Vài năm không gặp, bây giờ đột nhiên cùng ngủ trên một cái giường, Du Yến cảm thấy tâm lý mình chưa đủ mạnh để thừa nhận, thế là sau khi trải qua một đêm không ngủ,
ngày tiếp theo cô quyết định trả về đoàn phim gấp.
Nhìn Cảnh Hân vừa cằn nhằn vừa hì hục kéo khóa chiếc vali lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt phong phú của thành phố B, Du Yến im lặng, tại sao trước kia cô không phát hiện, Vu quản gia lại nóng lòng tặng quà thu mua lòng người như vậy chứ.
Từ khi quay «Kỳ Ngộ» cho đến giờ, rốt cuộc cũng gần đến khâu kết thúc, nhưng với tư cách là diễn viên chính, phần diễn của Du Yến vẫn nặng như trước, sau khi trở về đoàn phim và phân phát đồ ăn vặt cho mọi người xong, cô liền xắn tay áo lên tiếp tục công việc.
Thời gian sau này vì để theo kịp tiến độ, mỗi ngày Du Yến đều không ngủ được mấy tiếng, quả thực mệt đến ngất ngư, nếu đổi lại là trước kia, cô đã bỏ mặc không làm từ lâu rồi. Cảnh Hân hiểu rất rõ tính tình cô, sợ cô giận dỗi nên suốt ngày chân chó hết hầu hạ cái này tới hầu hạ cái kia, khiến cho Du Yến dở khóc dở cười.
Mãi cho đến khi phim đóng máy thì đã tới mùa hè nóng bức, da Du Yến phơi nắng nhiều có chút tổn thương, cô để cho Cảnh Hân giúp mình bôi thuốc điều trị, một tiếng phàn nàn cũng không có.
Buổi tối ngày đóng máy, mọi người kéo nhau đi ăn mừng, Du Yến tự bỏ tiền túi mời mọi người đến chợ đêm trong trung tâm ăn uống điên cuồng một phen, còn hứa hẹn tất cả chi phí mà nhân viên đoàn phim tiêu pha đêm đó, cô sẽ bao hết. Hơi thở giàu sang mạnh mẽ đập vào mặt, mọi người sung sướng gào to: "Du nữ vương vạn tuế!"
Điền Kỳ Lễ và Du Yến ngồi gần nhau cùng uống rượu, thấy mọi người gào thét thảm thiết, anh ta cười nói với Du Yến, "Xem ra lời đồn đại đều là thật."
Du Yến nhấp một hớp bia, mở to hai mắt hỏi: "Đồn đại cái gì?"
"Nói cô là con gái của chủ tịch Du thị Du Chính Thiên." Bình thường Điền Kỳ Lễ là người rất nghiêm túc, một người chững chạc như thế mà cũng thích nghe tin bát quái.
"Còn có lời đồn nói tôi được bao nuôi nữa kìa, anh có tin không?" Du Yến trêu chọc anh ta.
"Vậy cô nói xem có đúng hay không đi."
"Đúng thì thế nào?"
"Nếu đúng vậy thì phải ôm chặt bắp đùi cô nha." Hiếm khi Điền Kỳ Lễ có tâm trạng tốt, nói đùa mấy câu với cô.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, đùi cô nương nhà người ta không cho anh ôm bậy!" Du Yến vừa dứt lời, hai người cùng cười to vui vẻ không thôi, sau đó lại cụng chai, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
Uống qua ba vòng, hai người càng trò chuyện cởi mở hơn, Điền Kỳ Lễ nói lên cái nhìn và khát khao của anh ta trong ngành điện ảnh, còn Du Yến thì nói muốn tìm hiểu về phim hành động, nhất thời đề tài không dứt.
Cuối cùng Điền Kỳ Lễ kết luận, "Thật lòng, người bạn như cô tôi đã nhận định rồi đấy."
"Kết bạn với đạo diễn lớn tương lai, tôi cầu còn không được nữa là." Lời này nghe qua giống như lấy lòng, chỉ có Du Yến tự biết đây là lời nói thật lòng của cô.
Điền Kỳ Lễ cười ha hả rồi lấy tiếp hai chai bia, anh ta đưa cho Du Yến một chai, "Vậy thì đạo diễn lớn tương lai và đại minh tinh cạn ly nào!"
