chai lỳ từ lâu, có điều cô ta dám tính toán lên đầu Cố tiên sinh, dĩ nhiên là chị giận chứ, cho nên khi đạo diễn cắt đất diễn của cô ta, chị mới không ngăn cản, dù thế nào cũng phải cho cô ta một bài học mới được."
"Lòng tự trọng của Hà Hi rất cao, chắc hẳn trong lòng cô ta vẫn không phục."
"Vậy thì phải xem cô ta nghĩ như thế nào rồi, nếu cô ta tự ý thức được sai lầm của mình, vậy thì chắc có thể buông tay, còn nếu như cô ta vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì nhất định là hận chị thấu xương."
Nói xong, Du Yến đưa kịch bản cho Cảnh Hân, muốn cô nàng luyện diễn thử với mình, vì thế chủ đề về Hà Hi đã bị các cô ném ra sau đầu, bắt đầu chị một câu em một câu luyện lời thoại.
Buổi tối, khi gọi video cho Cố tiên sinh theo thông lệ, Du Yến kể lại mọi chuyện về Hà Hi cho anh nghe. Cố tiên sinh vừa cười vừa nói: "Chuyện người ta, đừng quan tâm làm gì."
Kỳ thực, từ đầu đến cuối trong chuyện này, Cố tiên sinh chỉ là một người vô tội nằm không cũng trúng đạn mà thôi, anh hoàn toàn không biết Hà Hi là ai.
Du Yến nói với Cố tiên sinh là sáng sớm ngày mai cô có cảnh quay, hơn nữa còn là cảnh quay đánh nhau quan trọng, Cố tiên sinh nhíu mày dặn dò cô nhất định phải cẩn thận.
Cảnh diễn ngày hôm sau được ấn định lúc 6h30, mới bốn giờ sáng Du Yến đã bị Cảnh Hân đào ra khỏi giường, thời tiết lạnh, trong nhà đâu đâu cũng tỏa ra hơi ấm, Du Yến mơ mơ màng màng thức dậy rửa mặt, sau khi ăn hai chén cháo ấm áp thì mới tỉnh táo một chút, mãi cho đến khi cửa nhà được mở ra, nháy mắt không khí lạnh ập vào mặt, cô mới ý thức được hiện tại là mùa đông giá rét.
Du Yến bị đông cứng tỉnh lại run lẩy bẩy chui vào trong xe, vừa đóng cửa xe lại cô đã ca thán cuộc đời đau khổ, trời lạnh như thế mà không thể quấn chăn ngủ, mới 4 giờ sáng mà phải ra ngoài hứng gió, quả thực không còn chuyện gì bi thảm hơn nữa.
Cảnh Hân cũng phải dậy sớm cùng với cô, cô nàng im lặng cùng lái xe nghe hết lời ca thán của cô.
Vì quay cảnh mặt trời mọc, trời còn chưa sáng cả đoàn phim đã bắt đầu làm việc, điều chỉnh thử máy móc, bố trí hiện trường, tất cả mọi người đều bận tối mày tối mặt. Sáng sớm Du Yến đã đến phim trường trang điểm, trang điểm mất hơn một giờ, đạo diễn đành sai người đến hối thúc, kết quả thợ trang điểm vẫn mảy may không dao động, qua hai lần bị hối thúc mới bắt đầu phát hỏa, "Hối hối hối, muốn đòi mạng à! Tôi hóa trang xấu cho chị Yến rồi ai chịu trách nhiệm?"
Du Yến mím môi cười trộm, sau khi hóa trang xong, cô vội vàng đến chỗ đạo diễn, bởi vì trời lạnh, động tác của mọi người cũng không lưu loát như bình thường, đến khi mọi người đều vào vị trí công việc riêng của mình thì mặt trời cũng bắt đầu ló dạng.
Hôm nay tuy nhiệt độ rất thấp, nhưng bầu trời lại trong xanh hiếm có.
