Khí trời lành lạnh cũng không ngăn được tinh thần hăng hái nóng hôi hổi trong lòng Du Yến, mặc dù quay phim rất vất vả, những mỗi ngày sau khi quay xong thì có xe riêng đặc biệt đưa đón, về đến nhà thì có thức ăn ngon bày sẵn chờ thưởng thức, vừa đi quay phim vừa có người nhà ở bên cạnh, cảm giác này, tựa như chưa từng rời khỏi nhà vậy, cực kỳ thoải mái tự tại.

Hôm nay, nhân lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Vu quản gia mang điểm tâm tới, mà cháo tổ yến thơm lừng, tình hình thời tiết thế này, húp cháo có thể sưởi ấm dạ dày.

Du Yến mở hộp thức ăn ra, bên trong có hai phần, chớp mắt cô hiểu rõ nhìn về phía Vu quản gia, Vu quản gia vội ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của cô.

Hai ngày nay Cảnh Hân ăn nhờ ở đậu đã thành thói quen, cô nàng hoàn toàn không nghĩ đến nội hàm sâu xa trong đó, thấy có phần của mình, cô nàng cười hì hì chen tới, đầu tiên là múc cho Du Yến một chén, sau đó mới múc cho mình một chén, tiếp theo không hề có chút hình tượng mà bắt đầu ăn, ăn xong còn vô cùng cảm động khen ngợi, "Ăn rất ngon."

Du Yến chưa ăn được nửa chén, Cảnh Hân đã tiêu diệt xong một chén lớn, cô nàng sờ sờ lên bụng của mình rồi cảm thán, "Trước đây khi ra ngoài quay phim với chị Yến, em đều rất gầy, nhưng lần này chẳng những không gầy đi mà còn mập thêm mấy cân."

Du Yến nghe vậy thì phì cười đề nghị, "Vậy em phải cảm ơn Vu quản gia nha, rõ ràng nhân tiện nuôi em thành béo ú, thật sự không thể bỏ qua công lao ông ấy."

Nghe cô nói như thế, Cảnh Hân cảm thấy rất có lý, vì vậy cô nàng bày ra nụ cười tươi rói sáng lạng nói với Vu quản gia: "Cảm ơn chú Vu!"

...

Vu quản gia đang đứng bên cạnh làm nền nghe được cách xưng hô này, nháy mắt cả người hóa đá.

Chú Vu, chú Vu, chú Vu... thì ra mình đã là chú Vu!!!!

Chú Vu nhận 1 vạn điểm thương tổn dường như nghe được tiếng cõi lòng mình tan vỡ như thủy tinh rơi đầy đất, mệt mỏi, cảm giác sẽ không yêu thêm được nữa...

Ban đầu Du Yến còn có thể nhịn được cười, đến khi nghe được 2 chữ chú Vu thì lập tức công phá, rất không có hình tượng mà cười lên ha hả, cười đến độ suýt nữa không cầm nổi chén cháo.

Cảnh Hân bị cười đến mơ hồ, còn Vu quản gia thì im lặng nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh trong lòng.

Bởi vì là quay phim võ hiệp nên có rất nhiều cảnh đánh nhau, Du Yến cũng có thế thân, gương mặt và ngoại hình đều rất giống cô, mặc dù có thế thân, nhưng có vài cảnh cô nhất định phải tự mình diễn.

Du Yến mặc một thân nam trang anh tuấn, tay cầm trường kiếm đứng sừng sững trong gió lạnh, vạt áo tung bay, oai phong lẫm liệt, đánh nhau với kẻ địch càng mây trôi nước chảy, đường kiếm như rồng bay.

Đương nhiên, những thứ này là cảnh cuối cùng hiện ra trước mắt người xem.

Trên thực tế, bởi vì để cường điệu vẻ phiêu dật thoát tục của hiệp khách, quần áo cô mặc đều được làm từ sợi hóa học, tầng tầng lớp lớp, đẹp thì đẹp đó, nhưng lạnh thấu tâm can.

Một luồng gió lạnh thổi tới, Du Yến rét run suýt chút không cầm nổi chuôi kiếm.

Đạo diễn còn ngại gió chưa đủ lớn, không đạt được hiệu quả mà mình mong muốn, cho nên huy động thêm mấy quạt gió công nghiệp, trực tiếp quạt gió lên người diễn viên.

