Hiếm có một ngày chủ nhật không quay phim, Du Yến thanh thanh thản thản ngủ đến gần giữa trưa, sau đó cô mới chậm rì rì rời giường, rửa mặt một chút rồi đi xuống lầu tìm đồ ăn.

Khi đi tới góc cầu thang, tự nhiên mắt cô liếc về phía cửa sổ sát đất ngay phía trước, ánh nắng ngoài cửa sổ hết sức tươi sáng, vườn cây xanh tốt, phong cảnh đẹp nao lòng. Trên bậc thang dây leo quấn thành quanh tạo thành từng vòng tròn, một vị đại soái ca anh tuấn ngời ngời mặc quần áo thoải mái ở nhà, vừa dễ chịu vừa tao nhã, anh đang tập trung đọc báo.

Quả nhiên, đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất! Du Yến cảm khái, tiếp đó cô mới bước xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp.

Vu quản gia đang pha trà, nghe thấy cô kêu đói ông nói ngay, "Có cháo trứng muối, bánh bao gạch cua và sủi cảo tôm thủy tinh, nếu phu nhân muốn ăn thứ khác, tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị ngay."

Nghe qua đều là những món cô thích, Du Yến cười híp mắt gật đầu: "Mỗi thứ lấy cho tôi một ít là được rồi." Thấy Vu quản gia đã pha trà xong, cô lại hỏi: "Đây là trà chuẩn bị cho tiên sinh à?"

Thấy Vu quản gia gật đầu, Du Yến đề nghị: "Tôi bưng ra đó, ông giúp tôi mang bữa sáng ra ngoài sân đi." Nói xong, không cần chờ quản gia đáp lại, Du Yến đã bưng khay lên, vui sướng đi ra ngoài.

Đối với đủ loại cử chỉ khác thường của cô, Vu quản gia tỏ vẻ đã ngạc nhiên thành quen, vì thế ông bình tĩnh dặn dò những người khác chuẩn bị bữa sáng mang ra cho Du Yến.

Lúc Du Yến bưng khay trà đi ra, Cố Hành Viễn kiềm lòng không đặng ngẩng đầu nhìn cô vài lần.

Du Yến vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh, cô vui vẻ thưởng thức bữa sáng của mình.

Mà mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong lòng thích xem trò vui, Vu quản gia đứng bên cạnh thỉnh thoảng châm thêm trà cho hai người họ.

Lúc này ánh mặt trời rất ấm áp, cảnh đẹp người càng đẹp hơn, có thể nói là nhan sắc thay cơm, khẩu vị Du Yến rất tốt, cô ăn hết một chén cháo, hai cái bánh bao, một lồng sủi cảo, ăn xong thì ngồi ngả ra ghế xoa bụng, ăn quá no.

Cố Hành Viễn xem báo xong thì lấy laptop ra xử lý công việc.

Cố Hành Viễn làm việc chăm chỉ có trách nhiệm nhưng anh không phải là một người cuồng công việc, với thân phận và địa vị của anh ngày hôm nay, xã giao cũng ngày một ít đi, không phải ai tùy tiện muốn mời anh là có thể mời được, thế nên phần lớn thời gian anh đều rảnh rỗi về nhà ăn cơm chiều, thông thường chủ nhật cũng chẳng làm việc, nhàn nhã ở nhà đọc báo đọc sách xem tài liệu, đôi khi sẽ ra ngoài chơi bóng vận động cùng với bạn bè.

Trước kia khi còn thành kiến với Cố Hành Viễn, cô sẽ cho là anh đang diễn xuất, lúc nào cũng ra vẻ như ông già về hưu, nhàm chán không thú vị, một chút suy nghĩ tình thú cũng không có.

Hôm nay đổi một góc nhìn khác, một thái độ khác để quan sát những hành động này của Cố Hành Viễn, không hiểu sao cô thấy rất thuận mắt. Rời xa chốn phồn hoa, trầm lặng yêu thương gia đình, đàn ông như thế, cho dù có đốt đèn đi tìm cũng khó tìm ra.

Đột nhiên cô nhớ tới khoảng thời gian ở cùng với Kỷ Hải, đó là khoảng thời gian xa hoa trụy lạc.

Ngợp trong thế giới vàng son, say mèm, quan hệ bừa bãi, đua xe, hút thuốc... Kỷ Hải nói sẽ tạo cho cô một cuộc sống tuyệt đối vui vẻ kích thích, để cho mỗi ngày cô đều được sống trên thiên đường, mãi cho đến sau này cô mới phát hiện, Kỷ Hải chính là ác ma, anh ta dụ dỗ biết bao nhiêu chuyện hấp dẫn, từng bước, từng bước một kéo cô xuống vực sâu, sau cùng không thể quay đầu lại.