Sau đó lần lượt mọi người tìm đến họ mời rượu, hai người không nói chuyện phiếm nữa mà tập trung đối phó với những người kia.
Mọi người vui vẻ ca hát uống rượu trong phòng bao, không ai có thể nghĩ đến, đạo diễn và diễn viên chính hùa theo đùa giỡn với bọn họ lúc này, chỉ vài năm sau, một người trở thành đạo diễn có bàn tay vàng cao cao tại thượng, còn một người là siêu sao, đều là hai nhân vật rất khó mời.
Ở chung một đoàn phim mấy tháng bây giờ sắp phải tạm biệt, trong lòng mọi người vẫn không nỡ, mối quan hệ của Du Yến rất tốt, bị mọi người chuốc không ít rượu, cuối cùng mơ mơ màng màng bị Cảnh Hân đưa về khách sạn.
Tửu lượng của Du Yến không tốt lắm, mỗi lần uống rượu là nổi điên, ồn ào khắp nơi, khiến cho những người bên cạnh bị giày vò hết lần này đến lần khác. Lúc mới lên xe cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi một hồi, nhưng khi xe về gần tới khách sạn thì cô bỗng tỉnh dậy, bắt đầu quậy trong xe. Nói là muốn ca hát, còn muốn đứng lên khiêu vũ nữa, kết quả bị nóc xe ngăn cản té xuống ghế ngồi, yên tĩnh chưa tới vài phút thì bắt đầu mắng chửi người, rì rà rì rầm không biết mắng ai. Có một người bị chửi nhiều nhất, Cảnh Hân cố gắng lắng nghe, hình như tên là Kỷ Hải gì đó, Cảnh Hân nhớ lại những người mà Du Yến quen biết, cô phát hiện không hề có người này nên không quan tâm lắm. Du Yến mắng người xong thì khóc, vừa khóc vừa nói xin lỗi, Cảnh Hân cảm thấy chứng đau nửa đầu của mình sắp tái phát.
Cảnh Hân nhức đầu, "Chị hai à, cái gì là 6, đó là cái quỷ gì vậy?"
Uống say quá đà, thời gian của Du Yến bị đảo loạn, cô hoàn toàn quên mình đã trở về bảy năm trước, Cảnh Hân mà biết cô đang nói cái gì mới có quỷ đấy.
Du Yến tìm cả buổi cũng không tìm được 6 của cô, thôi đành vậy, nhưng khi mở danh bạ, cô theo thói quen dùng ngón tay lướt lướt màn hình nhưng nó vẫn bất động, cô lại tức giận, ném điện thoại cho Cảnh Hân rồi nói: "Gọi điện thoại."
Cảnh Hân nhặt điện thoại lên, nghi ngờ hỏi lại: "Điện cho ai?"
Nghe được vấn đề này, chân mày lá liễu của Du Yến nhíu lại suy nghĩ một lát, cô vô thức nghĩ đến Kỷ Hải, song rốt cuộc cô mới nhớ ra Kỷ Hải là người cô ghét nhất, thế là do dự cả buổi cô mới trả lời, "Gọi cho Cố Hành Viễn đi."
Cảnh Hân nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, 00:42, chị hai à, thời điểm này đi quấy rối boss đại nhân có ổn không đây? Đột nhiên cô hi vọng người uống say chính là mình, ít nhất khi say rượu cô cũng không quậy thế này!
Cảnh Hân thấy chết không sờn mà ấn nút gọi, sau đó luống cuống tay chân ném điện thoại cho Du Yến, giống như trên điện thoại có vi khuẩn truyền nhiễm vậy.
Du Yến cười ngây ngô áp điện thoại lên lỗ tai, dáng vẻ híp mắt rất thỏa mãn.
"A lô..."
"Du Yến?" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Cố Hành Viễn có chút khàn khàn, nghe qua có vẻ giấc ngủ bị cắt ngang.
"Cố Hành Viễn." Du Yến không để ý đến phản ứng của đối phương, nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra.
"Cố Hành Viễn, cảm ơn anh đã đến thăm ba em, những người khác không ai đi cả, chỉ có mình anh, anh thật tốt, tại sao trước đây em không phát hiện ra anh tốt như vậy chứ?! Cố Hành Viễn, cảm ơn anh nhiều lắm, chúng ta đừng ly hôn có được không, em cảm thấy ở bên cạnh anh rất tốt."
