Sau khi đắm chìm trong cuộc yêu nhẹ nhàng vui vẻ, Du Yến có cảm tưởng: Có thể trêu chọc Cố tiên sinh, nhưng tuyệt đối phải trêu chọc cực kỳ cẩn thận, nếu không hậu quả không thể gánh nổi. 

Cố tiên sinh có cảm tưởng là: Đồ đồng phục tốt lắm, có thể thử thêm mấy lần. 

Sau khi mọi người dưới lầu xem chương trình xong thì mới phát hiện nam nữ chủ nhà đã sớm không thấy tung tích, mọi người cũng không ở lại để làm gì, chào tạm biệt ba Du xong, Vu quản gia vô cùng tri kỷ tặng cho mỗi người một hộp thức ăn, nói là có thể dùng để ăn khuya.

Đương nhiên ba Du sẽ ngủ lại, ông và Vu quản gia pha một bình trà, hai người vừa uống trà vừa chơi cờ vua. 

Tay Vu quản gia cầm quân cờ, do dự không biết đặt xuống chỗ nào, vốn đã sắp để xuống nhưng lại vội vàng nhấc lên, dáng vẻ kia, ba Du nhìn thế nào cũng muốn đánh ông. 

"Cử kỳ vô hối đại trượng phu*, chú chưa nghe qua à? Có một nước cờ mà suy nghĩ cả buổi, sao chú không dời qua bàn sát bên ngồi luôn đi!" 

*Có nghĩa là người quân tử đã đi cờ rồi thì không hối hận nữa. Chú ở đây là chú em nhé, do tuổi Vu quản gia dở dở ương ương, từ đầu đến giờ tác giả cũng chưa đề cập qua ông ấy bao nhiêu tuổi, thật là khó đặt xưng hô, thôi để tạm vậy, mốt có gì sửa sau. ^^ 

Vu quản gia vô tội nhìn ông, "Bàn bên cạnh không có bàn cờ, tôi qua đó làm cái gì? Tôi đã nói với ông rồi, cờ vua tôi chỉ biết quy tắc chơi chứ chưa chơi bao giờ, rủ ông chơi cờ Tây Dương thì ông không chịu."

"Cờ vua Trung Quốc không chịu học cho tốt, bày đặt đi học chơi cờ Tây Dương, chú sính ngoại quá rồi đấy." Ba Du khinh thường nhìn Vu quản gia. 

Vu quản gia bĩu môi, ông ra nước ngoài học từ nhỏ, biết chơi cờ Tây Dương là chuyện bình thường, sao tự dưng lại trở thành sính ngoại rồi, "Cố tiên sinh cũng biết chơi cờ Tây Dương mà." Câu sau có ý là, tại sao ông thông gia không nói là anh ta sính ngoại đi. 

"Cái đó gọi là học rộng tài cao, nó chơi cờ vua cũng rất hay." Ba Du đắc ý khoe khoang con rể mình. 

Vu quản gia không phản bác được. 

Tiếp đó khi Du Yến đói bụng xuống lầu tìm đồ ăn thì thấy cảnh ba già nhà mình và Vu quản gia đang ngồi dưới đất chơi cờ phi hành*. 

*Cờ phi hành: Tương tự như cờ cá ngựa của chúng ta á, thay vì là ngựa thì là máy bay, người chơi đổ xúc xắc, xúc xắc mấy điểm thì đi mấy bước, lúc bắt đầu chơi thì phải đổ xúc xắc được 6 hoặc 1 điểm thì mới được cất cánh, trong quá trình chơi nếu bị người chơi khác vượt mặt thì phải trở về nơi xuất phát. 

"Ba, đã trễ vậy rồi sao ba còn chưa ngủ?" Du Yến đến phòng bếp thấy vài món ăn khuya rồi đi đến bàn cờ xem hai người chơi, thuận tiện chia sẻ thức ăn khuya cho ba Du. 

"Cờ phi hành này chơi rất vui, bảo bối, con cũng đến chơi cùng đi." 

"Quá ngây thơ." Du Yến cười nói. 

Cố tiên sinh ở trong phòng đợi mãi không thấy vợ yêu về, cho nên anh đi xuống lầu tìm thì phát hiện ba người đang chụm lại chơi cờ phi hành, cực kỳ vui vẻ. 

"Ba, ba nhanh đâm rớt ông ấy đi, vừa rồi ông ấy vừa đâm rớt con." Du Yến hưng phấn chỉ vào quân cờ của ba Du mà la hét. 

Vu quản gia: = =! 

"Bảo bối, đừng nóng vội, ba đâm ngay đây." 

Cố tiên sinh: "..."

Cố tiên sinh vây xem một lát rồi cũng gia nhập cuộc chiến, vì thế bốn màu trên bàn cờ phi hành đều sẵn sàng, nhất thời, trên bàn cờ gió giục mây vần, chiến hỏa bay tán loạn. 

Mới đó mà đã hơn 11 giờ, mắt ba Du đã híp lại, chẳng còn cách nào, người lớn tuổi phải nghỉ ngơi sớm, mọi người đành tan cuộc chơi khi chưa thỏa mãn. 

Ai về phòng nấy, say giấc một đêm. 

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của Vu quản gia, ba Du đi đến vườn rau xanh sau nhà. 

Nhà kính đã xây xong, hạt giống gieo hôm trước cũng đã nảy mầm, nhìn thoáng qua thì cũng ra hình ra dáng bài bản lắm, ba Du nghĩ đến thím Lưu ở nhà đang cực kỳ nhàn rỗi, hay là ông cũng cải tạo mảnh vườn để bà trồng cây nhỉ? Giết thời gian cũng được mà thuận tiện giảm béo cũng được. 