Cũng may, những chuyện kia chỉ là cơn ác mộng của kiếp trước, mà cô đã tỉnh mộng từ lâu.

Du Yến muốn, nếu như Cố Hành Viễn không chê, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh, hết lòng chấp nhận sự bình yên của hiện tại, cùng người trải qua những năm tháng yên tĩnh.

Có điều, năm tháng yên tĩnh gì đó nhắc tới vẫn còn sớm lắm, chuyện quan trọng trước mắt, cần giải quyết ngay chính là làm thế nào mới có thể quay lại ngủ cùng một giường đây!!!

Du Yến âm thầm xoa tay nghĩ đến đoạn trí nhớ cùng chăn cùng gối trước kia, tuy bình thường Cố Hành Viễn mang dáng vẻ bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng mà khi vừa lên giường là anh cực kỳ dũng mãnh, có khi cô vui vẻ phối hợp, phải nói bọn họ có thể chiến đấu hăng hái đến hừng đông!

Nghĩ tới đây, Du Yến hận không thể xuyên trở về, cầm lấy cục gạch đập chết bản thân vừa cố chấp lại vừa ngu ngốc khi đó, như vậy có vẻ sẽ chết tử tế hơn!

Du Yến nhấc ly trà lên uống một hớp, cô do dự cả buổi mới hỏi Cố Hành Viễn, "Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?"

Cố Hành Viễn dời mắt ra khỏi màn hình, nhìn cô trả lời: "Trước mắt thì không có, có việc gì à?"

Du Yến vội vàng sửa lại tư thế ngồi cho đàng hoàng, "Nếu không có kế hoạch gì thì chúng ta về nhà thăm cha em một chút nha, lần trước gặp ông ấy, ông ấy vẫn luôn miệng nhắc tới anh đấy."

Cố Hành Viễn gật đầu đồng ý, sau đã quay sang dặn quản gia đi chuẩn bị quà tặng.

Tuy bề ngoài Vu quản gia có vẻ khô khan, song thật ra trong lòng ông rất bao la nhiệt tình, thế là buổi chiều khi Du Yến trở về nhà mẹ đẻ, cốp xe phía sau chất đầy quà tặng.

Giả sử hỏi Du Chính Thiên chuyện ông lo lắng nhất trên đời này là gì, thì chuyện đó chắc chắn là chuyện hôn nhân của con gái cưng.

Trong mắt người ngoài, có thể trèo lên cành cây cao chót vót Cố gia này thì đúng là tích đức mấy đời, có được một người rể hiền như Cố Hành Viễn, quả thực nằm mơ cũng có thể cười tỉnh đấy.

Tuy nhiên, Du Chính Thiên lại rất sầu lo, buồn đến nỗi đôi lúc bệnh tim của ông lại tái phát, điều khiến ông buồn nhất chính là thái độ của con gái, ngay từ lúc mới bắt đầu Du Yến đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, là do ông đem bệnh của mình ra để uy hiếp nó, lúc kết hôn cũng chẳng đãi tiệc rượu gì mà đi thẳng đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn là xong việc, còn về phần hai người cùng đồng lòng xây dựng hạnh phúc gia đình, trước mắt xem ra Du Yến hoàn toàn không có ý này, nếu không nó cũng không làm loạn đến mức chia phòng ra ngủ.

Du Chính Thiên bất đắc dĩ thở dài, sức khỏe của mình năm sau tệ hơn năm trước, gả con gái vào Cố gia không phải ông tham lam tài sản của họ, ông chỉ muốn dựa vào ngọn núi lớn Cố gia này, về sau khi con gái tiếp nhận công ty có thể nhẹ nhõm một tí.

Chỉ cần nó không tiêu xài hoang phí thì có thể đảm bảo cả quãng đời còn lại đều sống giàu sang sung sướng.

Có thể nói ông suy tính rất chu đáo, nhưng lòng dạ của con gái ông vốn không hề nắm bắt được.

"Tiên sinh, tiểu thư vừa mới gọi điện thoại về, tiểu thư nói sẽ về đây một chuyến." Thím Lưu vui vẻ chạy tới báo tin, thể trạng vượt qua chỉ tiêu của bà bỗng nhẹ như mây, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Từ lần gặp gỡ không lâu lần trước đến nay đã được một tháng rồi, mặc dù trong khoảng thời gian này thường xuyên điện thoại liên lạc nhưng khi nghe con gái về, Du Chính Thiên lập tức ném phiền não qua một bên, cười rộ lên làm mặt mày xuất hiện thêm không ít nếp nhăn, ông vừa cười vừa mắng: "Muốn tới thì tới còn gọi điện báo tin làm cái gì, làm như mình là nhân vật lớn không bằng."

Thím Lưu cũng tươi cười phụ họa, "Tiểu thư nói lần này cả Cố tiên sinh cũng về thăm ông một chút."