Cố Hành Viễn đang ngủ thì bị đánh thức, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, bây giờ lại nghe Du Yến nói lung tung lộn xộn, anh càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nói cảm ơn anh đã đi thăm ba cô, chẳng lẽ là chuyện lần trước trở về Du gia sao? Còn nói không li hôn, lẽ nào ngay từ lúc mới bắt đầu, cô đã có suy nghĩ muốn li hôn với anh à? Bây giờ mới nhận ra anh tốt, không muốn chia tay? Chuyện gì thế này?
Anh không vui dò hỏi: "Du Yến, có phải em uống rượu không?"
"Sao anh biết? Anh ngửi thấy mùi rượu hả?"
Cố Hành Viễn nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào gối đầu, tay day day huyệt thái dương, "Uống rượu thì ngủ sớm một chút đi."
Du Yến ôm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường, "Em không ngủ, em muốn nói chuyện phiếm với anh, hôm nay em rất vui."
Cố Hành Viễn cảm thấy nửa đêm nửa hôm nói chuyện điện thoại với một con ma men, nhất định là đầu óc anh có vấn đề rồi, nhưng vẫn không kiềm lòng được hỏi thăm: "Có chuyện gì vui thế?"
"Hôm nay mọi người đi ăn mừng tiệc đóng máy, sau đó sẽ nhanh chóng được trở về thành phố B, có thể gặp ba ba, cũng có thể gặp anh, em muốn đầu bếp nhà chúng ta làm sủi cảo tôm thủy tinh, bên ngoài bán khó ăn muốn chết." Du Yến giống như một đứa trẻ, nói mấy chuyện vụn vặt khiến cô vui vẻ cho anh nghe.
Điện thoại kết nối rất tốt, lúc Cố Hành Viễn lắng nghe cô dùng chất giọng nho nhỏ dịu dàng nói "Nhà chúng ta", trái tim anh bỗng mềm mại hẳn, đặc biệt trong đêm khuya thanh vắng, cái âm thanh ngọt ngào đó làm anh không chịu được nở nụ cười ấm áp thỏa mãn.
"Khi nào em về?" Bị cô làm ảnh hưởng, giọng nói Cố Hành Viễn cũng nhẹ hơn mấy phần.
Du Yến cảm thấy giọng Cố Hành Viễn bỗng nhiên trở nên rất dễ nghe, trầm thấp khàn khàn, đúng là vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ, lỗ tai sắp mang thai luôn rồi, "Em nghĩ ngày mai là có thể trở về."
"Được, anh sẽ dặn đầu bếp làm sủi cảo tôm thủy tinh cho em."
"Cố Hành Viễn, anh tốt quá đi mất." Du Yến cười hi hi ha ha.
Lời nói gần như là thổ lộ này, người ta nghe rất thẹn thùng đấy, Cố Hành Viễn ho khan vài tiếng rồi mới dặn dò: "Vậy em đi ngủ sớm đi, có trợ lý bên cạnh không? Đưa điện thoại cho cô ấy đi."
Du Yến rất nghe lời đưa điện thoại cho Cảnh Hân, Cảnh Hân không hiểu nhận lấy, thấy trong điện thoại còn tiếng nói chuyện, cô vội vàng áp vào tai, nơm nớp lo sợ áp vào tai, còn a lô hai tiếng nữa.
Đầu dây bên kia Cố Hành Viễn mạnh mẽ ra lệnh, "Cô pha cho cô ấy chén trà, giúp cô ấy tắm rửa rồi hãy ngủ tiếp."
"Dạ, Cố tổng, tôi biết rồi." Dù cho đối phương không nhìn thấy, bên này Cảnh Hân vẫn cúi đầu khom lưng, không có cách nào, khí thế của boss quá mạnh mẽ, mặc dù chỉ là nói chuyện điện thoại nhưng lực sát thương vẫn rất lớn, Cảnh Hân chịu đựng không nổi liền biến thành chó săn rồi.
Cố Hành Viễn dặn dò mọi chuyện xong thì cúp điện thoại, Cảnh Hân cũng không dám qua loa, vừa lừa gạt vừa dụ dỗ Du Yến đi vào phòng tắm, sau đó mở gói trà, lưu loát pha cho Du Yến một ly hồng trà.
