Quá trình tiệc tối chia ra làm ba phần, phần thứ nhất là tiệc đứng, các khách mời có thể thoải mái thưởng thức các món ngon.

Phần thứ hai là đấu giá từ thiện, vật phẩm là các tác phẩm nghệ thuật độc đáo trên thế giới, sau khi trừ đi tiền vốn thì phần còn lại quyên hết cho tổ chức từ thiện, cuối cùng là vũ hội thể hiện tình hữu nghị, khách mời có thể chơi hết mình, vui vẻ một phen.

Lúc Du Yến xuất hiện, Cố tiên sinh liếc mắt một cái là nhìn thấy cô đầu tiên, đêm nay lễ phục của cô đỏ như lửa, đôi môi đỏ mọng rực cháy, cả người xinh đẹp chói sáng, chỉ cần cô tùy tiện đứng đó, các cô gái xung quanh lập tức trở nên mờ nhạt.

Vợ của anh đẹp quá!

Cố tiên sinh hơi ngạc nhiên, người bên cạnh nói gì đó anh chẳng nghe lọt tai, đến khi Bùi Tử Hoa chọt chọt anh, hồn vía anh mới trở về.

Bùi Tử Hoa âm thầm lắc đầu, "Nếu hôm nay anh không xuất hiện, vậy thì cậu phải làm thế nào bây giờ hả? Đúng là khiến người ta đau lòng."

Cố tiên sinh không thèm để ý anh ta mà tiếp tục dõi mắt theo vợ yêu của mình, khi thấy Du Yến kéo cánh tay CEO nhãn hiệu, ánh mắt anh rõ ràng tối xuống.

"Chúng ta qua đó chào hỏi đi." Bùi Tử Hoa phát hiện ánh mắt Cố tiên sinh chưa bao giờ rời khỏi người Du Yến, cho nên anh chàng kéo Cố tiên sinh đi qua, sau khi chiêm ngưỡng cách ăn mặc của Du Yến, anh ta còn rất vô lại mà huýt sáo, tỏ vẻ bị sự quyến rũ của Du Yến hớp hồn.

Hiển nhiên là CEO nhãn hiệu nhận ra bọn họ, người nọ cực kỳ nhiệt tình bắt tay chào hỏi, nhân lúc CEO nhãn hiệu và Bùi Tử Hoa còn đang khách sáo với nhau, Cố tiên sinh nhỏ giọng nói với Du Yến: "Đêm nay em đẹp lắm."

Du Yến ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn lấp lánh, trong mắt cô ngập tràn các loại màu sắc rực rỡ khiến cho Cố tiên sinh mê muội, anh muốn cúi người xuống hôn lên đôi môi hấp dẫn chết người kia, song cũng hiểu được là địa điểm không thích hợp.

"Cảm ơn đã khen, Cố tiên sinh."

"Hình như thấy anh em chẳng ngạc nhiên gì cả?" Lúc này Cố tiên sinh mới phát hiện, từ khi gặp mặt, Du Yến hoàn toàn không thể hiện kinh ngạc hay ngoài ý muốn gì hết.

Du Yến hé môi cười: "Em phát hiện thư mời của anh."

Cố tiên sinh cưng chiều mắng yêu: "Xảo quyệt."

Thấy hai người đàn ông bên cạnh đã ngừng nói chuyện, Cố tiên sinh vội ho một tiếng rồi nói với Du Yến, "Chẳng hay lát nữa tôi có vinh hạnh mời Du tiểu thư nhảy điệu đầu tiên hay không?"

Du Yến đang muốn trả lời, ai ngờ CEO nhãn hiệu liên tục xua tay, "Không được, không được, điệu nhảy đầu tiên của Du tiểu thư đã bị tôi giành phần trước rồi."

Cố tiên sinh có loại xúc động muốn giết người diệt khẩu ngay lập tức.

Nhất thời bầu không khí lạnh hẳn, Bùi Tử Hoa đau khổ nhận nhiệm vụ điều tiết không khí, "Du tiểu thư là người phát ngôn cho nhãn hiệu tiên sinh, điệu nhảy đầu tiên nhảy với tiên sinh là đúng, nhưng còn các vũ điệu phía sau có thể chứ?"

CEO nhãn hiệu cũng cười đáp: "Đương nhiên, đương nhiên."

CEO tiên sinh còn phải chào hỏi người khác nên tạm biệt bọn họ, lúc Du Yến xoay người đi vội nói nhỏ với Cố tiên sinh, "Anh đi ăn chút gì trước đi nhé."

Cố tiên sinh hết sức chán nản, muốn anh đi ăn, chính cô còn chưa ăn gì cả kia kìa, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, nghĩ đến đây, đáy lòng Cố tiên sinh tràn ngập ưu sầu, muốn nhảy một điệu với vợ của mình còn cần phải xếp hàng, đúng là chẳng ai như anh cả.

Thời gian tiếp theo, tâm trạng Cố tiên sinh không tốt, dù cho có thiên hậu minh tinh gì đó đến bắt chuyện với anh, anh cũng chả có hứng thú, mãi cho đến khi gặp Cố Vi anh mới đứng lại hàn huyên vài câu.

