Cố tiên sinh nghe tới đoạn vì cô ta mà Du Yến ngã đập đầu dẫn đến hôn mê, trong lòng đã trực tiếp kéo cô ta vào sổ đen.
Song vui buồn của Cố tiên sinh vốn không để lộ ra ngoài, tuy Hà Hi giỏi quan sát sắc mặt người khác những vẫn không nhìn ra được một xíu manh mối dù nhỏ nhất, bởi vậy cô ta tiếp tục lải nhải ở bên cạnh.
"Chị Yến rất hay quan tâm người khác, quan hệ giữa chúng tôi bình thường cũng rất tốt, nhưng sao chưa lần nào thấy anh đi chơi chung thế nhỉ?"
Vu quản gia đứng bên cạnh có chút nghe không vô, thời gian không quay phim, Du Yến hận không thể một ngày 24 giờ dính chặt lấy Cố tiên sinh, làm sao có cơ hội cho người ngoài xen vào? Ngoại trừ xã giao, cô hoàn toàn không ra khỏi cửa, có bạn bè đến tìm cô đều từ chối hết, ai cũng không nể mặt. Dù là xã giao, cô vẫn sẽ báo cáo rõ ràng với Cố tiên sinh, đi xã giao ở đâu, gặp những ai, cô đều báo cáo từng chi tiết một.
Cô gái này dám mạnh miệng nói quan hệ giữa các cô rất tốt, Du Yến làm gì có thời gian đi chơi với cô ta? Dám trợn mắt nói lời bịa đặt.
Kỳ thật những lời Hà Hi nói ra cực kỳ khôn khéo, không cố ý chỉ rõ quan hệ giữa các cô tốt đến trình độ nào, nhưng lại nói cùng nhau đi chơi, định vị tình bạn không rõ ràng nhưng khiến người ta có vô vàn liên tưởng, nếu như lời này nói cho người ngoài nghe, vậy thì khẳng định người ta sẽ tin rằng các cô rất thân thiết, có điều vấn đề ở đây là Cố tiên sinh và Vu quản gia hoàn toàn không phải người ngoài, mà là người nhà của Du Yến, vừa nghe mấy lời cô ta nói ra thì biết ngay cô ta đang nói dối, tính bày kế Tư Mã Chiêu với bọn anh à?!
Tuổi còn trẻ không chịu học hành cho tốt, một cô gái mưu mô như thế mà có tương lai sao?
"Các người đến thăm phim trường, chị Yến có biết không? Tôi dẫn hai người sang đó." Hà Hi vẫn còn ở bên cạnh khẳng định sự tồn tại của mình, một chút lúng túng cũng chẳng có, tiếc rằng hai tòa núi lớn kế bên vẫn nguy nga bất động như cũ.
Cố tiên sinh nhướng mày, lạnh lùng từ chối, "Không cần."
Lúc này từ xa Cảnh Hân đã nhìn thấy hai người bọn họ, cho nên cô nàng vẫy vẫy tay, vừa nói vừa chạy tới, "Cố tiên sinh, Vu quản gia, chị Yến hoàn thành cảnh quay rồi, em dẫn mọi người đi qua."
Vì thế, hai người đàn ông nhanh chóng bước theo Cảnh Hân vào trường quay, nửa ánh mắt cũng không thèm để lại cho Hà Hi.
Hà Hi dậm chân thật mạnh, cô ta hít sâu một hơi rồi nhanh chân bước theo ba người kia vào trường quay.
Mặc dù Cố tiên sinh chỉ lăn lộn trên thương trường, nhưng tiếng tăm của anh thật sự quá nổi, còn thường xuyên hâm nóng tên tuổi bằng cách xuất hiện trên TV lẫn báo chí, dẫn đến phần lớn người ít tiếp xúc với giới thương nhân cũng nhận ra anh.
Cho nên khi Du Yến dẫn anh đến giới thiệu với đạo diễn để bọn họ làm quen với nhau, đạo diễn lập tức sợ hãi bắt tay anh, gật đầu rồi cúi người, quả thật quá mức nhiệt tình.
Sau đó đến mấy nhân viên trong tổ đạo diễn, ai cũng lâng lâng khi được Cố tiên sinh mời ăn trưa.
Hà Hi trà trộn trong đám người, cô ta vốn định nhân dịp lộn xộn mà chạy theo thì bị Cảnh Hân ngăn lại, "Cô đi theo không thích hợp đâu."
"Tại sao thế? Mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và chị Yến rất tốt mà."
"Mọi người đều biết, tại sao tôi lại không biết." Cảnh Hân thẳng thắn vạch trần lời nói dối của cô ta. Cảnh Hân nhìn chằm chằm cô ta rồi nói tiếp, "Hà Hi, đừng tự tìm khó chịu."
Cảnh Hân nói xong thì xoay người đuổi theo mọi người Vu quản gia, để lại Hà Hi mang vẻ mặt oán giận đứng nguyên tại chỗ.