Tất bật một hồi, Cảnh Hân mới ngồi xuống nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, cô cảm thấy rất ngạc nhiên và kỳ quái, trước đây cô vẫn luôn nghe Du Yến phàn nàn về hôn nhân của mình, thường xuyên nói xấu Cố Hành Viễn, thái độ đối với Cố Hành Viễn cũng không tốt, bây giờ tự nhiên sao lại trở nên tốt thế này? Nửa đêm còn gọi điện thoại tâm sự, đây quả thực là ân ái trắng trợn đấy.
Rốt cuộc gian tình của hai người họ nảy mầm từ lúc nào, cô thật sự rất muốn biết a a a...
Sáng ngày hôm sau, Du Yến quên sạch chuyện tối qua không sót một mảng, Cảnh Hân bị cô hành hạ cả đêm qua nên sinh ra làng oán hận, không thể chấp nhận dáng vẻ nhẹ nhõm vui sướng của cô được, Cảnh Hân quyết định phải rút hết tâm lý oán hận của mình sang cho cô.
Trong lúc Du Yến đang thưởng thức bữa sáng mỹ vị, sáng sớm Cảnh Hân đã đi mua bánh rán và sữa đậu nành cho cô, vừa ăn được mấy miếng cô đã nghe Cảnh Hân tố cáo.
"Khuya hôm qua, lúc 00:42 chị đã gọi điện cho Cố tổng đấy."
Du Yến vừa uống một hớp sữa đậu nành, vừa nghe Cảnh Hân nói vậy, cô lập tức phun hết sữa đậu nành lên người cô bé.
"Cái gì?!! Nửa đêm chị gọi điện cho Cố Hành Viễn?"
"Chị không tin? Em có chứng cứ." Nói xong Cảnh Hân lấy điện thoại của Du Yến ra, mở lịch sử cuộc gọi cho cô xem.
Du Yến nhìn chằm chằm tên người gọi đi và thời gian, một giây sau cô đã lung lay trong gió, mồm há to, không thể tin nổi trừng mắt nhìn Cảnh Hân, "Em... em em em... Tại sao em không ngăn chị lại?"
Lúc nãy Cảnh Hân còn rối rắm nhưng giờ đã bình tĩnh lại, cô cầm khăn giấy lau sạch sữa đậu nành trên mặt, rồi bưng ly sữa đậu nành lên uống thêm hai hớp, sau đó mới chậm rì rì trả lời: "Khi chị say rượu, nếu em mà cản được thì em cũng có thể lên trời luôn rồi."
Đối với tình trạng sau khi uống say của mình, Du Yến rất rõ ràng, bởi vì Cảnh Hân từng quay video lúc cô say xỉn lại cho cô xem, vì thế tính cách sau khi say gì gì đó, cô đã từ bỏ sửa đổi từ lâu, chẳng qua là cô tuyệt đối không ngờ, lần này cô lại quậy đến Cố Hành Viễn.
Cuối cùng, cô vùng vẫy trước khi chết hỏi một câu, "Vậy thì, chị không nói mấy lời không nên nói gì chứ?"
"Có nên hay không thì em không biết, dù sao em chẳng hiểu chị nói cái gì cả." Cảnh Hân uống sữa đậu nành xong thì vui vẻ ăn bánh rán.
"Ví dụ như?" Cô tiếp tục vùng vẫy trước khi chết.
Cảnh Hân nuốt bánh rán, hắng giọng nói: "Đầu tiên, chị cảm ơn anh ấy đã đi thăm ba chị, còn nói không ai quan tâm ông ấy, chỉ có mình anh ấy đi thăm, sau đó chị nói không muốn li hôn, bởi vì anh ấy rất tốt, cuối cùng chị nói với anh ấy là chị muốn ăn sủi cảo tôm thủy tinh." Cảnh Hân nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện tối hôm qua, đại khái là như vậy, "Đúng rồi, chính là như vậy."
Du Yến đột nhiên úp mặt xuống bàn, không nhúc nhích giả chết.
Một lúc lâu sau không thấy cô động đậy, Cảnh Hân bèn cầm một chiếc đũa chọc chọc người cô.
"A ~~~ Từ hôm nay chị phải kiêng rượu." Du Yến thề non hẹn biển.
Cảnh Hân khinh thường dùng chiếc đũa ngoáy ngoáy lỗ tai, lời này cô đã nghe quá nhiều lần, nghe cho vui là được rồi, hoàn toàn không tin là thật.