Ở bên cạnh quan sát, Vu quản gia trợn mắt há hốc mồm, "Thổi mạnh như thế, thổi đến cảm mạo thì sao?"

Cảnh Hân giơ hộp giữ ấm trong tay lên, "Chẳng phải buổi sáng đã nhờ chú chuẩn bị canh gừng đấy sao, đợi lát nữa kết thúc cảnh quay, chị Yến sẽ uống nó."

Vu quản gia lắc đầu nghĩ thầm, ngay cả ông còn cảm thấy không đành lòng, nếu để Cố tiên sinh nhìn thấy tình cảnh này, không biết có đau lòng chết hay không.

"Kết thúc cảnh quay thì có thể nghỉ ngơi à?" Vu quản gia cảm thấy mình là người ngoài nghề, không khỏi hỏi nhiều vài câu.

Cảnh Hân lắc đầu, "Nghỉ ngơi tối đa 10 phút thôi, phía sau còn mấy cảnh quay treo ngược trên dây cáp nữa."

"Chính là treo trên dây cáp bay tới bay lui trên không trung ấy hả?"

"Đúng thế."

"Không phải có thế thân sao?"

"Có rất nhiều cảnh quay chính diện, không dùng thế thân được."

"..."

Cái này chẳng phải rõ ràng là chịu khổ sao, Vu quản gia nhíu chặt lông mày đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi, loại tình huống này, ông có nên báo cáo với Cố tiên sinh hay không đây, biết chuyện mà không báo cáo, tội có nặng thêm một bậc không?!

Du Yến quay đi quay lại mấy lần mới tính là qua cảnh này, Cảnh Hân vội vàng đưa canh gừng đến cho cô, Du Yến uống một hơi cạn sạch mới thấy người mình ấm lên một chút.

Phía sau còn bị treo trên dây cáp quay đến trưa, đúng thật là giày vò không tưởng.

Lúc mệt mỏi sắp hóa thành chó, Du Yến có cảm giác sắp bị sự chuyên nghiệp của bản thân làm cảm động rồi.

Cũng may, buổi tối về đến nhà, Cố tiên sinh cho cô một bất ngờ thật lớn, anh đã đến đây từ sớm.

Ban đầu lúc nhìn thấy Cố tiên sinh, Du Yến kiềm chế không được mà thét lên chói tai chạy đến nhảy lên người Cố tiên sinh, ôm thật chặt cổ anh.

Sau đó, Vu quản gia và Cảnh Hân cùng bước vào cửa đồng thời trợn trắng mắt, hai người vội lẩn đi chỗ khác, quả là không có mắt thấy.

"Nhớ anh lắm." Sau khi Du Yến và Cố tiên sinh trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt, Du Yến mới bày tỏ sự nhớ nhung trong lòng.

Cố tiên sinh vẫn nhẹ nhàng hôn cô, giọng anh khàn khàn đáp lại, "Anh cũng thế."

Hai người ngọt ngấy một hồi, Cố tiên sinh mới hỏi đến chuyện nhà cửa, "Ở đây có thoải mái không? Do mua quá vội cho nên không tìm được căn nào lớn hơn."

"Tuyệt lắm rồi... Em rất thích."

Buổi tối khi hành sự trên giường, Cố tiên sinh phát hiện sau lưng cô có vết đỏ, anh hỏi cô xảy ra chuyện gì, Du Yến xua xua tay không quá để ý trả lời: "Chắc là dấu do dây cáp treo để lại đấy, hai ngày nữa sẽ biến mất thôi, không sao đâu anh."

Cố tiên sinh nhớ tới lần bôi thuốc mỡ khi cô phơi nắng đến bị thương trước đây, cô gái này, bình thường nũng na nũng nịu thích nhõng nhẽo, nhưng thái độ của cô đối với sự nghiệp chẳng thua kém bất cứ người đàn ông nào, dù cho đôi lúc vô tình bị thương, cô cũng xem như không có chuyện gì đáng lo.

Cố tiên sinh dịu dàng hôn lên vết thương kia rồi thì thầm vào tai cô, "Mỗi một tấc da thịt trên người em đều là báu vật của anh, vì thế nhờ em đó, phải giúp anh bảo vệ chúng nó thật tốt biết chưa?"