Du Chính Thiên chấn động, "Hành Viễn cũng đến?" Không trách ông ngạc nhiên như thế, một giây trước ông còn lo lắng về chuyện giữa hai người, một giây sau bọn chúng lại cùng về thăm ông! Hạnh phúc tới quá đột ngột, trái tim yếu ớt của ông chịu không nổi.

"Có điều tới vào giờ này, bữa tối nhất định sẽ ăn ở đây, thím Lưu bà mau đi dặn phòng bếp, chuẩn bị vài món mà Hành Viễn thích, nếu không biết Hành Viễn thích cái gì thì gọi điện hỏi Vu quản gia, còn trong bếp không đủ thực phẩm thì cho người đi mua ngay đi."

Dưới sự dặn dò của Du Chính Thiên, những người làm trong nhà bắt đầu bận rộn.

Ai cũng biết cô gia sắp qua đây làm khách, đây là chuyện lớn đấy! Thím Lưu cực kỳ khí thế chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, thoảng chốc bà đã tìm được giá trị tồn tại của bản thân, vô cùng tự hào.

Sau khi Du Yến và Cố Hành Viễn đến biệt thự Du gia, bởi vì Du Chính Thiên đứng ngồi không yên nên đã chờ sẵn trên bậc thang trước cửa rồi.

Bỏ qua sự phiền muộn trong lòng, thấy hai người trẻ tuổi xuống xe, đi đến dừng lại trước mặt ông rồi lên tiếng gọi ba, Du Chính Thiên cảm thấy rất thỏa mãn.

Cha vợ vốn là người lăn lộn trên thương trường đã lâu, chủ đề nói chuyện thật nhiều, sau khi ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện, hai người nói đủ chuyện trời nam đất bắc, hoàn toàn không chừa chỗ trống cho Du Yến xen vào.

Ăn cơm tối xong, Cố Hành Viễn cũng không nóng lòng về ngay mà còn ở lại chơi vài ván cờ vua với Du Chính Thiên, Du Yến càng không có cách nào xen vào, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh châm trà rót nước, làm cô hầu gái nhỏ.

Không biết có phải do Cố Hành Viễn cố ý nhường cha vợ không hay là gừng càng già càng cay, dù sao chơi qua vài ván, Cố Hành Viễn luôn thua nhiều thắng ít.

"Ba đúng là cao thủ." Sắc mặt Cố Hành Viễn không đổi nịnh bợ cha vợ.

Du Chính Thiên cười thoải mái, "Hậu sinh khả úy, mấy ván ba thắng đều rất sít sao."

Cha vợ và con rể khen ngợi lẫn nhau một lát, sau đó Du Chính Thiên bỗng chuyển sang đề tài khác, đột nhiên nói đến chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, ông cảm khái: "Giữa vợ chồng khi có xung đột cãi vã một chút là chuyện bình thường. Tục ngữ nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, hai đứa bớt tranh giành háo thắng, vị tha nhiều hơn thì không có vấn đề gì là không giải quyết được." Nói đến đây Du Chính Thiên dừng lại một lát, uống một ngụm trà, nhìn Du Yến đang giả vờ ngoan ngoãn bên cạnh rồi mới nói tiếp: "Gây đến nỗi chia phòng ngủ thì hơi quá đáng, ba cũng đã mắng Tiểu Yến rồi, nói cho cùng nó đã bị ba chiều hư, tùy hứng làm bậy, có nhiều việc không biết nặng nhẹ. Hành Viễn, con lớn tuổi hơn nó, tầm nhìn cũng rộng hơn, lần này con tha thứ cho nó một lần đi, nếu sau này nó còn gây chuyện nữa thì ba sẽ dạy dỗ nó."

Cố Hành Viễn nghe thế, anh nghiêng đầu nhìn Du Yến, đối phương hơi cúi đầu, bĩu môi nghịch ly trà nhỏ trong tay, gương mặt ửng hồng bán đứng tâm trạng cô lúc này.

Sau đó anh quay sang nói với Du Chính Thiên: "Ba nói rất đúng, chuyện này con cũng có trách nhiệm, con không biết kiên nhẫn cảm thông khiến cho ba phải nhọc lòng rồi."

Du Chính Thiên vẫy vẫy tay nói với Du Yến: "Tiểu Yến, chuyện chia phòng này là do con gây ra, bây giờ trước mặt ba con mau xin lỗi Hành Viễn đi, việc này coi như bỏ qua, sau này không được hồ đồ như vậy nữa."

Đúng là cha ruột của cô mà, ngay tại lúc cô đang ngủ gà ngủ gật thì lập tức đưa cho cô một cái gối đầu.