Nhân viên công tác bắt đầu trang bị dây cáp treo cho các diễn viên, mặc dù Du Yến muốn đích thân diễn xuất, nhưng cân nhắc đến vấn đề an toàn và thể lực của cô, đạo diễn quyết định chỉ cho cô diễn nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau thì sẽ cho thế thân diễn thế, cuối cùng Du Yến cũng đồng ý.
Đây là một cảnh quay đánh nhau, đạo diễn hi vọng hình ảnh có thể hoàn mỹ một chút, cho nên lúc mặt trời vừa mọc, tất cả diễn viên phải sẵn sàng vào vị trí.
Trong thời khắc dây cáp treo kéo Du Yến lên, cô cảm thấy có chút lắc lư rất nhỏ, nhưng mấy lần trước cũng xuất hiện tình huống thế này nên cô cũng không quá để ý, cảnh kế tiếp muốn quay chính là Du Yến dùng khinh công bay lên, chạy trên nóc nhà đánh nhau với nhân vật nam chính, sau đó lại nhảy sang một nóc nhà khác, phía sau có mấy người đuổi theo cô.
Đạo diễn vừa hô bắt đầu diễn, thư ký trường quay giơ máy lên quan sát, Du Yến theo lực kéo của dây cáp treo mà thể hiện động tác, do có kinh nghiệm quay với dây cáp treo mấy lần nên động tác cô làm ra rất nên hình nên dáng.
Cô so chiêu với nam nhân vật chính thuộc hàng cao thủ, động tác tự nhiên phóng khoáng, làm cho một vài cô gái nhỏ có mặt ở hiện trường ngắm đến mê mẩn, thầm nghĩ Mộ Dung công tử phiêu dật thoát tục trong truyền thuyết cũng chỉ cỡ này mà thôi.
Du Yến và nam nhân vật chính so mấy chiêu, cô phi thân nhảy lên muốn đáp xuống nóc nhà đối diện, không ngờ tình huống ngoài ý muốn đột ngột phát sinh, dây cáp treo của Du Yến đột nhiên bị lỏng, cả người cô va đập mạnh vào mái hiên đối diện, sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất, lực va đập quá lớn dẫn đến vừa rơi xuống đất Du Yến đã hôn mê bất tỉnh.
Sự cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, rồi lại định dạng trong nháy mắt, người ở chỗ này đều ngỡ ngàng, tiếp theo mọi người nhanh chóng phản ứng kịp, vội vã chạy tới chỗ Du Yến.
Rất nhanh, bốn phía xung quanh Du Yến bị người vây đặc nghẹt.
Lúc ngã xuống đầu bị đập xuống đất, máu tươi chảy ra bên ngoài, mà vừa rồi eo Du Yến đập trúng mái hiên, vì thế không biết cô có bị nội thương hay không, thương thế trước mắt trong có vẻ vô cùng thê thảm, Cảnh Hân chứng kiến toàn bộ quá trình suýt chút nữa là vỡ tim.
Đầu tiên đạo diễn gọi xe cứu thương, sau đó mới thông báo cho Cố Hành Viễn.
Trước đây Cố tiên sinh luôn bất mãn với việc cô diễn cảnh đánh nhau, trên đường chạy tới anh đã nghĩ: Cuối cùng cũng có lý do yêu cầu cô không được quay mấy cảnh như vậy nữa.
Lúc anh đến bệnh viện, Du Yến đã tỉnh lại, đầu quấn một vòng vải gạc, tay phải bó thạch cao, đùi cũng quấn vải gạc chi chít, cả người bị thương, nhìn qua thương thế không nhẹ.
Mặc dù bị băng thành cái bánh chưng nhưng tinh thần Du Yến rất tốt, nhìn thấy Cố tiên sinh xuất hiện, cô còn lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, có điều trên mặt cô có vết thương nhỏ, cười một cái là chạm đến miệng vết thương, nhất thời cô đau đến nỗi nhăn mặt.
Vu quản gia và Cảnh Hân vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh cùng với cô, thấy Cố tiên sinh đến, hai người vội vàng đứng dậy, Vu quản gia tóm tắt ngắn gọn tình hình thương thế hiện tại của Du Yến, Cố tiên sinh nghe xong thì bảo bọn họ đi ra ngoài.