Du Yến híp mắt vừa cười vừa nói, "Em thường xuyên chủ quan sơ ý, công việc lại bề bộn, chỉ sợ em không thể giúp anh rồi."

Cố tiên sinh cắn lên lưng cô một cái xem như trừng phạt, "Vậy thì em hãy nhớ kỹ, em bị thương anh sẽ đau lòng, nếu như em còn để bị thương tích đầy mình nữa, anh sẽ nhốt em ở trong nhà, không bao giờ cho em đi ra nữa."

"Quá bá đạo." Du Yến cười kháng nghị.

"Anh bá đạo vậy đó." Nói xong, Cố tiên sinh ôm cô vào lòng, lại ăn người sạch sẽ lần nữa.

Bởi vì Cố tiên sinh tới đây, cho nên Du Yến vốn không muốn lãng phí thời gian mà dính chặt anh từng phút từng giây, thậm chí cô còn nghĩ đến việc xin nghỉ với đoàn phim, song lại bị Cố tiên sinh ngăn cản.

Cố tiên sinh đã có sắp xếp của riêng mình, anh nói: "Anh đưa em qua đoàn phim, em cứ quay phim, còn anh sẽ dạo quanh phim trường, đến trưa anh muốn mời đạo diễn ăn một bữa cơm."

"Tự dưng mời anh ta ăn cơm làm gì, tính tình anh ta xấu lắm, chỉ cần NG nhiều hơn mấy lần là bị mắng đến thương tích đầy mình."

"Vậy thì càng phải mời cơm, nên hối lộ thì hối lộ để sau anh ta không hung dữ với em nữa."

"Cố tiên sinh, đột nhiên anh thật là gian xảo." Du Yến bày ra vẻ mặt bị dọa sợ, chọc Cố tiên sinh cười vui vẻ không thôi.

"Từ xưa đến nay, vô thương bất gian."

Quả nhiên gần son thì đỏ gần mực thì đen, ở chung với cô lâu ngày, rốt cuộc Cố tiên sinh cũng học được nói đùa, đúng là tốt quá đi mất!

Sau khi Cố tiên sinh đưa Du Yến đến đoàn phim, anh quyết định đi dạo quanh phim trường một vòng, rồi sau đó đến thăm đoàn phim của Du Yến, buổi trưa thuận tiện mời đạo diễn đi ăn một bữa xem như làm quen.

Tuy rằng anh cảm thấy mấy lời Tư Sùng Chí mách nước với mình rất có ích, song chuyện mắng chửi người cho hả giận gì gì đó không phải phong cách của anh, Cố tiên sinh càng thích lấy đức thu phục lòng người hơn.

Hiếm khi tới một lần, Cố tiên sinh bèn dẫn theo Vu quản gia đi dạo một vòng phim trường, bởi vì hôm nay là chủ nhật nên người tham quan rất nhiều, Cố tiên sinh đành dẫn Vu quản gia đến mấy nơi ít người.

Chỉ là các công trình kiến trúc mô phỏng, xem nhiều liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt mà cũng chẳng có gì để xem.

Ngẫu nhiên có mấy người đi đường lướt qua mặt Cố tiên sinh, ai cũng quay đầu lại nhìn vài lần, cảm thấy người này có chút quen mắt, dáng người và khí chất đều cực kỳ tốt, chắc không phải đại minh tinh đang quay phim chứ?

Có mấy cô gái nhỏ cũng chạm mặt Cố tiên sinh, sau đó còn nhỏ to thảo luận, "Các cậu có cảm thấy người này hình như là Cố Hành Viễn rất giàu có không?"

Một người khác trả lời: "Có chút giống, nhưng trông có vẻ đẹp trai hơn trên Tử Võ một chút."

Sau đó lại có người châm biếm: "Các cậu cho rằng người giàu có cũng giống như diễn viên à?! Rảnh rỗi không làm gì thì đi tán gái, nói chuyện yêu đương chắc? Người giàu có đều rất bận rộn biết chưa, làm gì có thời gian đi chơi, không có chuyện gì thì ít xem ngôn tình lại, xem nhiều tin tức thương trường chút đi!"

"..."

Em gái à, mặc dù em không bị ngôn tình tẩy não, nhưng rõ ràng em bị mấy tin tức thương trường tẩy não rồi đấy!