Tuy ngoài mặt Du Yến giả bộ xấu hổ nhưng trong lòng lại điên cuồng khen ngợi ba ba của mình. Ba ba thật mạnh mẽ, ba ba là nhất, ba ba là trợ thủ đắc lực!

Cô vẫn luôn rối rắm về chuyện phòng ngủ này, ba ba lại giống như tâm linh tương thông với cô, thẳng thắn giúp cô giải quyết tất cả mọi chuyện.

Nếu như không có Cố Hành Viễn ở đây cô đã nhảy cẫng lên gặm mấy cái lên mặt ba ba.

Buổi sáng đề nghị Cố Hành Viễn trở về nhà cô thăm ba ba, chẳng qua chỉ là ý tưởng cao hứng bất chợt của cô mà thôi, bây giờ nghĩ lại, quyết định này sáng suốt không thể tưởng tượng nổi.

Có điều chuyện cô xin lỗi lại không thành, bởi vì Cố Hành Viễn khăng khăng nói mình cũng có sai, mà Du Yến cũng đồng ý với ba ba, khi trở về sẽ thu dọn đồ đạc về phòng ngủ chính, mọi chuyện xem như được giải quyết viên mãn, thế là Du Chính Thiên vô cùng sốt sắng đuổi bọn họ về nhà, về sớm thu xếp đồ đạc cho tốt.

Mặc dù trước mặt Du Chính Thiên tỏ vẻ đồng ý trở về sẽ chuyển phòng, nhưng khi ngồi trên xe Cố Hành Viễn vẫn nói với Du Yến: "Nếu cảm thấy miễn cưỡng quá thì cứ duy trì hiện trạng này đi, sau này ba có hỏi anh sẽ giải thích."

Du Yến vội vàng lắc đầu, chân thành nói: "Là tại em quá đáng, khoảng thời gian này em cũng hiểu ra rồi, cuộc sống kích tình mênh mông gì đó chỉ có trên phim thôi, cuộc sống thật cần phải bình yên, trước đây em không hiểu chuyện làm mấy chuyện không đúng, thật sự xin lỗi anh."

Tuy mấy lời này làm cho Cố Hành Viễn cảm thấy ngoài ý muốn, song trong lòng anh vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, bởi vì trước đây Du Yến làm người ta rất phiền chán, uy tín cực kỳ thấp.

Có lẽ trong khoảng thời gian ra ngoài quay phim này, cô đã gặp chuyện gì đó khiến cho mình tỉnh ngộ, Cố Hành Viễn nhận thấy cô thật lòng muốn thay đổi thái độ, điểm này rất đáng được cổ vũ, dù sao trước mắt anh cũng không có ý định ly hôn.

Cũng rất chân thành bồi đắp cuộc hôn nhân này, vì thế anh hi vọng một nửa kia cũng tôn trọng cuộc hôn nhân này như mình.

Vì để thể hiện thành ý và quyết tâm của mình, chuyện đầu tiên khi Du Yến trở về nhà là sai người mang tất cả đồ dùng cá nhân của mình về phòng ngủ chính.

Vu quản gia nhanh nhẹn sắp xếp người làm thu dọn mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, có điều trong lòng đã có một vạn chữ mẹ nó lướt qua. Tình tiết này có phải phát triển quá nhanh rồi không, chắc là không phải có người nào ép buộc chứ? Bằng không thì tại sao vừa ra ngoài một chuyến về đã lập tức quay lại ngủ chung giường. Làm sao bây giờ, thật sự ông rất muốn biết, rốt cuộc hai người bọn họ ra ngoài đã xảy ra chuyện thần kỳ gì đây. Không biết có nên gọi điện cho Du lão gia hỏi chút chuyện bát quái không nhỉ?

Vu quản gia rất khổ tâm, không thể biết được chân tướng sự thật, đúng là có trăm cái móng vuốt cào vào lòng mà.

Tâm trạng của Du Yến lúc này cũng giống như có hàng vạn chiếc lông vũ lướt qua như điên, làm sao bây giờ, thật lòng cô rất muốn ra ngoài chạy quanh biệt thự vài vòng rồi mới trở về ngủ.

Đối với Cố Hành Viễn mà nói, chẳng qua hai người họ mới tách ra một khoảng thời gian ngắn mà thôi, thế nên cảm giác còn rất quen thuộc, rất tự nhiên, song đối với Du Yến mà nói, lòng của cô đã trải qua con đường giông bão thật dài mãi cho đến năm thứ tư sau khi hai người li hôn, đã là người xa lạ rồi, bây giờ ngủ chung lại, cô cả cảm giác tựa như mấy tình tiết yêu đương vụng trộm sau lưng chồng vậy, quá bịp bợm rồi!!!

Thế là, suốt cả đêm cùng đắp một tấm chăn hết sức thuần khiết, Du Yến lại mất ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play