Lúc này, có hai phóng viên đi từ bên ngoài vào, bọn họ vốn muốn đến để hẹn phỏng vấn với đạo diễn, làm một đoạn phim phóng sự nhỏ, ai ngờ tới không đúng lúc, đúng lúc gặp đạo diễn đi ra ngoài.
Lúc chạm mặt ở cửa ra vào, đạo diễn còn nhiệt tình giữ bọn họ ở lại đoàn phim ăn cơm, còn nói mình ra ngoài ăn với bạn một bữa cơm sẽ trở lại, bọn họ chờ ở đoàn phim một lát.
Phóng viên nhìn thấy Hà Hi hình như đang đứng suy nghĩ gì đó nên bước tới chào hỏi với cô ta.
Trước đây Hà Hi và hai phóng viên này đã có quen biết, xem như nhận ra nhau, cô ta vội vàng thay đổi nét mặt, cười híp mắt chào hỏi với bọn họ.
"Không phải nói là đi ăn cơm à? Sao cô còn ở đây?" Phóng viên A thấy lạ nhìn Hà Hi.
"Tôi vừa tiễn đạo diễn đi xong, đang chuẩn bị đi vào thì hai người tới, cùng vào trong đi." Hà Hi nhiệt tình mời phóng viên đi vào khu nghỉ ngơi cùng với mình.
"Hình như tôi thấy mọi người cùng đi ăn cơm mà, sao cô không đi chung thế?" Phóng viên B hỏi cô ta.
"Lát nữa tôi có chút việc phải làm nên không đi theo."
Phóng viên B còn hỏi thêm: "Vừa rồi có vẻ Cố Hành Viễn cũng có mặt trong đó, có phải đúng là anh ta không?"
"Chính là Cố Hành Viễn, anh ta đến thăm đoàn phim đấy."
Phóng viên A nhạy cảm nắm bắt vấn đề, "Thăm đoàn phim của ai?"
Hà Hi trừng to mắt rồi che miệng cười cười, "Đương nhiên là đến thăm đoàn phim của Du Yến và tôi rồi, chúng tôi cùng quay "Người năm ấy" nên có quen biết, lần này Cố tiên sinh đi công tác nên nhân tiện đến thăm chúng tôi, đáng tiếc tôi còn có việc nên không đi ăn cơm cùng mọi người được."
Hai phóng viên đều giật mình, "Cô và Cố tiên sinh có quen biết? Rất quen thuộc hả?"
"Cũng tạm... tất cả đều là bạn bè, đừng thấy Cố tiên sinh là danh nhân mà lầm, thật ra anh ấy là người rất dễ ở chung." Nói xong, ngay cả Hà Hi cũng cảm thấy lời nói của mình không tồi, cô ta không khỏi âm thầm đắc ý.
Hai phóng viên vốn không hào hứng phỏng vấn lấy tin từ đạo diễn lắm, không ngờ trong lúc vô tình lại để cho bọn họ nghe ngóng được một tin tức cực khủng, nhất thời bọn họ kích động đến nỗi muốn nhảy lên hoan hô.
Vì thế hai người bọn họ vội vàng vây lấy Hà Hi hỏi han lung tung.
"Trong bộ phim trước, tôi cùng chị Yến hợp tác, chỉ là khi đó chị Yến diễn vai nữ phụ còn tôi diễn vai nữ chính, có một lần Cố tiên sinh đến hiện trường thăm Du Yến, đúng lúc tôi cũng có mặt nên quen biết." Nói tới đây, cô ta không nói thêm điều gì nữa, còn lại để tự bọn họ bổ não đi.
Khi ấy đúng là cô biết Cố tiên sinh đấy, chỉ là Cố tiên sinh không biết cô mà thôi, cho nên cô cũng không tính là nói dối.
Bên kia, Cố tiên sinh dẫn theo một đám người đến khách sạn tốt nhất ăn cơm, tất cả mọi người đều giỏi xã giao, vì vậy lúc nâng ly cạn chén cũng không có một giây tẻ nhạt, mọi người đều cười nói rất vui vẻ.
Thậm chí Cố tiên sinh còn bày tỏ, nếu đoàn phim thiếu kinh phí, lúc nào cũng có thể tìm tới anh, bao nhiêu anh cũng sẵn sàng đầu tư, không chỉ có bởi vì anh và Du Yến là bạn tốt, mà là anh coi trọng tương lai của đoàn phim, lời nói phóng khoáng khiến tổ đạo diễn cảm động không thôi, ai cũng tự uống ba ly để tỏ vẻ cảm ơn Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh cạn ly với đạo diễn, "Bình thường Tiểu Yến hay sơ ý lỗ mãng, mong mọi người chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
Đạo diễn xua xua tay, "Không thể nào, trong đoàn phim Du Yến diễn rất chân thành và cẩn thận, là một diễn viên khiến người ta yên tâm nhất đấy."
