"Tôi cũng nghĩ không phải Du Yến, nếu cô ấy không hề thấp thỏm lo lắng, vậy thì không phải rồi." Lưu Cảnh nói tiếp.
Kết quả của cửa ải này là loại Lục Tiếu, trò chơi tiếp tục.
Không khí ở hiện trường càng ngày càng khẩn trương, lúc đến cửa ải thứ hai, Du Yến bắt đầu đánh đòn phủ đầu nói mình nghi ngờ Ngô Lỵ Lỵ, bởi vì trong vòng thứ nhất, mọi người còn chưa lên tiếng, Ngô Lỵ Lỵ đã nêu lên suy nghĩ của mình, chuyện này rõ ràng là giương đông kích tây, lừa gạt người khác.
Vì thế mọi người quyết định loại Ngô Lỵ Lỵ, Ngô Lỵ Lỵ tức đến mức dậm chân.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Kế tiếp ba người đều rất hồi hộp, nếu vòng này còn chưa loại được nội gián, các thành viên sẽ thua.
Đến lúc này, tất cả các phân tích đã không còn tác dụng, thật sự phải dựa vào hành động, mà trên phương diện hành động này, tuyệt đối là điểm mạnh của Du Yến, một cái cười mỉm, một ánh mắt đều hết sức thuyết phục.
Lưu Cảnh trở thành công thần trợ giúp cho thắng lợi của Du Yến, qua mấy lần loại người anh ta đều nghe theo quyết định của Du Yến mà loại đi đồng đội của mình, quả thực chính là đồng đội ngu như heo trong truyền thuyết!
Cuối cùng khi bị mọi người vây đánh, anh ta mới thổ lộ tiếng lòng, "Du Yến là nữ thần của tôi mà! Làm sao tôi có thể loại nữ thần của mình được?"
Nhất thời mọi người không còn cách nào khác.
Cuối cùng là khâu lĩnh thưởng, tổ chương trình vẫn làm vô cùng long trọng, không biết họ tìm ở đâu ra được bộ quân phục nữ đặc vụ thời kỳ dân quốc cho Du Yến mặc, tiếp theo để cô đứng trên bục, nhận sự chúc mừng của mọi người.
Dáng người Du Yến cao gầy, đường cong hoàn mỹ, sau khi mặc bộ quân trang vào người, khí chất cực kỳ cao, hơn nữa cô còn đội thêm chiếc mũ vỏ sò thì vẻ đẹp lập tức thăng cấp thành soái ca.
Lưu Cảnh chính là fan não tàn của Du Yến, vừa nhìn thấy cô mặc quân phục, thiếu điều anh ta muốn quỳ xuống le lưỡi liếm nữ thần.
Hiển nhiên Du Yến cũng rất hài lòng cách ăn mặc này của bản thân mình, sau khi ngồi vào bảo tọa còn không quên chỉnh sửa dung nhan tạo dáng mấy tư thế anh tuấn, cuối cùng còn dùng ngón tay tạo hình súng bắn về phía màn hình "Biubiubiu~", bắn xong vẫn không quên thổi một hơi trên họng súng.
Hình ảnh quá đẹp, đa số mọi người đều không thể tin nổi.
Lưu Cảnh che ngực, dáng vẻ cần cấp cứu, dường như vừa rồi cô bắn mấy phát đều bắn thẳng vào trái tim anh ta vậy.
Sau đó Du Yến tìm đến tổ đạo diễn bày tỏ mình rất thích bộ quần áo này, muốn mua về làm kỷ niệm, đạo diễn đồng ý vô cùng sảng khoái.
Trong đêm đầu tiên phát sóng chương trình, Du Yến gọi Du ba ba, Đỗ Phi Phi, Cảnh Hân và Triệu Thiêm đến nhà mình, mọi người cùng nhau xem chương trình.
Vu quản gia chuẩn bị rất nhiều bánh trái và đồ ăn ngon chiêu đãi khách, nghiễm nhiên đây đã trở thành một buổi liên hoan nhỏ.
Nhìn cả bàn thức ăn ngon, Cảnh Hân hô to rằng cô nàng hối hận, sớm biết như vậy đã không ăn bữa tối! Còn mặt dày hỏi Du Yến xem có thể đóng gói mang về hay không.
Lúc chương trình phát sóng, theo mạch trò chơi, mỗi người đều không ngừng có tình huống, tiếng cười chồng chất, trong đó Du Yến may mắn nhất, hơn phân nửa chương trình đều chạy hình ảnh của cô, phần chữ hậu kỳ cũng rất đáng yêu, đặc biệt thu hút tiếng cười.