Từ lần chuyện của Tư Sùng Nghĩa, anh và Tư Sùng Chí có gặp gỡ nhau, sau đó hai người bí mật gặp mặt thêm mấy lần, xem như là rất hợp ý, có lần Tư Sùng Chí dẫn Cố Vi đến gặp anh, vì thế hai người xem như có quen biết, bởi vì hiếm khi gặp người cùng họ, cho nên nói nhiều hơn vài câu.

Hiện giờ gặp lại, Cố Vi rất tự nhiên bước tới ân cần hỏi thăm.

Chẳng qua hai người đều là người ít nói, chào hỏi xong thì nhạt nhẽo chẳng biết nói gì.

"Tư tổng không đi với chị à?"

"Anh ấy đi công tác rồi."

"Không thể trở thành hộ hoa sứ giả, chắc hẳn anh ta rất không vui nhỉ." Tuy chỉ gặp gỡ mấy lần nhưng Cố tiên sinh rất hiểu Tư Sùng Chí, tính tình hơi nóng nảy nhưng lại thê nô.

Cố Vi cười cười trêu lại: "Anh cũng đến dự tiệc cùng vợ mình, thế nhưng cũng có làm hộ hoa sứ giả đâu."

Bị đạp trúng chân đau, Cố tiên sinh hết sức bất đắc dĩ, hiện giờ anh chỉ thầm nghĩ muốn tìm nơi nào yên tĩnh một lát.

Cố tiên sinh và Cố Vi nói chuyện phiếm vừa đúng lúc bị Du Yến nhìn thấy, mặc dù chẳng có ý gì khác, nhưng cô vẫn tò mò đi tới, thấy thái độ Cố tiên sinh, có vẻ là anh biết Cố Vi.

"Ồ, nữ nhân vật chính đêm nay xuất hiện rồi." Thấy Du Yến đi tới, khoé môi Cố Vi cong lên thành nụ cười nhẹ, giọng cô hơi trầm nên khiến người nghe cảm thấy cô rất lãnh đạm.

"Cố nữ vương, đúng thật là may quá, vừa rồi trợ lý của tôi có dặn tôi nhất định phải giúp cô nàng xin được chữ ký của chị." Du Yến tươi cười chào hỏi Cố Vi.

Cố Vi cũng đưa tay ra bắt tay cô, "Không có bút."

Du Yến chớp mắt mấy cái thầm nghĩ đây là từ chối à, có điều Cố tiên sinh bên cạnh lại không nữ thấy cô chịu ấm ức, anh gọi một nhân viên phục vụ tới, nhờ anh ta đi lấy giấy bút.

Du Yến nhỏ giọng nói cảm ơn anh, Cố Vi không khỏi cười nhìn bọn họ rồi nói với Cố tiên sinh: "Xem ra anh và Tư tổng cùng một đức hạnh."

Cố tiên sinh lễ độ trả lời: "Cảnh giới của Tư tổng, không phải ai cũng đạt được."

"Hai người quen biết nhau?" Du Yến lặng lẽ hỏi Cố tiên sinh.

"Xem như quen biết, ông xã Cố Vi là Tư Sùng Chí, anh cả của Tư Sùng Nghĩa." Cố tiên sinh giới thiệu với cô.

Du Yến chấn động, cô từng nghe Cố tiên sinh đề cập đến Tư Sùng Chí, nhưng anh ta là chồng Cố Vi, Du Yến lại chưa từng nghĩ tới.

Kiếp trước cho đến khi cô chết, Cố Vi vẫn còn độc thân, tại sao ở kiếp này cô ấy lại biến thành vợ của Tư Sùng Chí? Hình như cốt truyện không đúng lắm thì phải.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa giấy bút tới, Cố Vi sảng khoái ký tên cho Du Yến, thấy vẻ mặt nhân viên phục vụ bê khay hâm mộ bên cạnh, cô nàng lại ký thêm một tờ đưa cho nhân viên phục vụ cất đi, nhân viên phục vụ lập tức cảm động đến sắp khóc.

Ký tên xong, Cố Vi mới nói với hai người: "Nếu như đã quen biết vậy thì tìm thời gian họp mặt đi."

Du Yến vội vàng gật đầu, "Đương nhiên đương nhiên." Đối với sự thân thiết sau này, cô có hơi hồi hộp.

Sau đó lại phát hiện giấy ký tên trên tay không biết cất chỗ nào, Du Yến khó xử mím môi nhìn Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh thở dài nhận lấy tờ giấy, sắp xếp rồi bỏ vào trong túi quần mình.

"Cố tiên sinh tốt nhất."

"Buổi khiêu vũ sắp bắt đầu rồi, em đi chuẩn bị đi." Thấy mọi người từ từ tập trung quanh sân khấu, Cố tiên sinh nhắc nhở cô.

"Ừm, em đi trước."

Trước khi đi cô còn dặn dò Cố tiên sinh: "Nhất định phải chờ em khiêu vũ, không cho phép nhảy với người khác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play