Nghe người ta khen vợ mình giỏi giang, Cố tiên sinh thỏa mãn không chịu nổi, tâm trạng cực kỳ sung sướng, không khỏi uống nhiều hơn mấy ly.
"Không ngờ gia đình Cố tiên sinh và Du Yến lại thân nhau mấy đời, vậy mà chưa từng nghe Du Yến nhắc tới." Đạo diễn có chút cảm khái, nếu biết rõ hai người là bạn bè, ông nhất định đã ôm lấy bắp đùi Du Yến từ sớm, chẳng qua bây giờ biết cũng chưa muộn.
Cố tiên sinh cười cười, bất đắc dĩ lên tiếng: "Cô ấy chẳng những không đề cập tới, mà còn ước gì tránh xa tôi một chút nữa kìa."
Mọi người tò mò, "Tại sao?"
Du Yến cũng tò mò nhìn Cố tiên sinh, không biết kế tiếp anh định ca bài gì.
"Tôi đang theo đuổi cô ấy, nhưng mà cô ấy không đồng ý, sợ truyền ra scandal." Cố tiên sinh nhìn Du Yến, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Đạo diễn bừng tỉnh, ông vừa cười vừa nói: "Nam chưa cưới, nữ chưa gả, quang minh chính đại hẹn hò được gọi là yêu đương, không phải scandal."
Cố tiên sinh cũng cảm khái đáp lại: "Tôi cũng nói như thế, nhưng mà cô ấy vẫn không chịu."
Vì vậy, mọi người đều nhìn Du Yến với ánh mắt trách móc, thầm nghĩ con bé này vậy mà nghĩ không thông, một người đàn ông có tương lai như thế theo đuổi mà lại từ chối, ánh mắt có phải quá cao rồi không?! Quả thực khiến cho lòng người căm phẫn.
"Du Yến à, chuyện này là cô không đúng, tuy sự nghiệp quan trọng nhưng đối tượng là vẫn phải tìm, người có điều kiện giống như Cố tiên sinh đây, dù có đốt đèn lồng tìm cũng không ra đâu, tốt nhất rồi đó, tại sao cô còn từ chối kia chứ?"
Du Yến im lặng nhìn mọi người, rồi lại nhìn Cố tiên sinh, cô chẳng biết phải trả lời thế nào cho tốt, cho nên chỉ đành cười ha ha hai tiếng cho qua.
Sau khi ăn xong, Du Yến và Cố tiên sinh ngồi cùng xe trở lại đoàn phim, vừa lên xe cô đã bóp tay Cố tiên sinh, "Nói, tại sao đột nhiên anh lại nói ra mấy lời kia?"
Cố tiên sinh ôm cô, anh cười trả lời: "Chẳng phải anh đã nói sẽ từng bước theo đuổi em hay sao? Để cho người ta biết rõ tâm ý anh và thái độ của em, chiêu này không sai mà."
"..." Du Yến nhìn anh, cô bĩu môi nói: "Cố tiên sinh, anh là một boy tâm cơ nha." Nói xong cô hung hăng hôn lên môi anh, còn vói đầu lưỡi vào trong càn quấy.
Ban đầu Cố tiên sinh còn vui vẻ say mê hưởng thụ, hôn một hồi, vẻ mặt của anh bắt đầu trở nên rất vi diệu.
Du Yến hôn đủ mới buông anh ra, cô cười hỏi: "Thế nào, mùi tỏi không tồi chứ?"
Vừa rồi đĩa sò biển cháy tỏi để ngay trước mặt cô, những người kia chỉ lo uống rượu, kết quả một đĩa sò to mà chỉ có một mình cô ăn, miệng đầy mùi tỏi, dù có nhai kẹo cao su cũng không giảm bớt bao nhiêu.
Cho nên cô cố ý hôn môi Cố tiên sinh, mục đích là để anh nếm thử mùi tỏi, đúng là sảng khoái!
Mọi người quay trở lại đoàn phim, hai phóng viên lúc nãy vẫn còn chưa đi, nhìn thấy Cố tiên sinh xuất hiện, hai người nhanh chóng chen tới trước mặt anh hỏi dồn: "Cố tiên sinh, chúng tôi là phóng viên của tờ báo XX, nghe nói anh đến thăm đoàn phim của Du tiểu thư và Hà tiểu thư, các người thật sự âm thầm trở thành bạn thân sao? Xin hỏi anh đánh giá thế nào về hai người họ?"
Đối với một đống câu hỏi của phóng viên, tất cả mọi người chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, đúng là Cố tiên sinh đến thăm Du Yến, từ lúc nào lại biến thành đến thăm đoàn phim của Du Yến và Hà Hi thế? Có Hà Hi trong đó là sao?
Du Yến cũng nửa hiểu nửa không, lúc đang muốn trả lời thì bị Cố tiên sinh ngăn cản, Cố tiên sinh hỏi lại phóng viên, "Hà tiểu thư là ai?"
Lúc này, ngay cả phóng viên cũng mơ màng.