Chẳng lẽ người giàu là phải đi sớm về khuya, từ sáng đến tối đều phải bận rộn làm ăn hay sao? Người giàu cũng có sinh hoạt cá nhân mà!

Vu quản gia âm thầm mỉa mai rồi xoay người nói với Cố tiên sinh, "Người càng ngày càng đông, hay là chúng ta đến đoàn phim của phu nhân tham quan một lát đi."

Cố tiên sinh liếc ông một cái, "Sao thế, ông thấy phong cảnh ở đây không đẹp à?"

Vu quản gia nghiêm túc trả lời: "Cảnh cũng không tệ lắm, nhưng tôi cảm thấy đến xem quá trình phu nhân quay phim càng có ý tứ hơn."

"Vậy thì đi thôi."

Gần đây Vu quản gia thường đến đoàn phim đứa đồ ăn cho Du Yến, ông còn thường xuyên tặng nước uống và đồ ăn vặt cho những người khác, cho nên mọi người đều rất quen thuộc với ông, bây giờ ông dẫn thêm một người nữa vào đoàn phim, mọi người cũng không quá để ý, cho là ông lại đến tặng đồ nữa mà thôi.

Đến hiện trường quay phim, Du Yến đang diễn cảnh đấu kiếm, còn là treo trên dây cáp đấu kiếm, hơn nữa còn là cảnh diễn cô bị người ta đánh, chỉ thấy cô bị nam nhân vật chính chém một đao trên không trung, cả người ngã ra sau, sau đó té xuống nệm lót bên dưới.

Cố tiên sinh nhìn thấy một màn này, trong lòng anh run sợ không thôi, anh quay đầu lại hỏi Vu quản gia, "Gần đây cô ấy đều diễn mấy cảnh này hay sao ?

Vu quản gia gật gật đầu, nếu Cố tiên sinh tự nhìn thấy, vậy thì không tính là ông mật báo.

"Như vậy không bị thương mới lạ." Cố tiên sinh phát hỏa.

"Diễn cảnh võ thuật đều như thế." Vu quản gia giải thích thêm, những chuyện này ông nghe được từ chỗ Cảnh Hân.

"Ông đi liên lạc với người đại diện của cô ấy, sau này không cho phép Tiểu Yến quay phim võ hiệp nữa." Đao thương không có mắt, lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ, anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Được."

Bởi vì cảnh quay đang tiến vào giai đoạn quan trọng, Cố tiên sinh và Vu quản gia chỉ có thể yên lặng đứng một bên xem, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cô gái nhỏ, giọng nói ngọt ngào hưng phấn reo lên, "Đây chẳng phải là Cố tiên sinh sao? Các người đến đến thăm chị Yến à?"

Thấy đối phương thân thiện như thế, hiển nhiên rất thân quen với Du Yến, Cố tiên sinh nhìn nhìn cô ta, anh phát hiện mình hoàn toàn không quen.

"Tôi là Hà Hi, lần trước chị Yến quay "Người năm ấy", tôi là nhân vật nữ chính trong phim." Hà Hi đặc biệt cường điệu nhấn mạnh bốn chữ nhân vật nữ chính.

Cố tiên sinh lại nhìn nhìn cô ta rồi gật đầu, anh không trả lời mà tiếp tục quay đầu nhìn về phía Du Yến.

Hà Hi ở bên cạnh tiếp tục nói: "Tôi và chị Yến quan hệ khá tốt, lần trước tôi lỡ rơi xuống cầu thang, là chị ấy đã dũng cảm quên mình kéo tôi lại, còn bản thân chị ấy thì bị thương, cho tới giờ tôi còn rất cảm động."

Hà Hi vốn muốn tìm chút cảm giác tồn tại nên mới nhắc đến vấn đề này, ai ngờ Cố tiên sinh vừa nghe xong, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh trầm mặt nhìn cô ta, "Người làm cô ấy bị thương chính là cô?"

Lời này hơi là lạ thì phải, hình như là đang ám chỉ cô cố tình làm Du Yến bị thương không bằng.

"Lúc ấy tôi cũng sợ hết hồn, có điều chị Yến rất trượng nghĩa, không nói hai lời đã kéo tôi lại." Nói đến đây, Hà Hi bỗng cười hỏi Cố tiên sinh, "Nghe nói anh là bạn tốt của chị Yến à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play