Du Yến nhân lúc anh còn chưa lên tiếng, cô gấp gáp giải thích: "Ngoại trừ gãy xương tương đối nghiêm trọng, những vết thương còn lại chỉ là trầy da, không quá nghiêm trọng, anh đừng nóng giận."
Cố tiên sinh ngồi xuống bên mép giường, anh ấn xuống môi cô một nụ hôn rồi mới lên tiếng: "Em đã như vậy rồi, làm sao anh nỡ nóng giận đây, tay có đau không?"
Du Yến nhanh chóng bĩu môi làm nũng: "Đau lắm!"
"Ngoan, sau này chúng ta không quay mấy thể loại phim này nữa, mấy ngày nữa xuất viện, chúng ta sẽ về nhà, tay của em ít nhất cũng phải nghỉ dưỡng mấy tháng."
"Không cần mấy tháng lâu như vậy đâu!" Du Yến trừng to mắt, nghỉ ngơi mấy tháng là bước sang năm mới luôn rồi, vậy thì rất nhiều kế hoạch của cô đều bị ngâm nước nóng.
Cô vốn định sau bộ phim này sẽ tham dự tuần lễ thời trang Paris, Đỗ Phi Phi đã bay qua trước làm công tác chuẩn bị, bây giờ cô lại không đi được, tổn thất quá lớn!
Cố tiên sinh hoàn toàn không để ý đến lời phản đối của cô, anh nói: "Không cho thương lượng, phải nghe theo anh hết."
Được rồi, hiện tại cô đang mang thương tích trên người, phản đối cũng vô dụng, Du Yến cảm thấy nhiệm vụ trước mắt là phải trấn an Cố tiên sinh thật tốt, đừng thấy ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì, vừa rồi khi nắm tay cô, cô có thể cảm nhận được tay anh hơi run rẩy.
"Cố tiên sinh, em thật sự không sao mà, nếu không anh đi hỏi bác sĩ điều trị cho em thì biết."
Cố tiên sinh nhỏ giọng trả lời: "Ừ, may mắn là em không sao."
Mặc dù anh biết hiện tại cô rất tốt, rất an toàn, ngoại trừ gãy tay thì những chỗ khác chỉ bị trầy da, những trong nháy mắt nhận được tin cô bị thương, trái tim anh treo thật cao, anh chỉ cảm thấy tại sao đường xá lại xa xôi đến thế, mỗi một phút mỗi một giây hít thở anh đều thấy đau đớn khó chịu, dù cho giờ phút này cô đã ở ngay trước mặt, nhưng vẫn không cách nào tiêu tan.
"Diễn viên đều giống như em hết à?" Cố tiên sinh không kiềm chế được hỏi cô một câu.
"Là sao?" Du Yến bị hỏi mà chẳng hiểu mô tê gì.
"Bộ phim trước, em té cầu thang hôn mê, lần này lại té từ mái nhà xuống gãy tay, mỗi một bộ phim đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn hết, anh làm sao mà yên tâm được đây?"
Du Yến dí dỏm le lưỡi, "Không phải đâu. Đây chỉ là việc ngoài ý muốn có xác suất rất nhỏ mà thôi."
"Cả hai bộ phim đều có chuyện ngoài ý muốn, vậy xác suất là 100% rồi." Cố tiên sinh nghiêm túc nhìn cô.
Nghe Cố tiên sinh nói như vậy, Du Yến cảm thấy vận khí khi mình quay phim quả thật không tốt, từ bị kiếm chuyện, rồi đến scandal, rồi đến bị thương, quả thực là đen đủi từ đầu đến cuối.
Cuối cùng cô rất nghiêm túc nói với Cố tiên sinh: "Lần này xuất viện chúng ta hãy đến chùa cầu phúc đi, nói không chừng có thể xua tan vận rủi."
"..."
Kỳ thật, Cố tiên sinh dẫn dắt câu chuyện từ nãy giờ, chỉ là muốn cô bớt thời gian quay phim lại mà thôi.