Những ngày sống trong phòng tạm giam quả là không sung sướng nổi, bạn tù không có ý tốt, thậm chí có người chỉ vì cậu ta đẹp trai mà động tay động chân, cậu ta có ý đồ phản kháng thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, Kỷ Hải cảm thấy, sống trong này mỗi phút mỗi giây đều là tuyệt vọng.
Kiếp trước tình yêu đến với cậu ta quá mức dễ dàng, cho nên không biết quý trọng, đời này cậu ta cố gắng hết sức tìm lại tình yêu của mình, thế nhưng sao lại khó đến thế, vốn tưởng rằng trùng sinh là do ông trời thương xót, bây giờ xem ra, chẳng qua ông trời chỉ muốn trêu đùa cậu ta mà thôi, để cậu ta quay về để nhìn người mình yêu sống hạnh phúc thế nào.
Điều khiến cậu ta nhớ nhất chính là, Du Yến rất thích cười với cậu ta trong kiếp trước.
Trùng sinh lại một đời, Du Yến đối với cậu ta, hoàn toàn là chán ghét.
Làm sao cậu ta không nhìn ra cho được, chẳng qua cậu ta giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Một bước sai, từng bước sai.
Đời này, từ lúc cậu ta đi theo Tư Sùng Nghĩa bước vào ngành giải trí một giây ấy, kết cục đã định trước là thất bại.
Lượn một vòng lớn trong thế đạo luân hồi, cậu ta lại trở về trong lao tù, có lẽ nơi này mới là kết quả cuối cùng dành cho cậu ta, giam cậu ta, giam cả trái tim cậu ta, cũng giam lại sự điên cuồng của cậu ta.
"9527, có người thăm." Quản giáo hô lên một tiếng rồi mở cửa ý bảo cậu ta ra ngoài.
Kỷ Hải cảm thấy rất bất ngờ, loại thời điểm này còn có người nhớ đến cậu ta, cậu ta hơi tò mò đi theo sau lưng quản giáo ra ngoài, âm thầm suy đoán là ai đến.
Lúc nhìn thấy Tư Sùng Nghĩa, cậu ta hơi ngẩn ra, thầm nghĩ khi chuyện mới xảy ra thì tìm không thấy người, mọi chuyện đã đi đến hồi kết thì mới xuất hiện, có cần thiết như thế không? Nếu ngay từ đầu đã bỏ mặc cậu ta, vậy thì chẳng cần giả mù sa mưa tới thăm, chỉ làm hai người lúng túng thêm mà thôi.
Không ngờ khi nhìn thấy cậu ta Tư Sùng Nghĩa lại rất ân cần, ông ta nói vào microphone: "Gần đây tôi bận chút chuyện, không thể phân thân, không ngờ cậu lại vào đây nhanh như vậy, xem ra là đắc tội không nhẹ với người ta rồi."
Kỷ Hải cười lạnh một tiếng, "Cảm ơn anh vẫn còn nhớ đến tôi."
"Tôi biết rõ cậu trách tôi, song gần đây quả thật tôi không cách nào phân thân cả." Tư Sùng Nghĩa day trán, gần đây gã rất bực bội, không ngờ Tư Sùng Chí trở mặt nhanh đến thế, sức của gã bây giờ cũng chẳng có cách nào chống lại Tư Sùng Chí, cho nên luôn phải ở thế bị động.
"Tôi không muốn cầu xin anh cái gì, hiện tại ở chỗ này cũng tốt lắm."
Người mình yêu ở ngay trước mắt, cậu ta thấy được nhưng lại không chạm vào được, cực kỳ muốn có được nhưng lại chẳng có cách nào đạt được, Kỷ Hải hiểu bản thân mình rất rõ, nếu cứ tiếp tục duy trì trạng thái này, cậu ta có khả năng sẽ gây ra những chuyện cực đoan, vì thế, ở chỗ này cũng tốt, cho dù đến một ngày cậu ta điên rồi thì cũng chẳng có cách nào chạy đi tổn thương người kia.
Tư Sùng Nghĩa cảm thán một tiếng rồi nói: "Có thể tôi không sống trong nước được nữa, chờ tôi sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ đưa cậu đi, trong khoảng thời gian này cậu an phận một chút."
"Anh muốn đưa tôi xuất ngoại?" Kỷ Hải ngoài ý muốn nhìn gã.
Tư Sùng Nghĩa không kiên nhẫn trả lời: "Sao thế, cậu vẫn không nỡ từ bỏ nữ thần của mình à? Thấy dáng vẻ cậu bây giờ, ai sẽ để ý đến cậu? Tỉnh lại đi!"
"Xuất ngoại, vậy thì cách cô ấy càng xa hơn rồi." Kỷ Hải có chút mờ mịt, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xuất ngoại, sau khi trùng sinh, mục tiêu của cậu ta chính là tiếp cận Du Yến, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì, mục đích duy nhất đều là để tiếp cận cô ấy, có được cô ấy.
Song hôm nay, chẳng những cậu ta không có cách nào tiếp cận cô, mà còn có thể rời xa cô hơn, Kỷ Hải bỗng phát hiện lòng mình trống trải hẳn.
"Ngu xuẩn." Tư Sùng Nghĩa không muốn đôi co dài dòng với cậu ta nữa, chờ gã giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi suy nghĩ xem xử lý chuyện cậu ta thế nào cũng không muộn, nghĩ như vậy, gã đứng dậy rời đi.