Người một nhà nhìn thấy Du Yến trên tránh dưới né đòn chơi trò chơi, ra chiêu phá hư hành động của đồng đội không ngừng, chẳng có hình tượng gì đáng nói, mọi người cảm thấy xem thế là đủ rồi, Cảnh Hân cười đến trào nước mắt, còn bất chợt khen Du Yến, "Chị Yến, chị đáng yêu quá."
Du Yến ngồi bên cạnh Cố tiên sinh, cô đang bóc đậu phộng cho Cố tiên sinh ăn, nghe Cảnh Hân nói xong, cô đắc ý trả lời: "Đương nhiên rồi."
Cố tiên sinh thì thầm bên tai cô: "Xuống nước không tốt, quần áo dính chặt vào người."
Chương trình cũng không tệ lắm, duy chỉ có một điểm không hoàn mỹ chính là đường cong của cô bị lộ ra hết, hơn nữa khi chơi trò chơi dưới nước còn tiếp xúc thân thể với mấy người đàn ông khác, điều này làm cho Cố tiên sinh cảm thấy rất chướng mắt.
Du Yến biết rõ người đàn ông này đang âm thầm ghen tuông đây mà, thế là cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: "Đợi khi về phòng, em có quà muốn tặng anh."
Thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, trái cổ Cố tiên sinh trượt lên trượt xuống, "Quà gì thế?"
"Sớm muộn gì anh cũng biết thôi, nhất định anh sẽ thích."
Trái tim Cố tiên sinh ngứa ngáy, anh rất muốn đi về phòng ngay lập tức.
Lúc Cố tiên sinh nhìn thấy Du Yến mặc quân trang qua TV, nhất thời ánh mắt anh bị hút chặt, cánh tay khoát bên eo cô, không tự giác mà siết chặt.
Du Yến hỏi nhỏ: "Có phải rất đẹp trai không? Anh cũng thích mà đúng không?"
Cố tiên sinh trực tiếp hôn lên môi cô một cái.
Sau khi chương trình phát sóng, Đỗ Phi Phi nhận được điện thoại của tổ chương trình nói rằng trong các chương trình phát sóng cùng khung giờ, tỉ suất người xem chương trình này là cao nhất, còn được phát lại lần nữa, quả nhiên khán giả rất thích.
Đạo diễn cũng điện thoại tới cho Du Yến, nói tất cả mọi người đều rất vui cho nên quyết định bày tiệc ăn mừng.
Du Yến cũng nói vài câu dễ nghe sau đó cúp điện thoại rất nhanh, sau đó cô nói với Cố tiên sinh, "Em về phòng chuẩn bị quà trước, 15 phút nữa anh hẵng lên nhé."
Cố tiên sinh gật đầu đồng ý, tiếp theo anh cảm thấy 15 phút này quả là dài dằng dặc, mới có mấy phút mà anh đã đứng ngồi không yên, thế là anh quyết định vứt bỏ một phòng người, đi theo Du Yến lên lầu.
Cửa phòng vừa mở ra, Cố tiên sinh bị Du Yến đang ngồi giữa phòng làm cho hoảng hốt, tập trung nhìn kỹ lại, rõ ràng trên người Du Yến đang mặc quân trang, đúng là bộ vừa rồi anh nhìn thấy trên TV.
Du Yến thấy anh đến, cô cũng chậm rãi đứng lên rồi hất cằm, cao ngạo liếc anh, "Món quà này anh có vừa lòng không, Cố trưởng quan!"
Nhất thời Cố tiên sinh mất hết ngôn ngữ, Du Yến trước mắt, đẹp đến nỗi anh hít thở không thông.
Khóe môi Du Yến cong lên, cô cười kéo anh ngồi lên ghế sau đó cô cúi người xuống nói với anh: "Trưởng quan, nhiệm vụ lần này thất bại, là thuộc hạ sai, xin trưởng quan trách phạt."
Diễn xuất của cô hết sức tuyệt vời, Cố tiên sinh cũng có ý đùa giỡn, anh nắm cổ tay cô đáp lại: "Trách phạt của tôi, em chịu nổi sao?"
"Thuộc hạ nguyện ý lãnh phạt."
Cố tiên sinh buông tay cô ra rồi chỉ lên đùi mình, "Ngồi lên, cởi nút áo."
Du Yến phục tùng mệnh lệnh mà dạng chân ngồi lên đùi anh, sau đó đưa tay từ từ cởi nút áo, một nút, hai nút, ba nút... mỗi lần cởi một nút là lâu như cách nhau một thế kỷ, khiến cho Cố tiên sinh mất sạch nhẫn nại.
Vươn tay xé một cái, các nút áo còn lại rơi tung tóe, bên trong chính là cảnh xuân tươi đẹp, đập ngay vào mắt anh.
Tiếng cười thanh thúy của Du Yến vang lên bên tai anh, tựa như yêu tinh chuyên đi câu hồn nhiếp phách.