Lúc mới bắt đầu Vu quản gia còn cảm thấy rất ép buộc, song từ sau khi hạt giống nảy mầm ông lại hăng máu hơn ai hết, gặp ai cũng khoe vườn rau nhà mình thế này thế kia, còn thường xuyên dẫn người ta đi thăm quan, vô cùng đắc ý, đắc ý thì cũng thôi đi, thậm chí ông còn gọi điện thoại cho lão quản gia bên nhà họ Cố bên kia khoe khoang, làm cho ba Cố mẹ Cố cũng rất nhớ thương vườn rau nhà bọn họ, lúc nói chuyện điện thoại với Du Yến còn đặc biệt căn dặn khi nào thu hoạch được thì gửi đến cho ông bà một ít, để ông bà ăn thử rau nhà trồng. 

Với tư cách là người toàn quyền quản lý vườn rau, Vu quản gia rất kiêu ngạo. 

Lúc ăn sáng, Du Yến bỗng nhớ tới vấn đề mình gác lại đã lâu, cô vội vàng gặng hỏi ba mình tại sao không kể lại chuyện khi còn bé cho cô nghe, chuyện gặp gỡ Cố tiên sinh quan trọng như vậy mà cô chẳng có chút ấn tượng.

Nghe xong vấn đề của cô, ba Du tức giận mà trợn tròn mắt, "Sao ba lại không kể với con chứ, trước khi con kết hôn, trong một lần chúng ta cãi vã, ba đã nói với con, lúc ấy tâm trạng con rất kích động, con nói chuyện xảy ra mấy trăm năm rồi mà còn nhắc lại, ai mà nhớ nữa." 

"Lúc ấy thật sự con nói như vậy?" Du Yến không thể nào tin nổi, chẳng lẽ lúc mình kích động thì còn kèm theo chứng mất trí nhớ chăng? 

"Con có nói." Ba Du gật đầu khẳng định. 

"Vậy thì chắc là lúc đó con đang tức điên lên." Du Yến tổng kết. 

Ba Du nhìn Cố tiên sinh tỉ mỉ gắp đồ ăn cho Du Yến, ông âm thầm hài lòng gật gật đầu, "Cũng may con đã nghĩ thông suốt." 

Du Yến và Cố tiên sinh trao đổi ánh mắt, âm thầm nghĩ tới bí mật chung của hai người. 

Chính xác là cô đã nghĩ thông suốt, nhưng là dùng thời gian cả hai đời mới nghĩ thông, may mắn là tuy quá trình dài đằng đẵng, song khi cô quay đầu, Cố tiên sinh vẫn còn ở đây. 

Sau khi tập một "Ngôi sao rạng rỡ" phát sóng thì được ủng hộ nhiệt liệt, nghênh đón một khởi đầu tốt đẹp, đêm đó tỷ suất người xem đạt 3.1, dẫn đầu trong các chương trình phát sóng cùng khung giờ, hơn nữa thành tích còn phá kỷ lục của các chương trình truyền hình giải trí từ trước đến nay, giám đốc đài vui mừng khôn xiết mà điện thoại chúc mừng tổ chương trình, nói là phải ăn mừng thật lớn mới được. 

Không ngờ rằng, khi chương trình phát lại vào ngày hôm sau, có người xem vì tiếng tăm của chương trình quá vang dội, có người xem vì yêu thích, tỷ suất người xem xem lại tăng vượt bậc, cuối cùng đạt ngưỡng 4.5, cao hơn rất nhiều so với khi công chiếu, lúc này mọi người mới ý thức được, chương trình này đã phát hỏa, mà còn là hỏa hoạn. 

So với tất cả mọi người đang kích động trong tổ chương trình, Du Yến đã biết kết quả từ trước nên cực kỳ thong dong tỉnh táo, cô cảm thấy có vẻ mình ở chung với Cố tiên sinh lâu ngày, tính cách cũng từ từ bị đồng hóa. Cố tiên sinh là một người không bị thế tục mê hoặc, tính cách bất biến giữa giông bão, đối với cô thì mới bị ảnh hưởng một chút thôi. 

Hôm nay cô phải chụp hình cho một nhãn hiệu thời trang mà mình làm đại diện, nhân lúc bọn họ còn đang bố trí phòng chụp ảnh thì Du Yến nhàn nhã vừa ăn vặt vừa lướt weibo. 

Cảnh Hân ở bên cạnh hô to hô nhỏ: "Chị Yến, chị mau đến đây xem nè, trong vòng một đêm mà weibo của chị tăng trên trăm vạn người hâm mộ!" 

Du Yến tò mò xem thêm vài lần. 

---- Nữ thần của ta sao thế này! Tại sao nữ thần lại cười yêu nghiệt đến thế! Chao ôi ~ Trái tim nhỏ bé của ta! 

---- Vẫn luôn yêu thích Du Yến, tối hôm qua xem hết chương trình, bà nội của ta còn hỏi cô bé này tên gì, Du đại minh tinh, cô có fan bà nội nữa nha! 

---- Tối qua ba mẹ ta cũng xem chương trình của nữ thần, họ đều nói chưa từng thấy qua minh tinh nào cởi mở đến thế, rất đáng khen. 

---- Ta là fan bác gái đây, tối hôm qua xem chương trình xong, ta quyết định sẽ trở thành fan của cô! 

---- Tuy hình ảnh nữ thần rơi xuống nước không được đẹp lắm, nhưng mà ta vẫn yêu thích nữ thần nhất! 

---- Du nữ thần mặt bánh bao, thích chọc vào! 

---- Nữ thần đáng yêu quá đi! 

---- Quỳ liếm nữ thần, nữ thần cùng ta sinh khỉ con! 

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play