Kỷ Hải nhìn theo bóng lưng Tư Sùng Nghĩa, đột nhiên cậu ta cảm thấy rất lạ lẫm.
...
Du Yến tham gia "Ngôi sao rạng rỡ", tập 1 được quay ở hai tỉnh nào đó ở phía nam, địa điểm là khu vui chơi trên nước cỡ lớn, tất cả thiết bị giải trí đều rất hiện đại, rất dễ dàng khơi gợi tính trẻ con của mọi người.
Mặc dù thời tiết đã vào thu, nhưng phía nam vẫn nóng như lửa, chơi các trò chơi dưới nước hoàn toàn không áp lực.
Trong các minh tinh, Du Yến là nhân vật trung tâm, tiếng tăm, nhân khí đều là nổi nhất, sau khi tổ chương trình xem xét các vấn đề thu hút người xem, Du Yến đã trở thành nhân vật chủ chốt trong tập một, thời gian xuất hiện trên màn ảnh rất nhiều, cô biết sau khi chương trình ra mắt có ảnh hưởng thế nào nên cực kỳ phối hợp, vô cùng nỗ lực hoàn thành các nhiệm vụ mà tổ chương trình quy định.
Bốn tiểu minh tinh kia bình thường không có cơ hội lên hình, cơ hội lần này tốt như vậy, ai cũng nỗ lực hết sức, thậm chí vì muốn biểu hiện tốt nhưng lại sợ ảnh hưởng hình tượng, vì thế trong lúc chơi trò chơi đều bó tay bó chân khép nép, nhất thời gánh nặng trên vai thần tượng cực kỳ trầm trọng.
Kiếp trước Du Yến đã biết qua chương trình "Ngôi sao rạng rỡ" này rồi, cô biết rõ khi quay chương trình này là không thể giữ lại chút xíu hình tượng nào được, có điều đám thần tượng bình thường gọn gàng xinh đẹp đã quen, mọi người lại muốn xem lúc thần tượng không còn gọn gàng, lộ ra một mặt xấu hổ hài hước, cái này gọi là tương phản nhân sinh.
Vì thế bất luận là chơi trò chơi nào, Du Yến đều dứt khoát dứt bỏ hình tượng, chẳng hề áp lực mà chơi hết mình, đạo diễn rất vui mừng, tổ quay phim rất hài lòng, còn mấy người khác lại cảm thấy nội tâm mình gào thét.
Nữ hán tử này chẳng phải là thần tượng mới nổi, được đám trạch nam trên mạng bầu là nữ thần thế hệ mới Du Yến hay sao?
Quả thật không khác nữ thần kinh bao nhiêu.
Có điều sau đó mọi người dần dần phát hiện, chỉ cần chơi trò chơi hết mình, chỉ cần cười tươi rạng rỡ là camera liền nguyện ý đi theo người đó, vì vậy trước sự mở màn của Du Yến, mấy người kia cũng bắt đầu chơi như điên.
Song điên gì thì điên, đến khi cần hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành, tập này chủ đề của chương trình đưa ra là "Ai là nội gián".
Sau khi trải qua vài trò chơi, căn cứ vào biểu hiện của mỗi người trong trò chơi trước đó mà tiến hành phỏng đoán, khi tiến về phân đoạn cuối cùng thì tìm ra nội gián.
Ở phân đoạn cuối cùng của trò chơi, tổ chương trình sẽ đổi sang một cái sân khác, tất cả mọi người ăn mặc tương đối chính thức, nhấn mạnh không khí khẩn trương ở cửa ải cuối cùng này.
Trò chơi này trải qua ba ải, mọi người hỗ trợ nhau hoàn thành, mỗi một lần qua ải là loại một người, mặc kệ là ở ải nào, chỉ cần nội gián bị loại thì trò chơi chấm dứt, các thành viên khác chiến thắng, còn nếu như đã loại hai người mà nội gián chưa bị loại, vậy thì nội gián kia trực tiếp chiến thắng.
Quy tắc trông có vẻ rất đơn giản, nhưng tuyệt đối là đấu trí so sức mạnh đấy.
Từ lúc bắt đầu ghi hình Du Yến đã biết mình là nội gián, nhưng cô lại rất bình tĩnh, nên chơi thì chơi, nên cười thì cười, chẳng hề áp lực hoàn thành nhiệm vụ tổ chương trình đưa ra, còn thường xuyên ra ám hiệu ám chỉ cho các bạn cùng chơi.
Ví dụ như cô sẽ cười nói với thành viên Lục Tiếu: Cậu xem cái người Lưu Cảnh kia kìa, hành động kỳ lạ quá, không hiểu tại sao anh ta lại làm thế.
Sau đó cô lại nói với Lưu Cảnh: Cậu xem Lục Tiếu kìa, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta như thế, lén lén lút lút nha.
Cứ như vậy, dễ dàng khơi gợi tính đề phòng của mọi người.
Mãi đến khâu đào thải, trên cơ bản mỗi người đều có phỏng đoán của chính mình.
Cũng có người nghi ngờ Du Yến, trong đội vẻn vẹn chỉ có một cô bé khác là Ngô Lỵ Lỵ nói ra suy đoán của mình, "Mục tiêu của Du Yến rõ ràng như thế, chị ấy chắc chắn là người đáng nghi nhất."
Vừa nghe xong, Du Yến cười đáp lời: "Cũng bởi vì quá rõ ràng nên không thể nào là tôi được."