Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ sáu, lúc Du Yến chạy về thành phố B đã là hơn ba giờ chiều, tuy đã ăn trên phi cơ nhưng khi về đến nhà vẫn đói không chịu nổi, cũng may quản gia là người đầy bản lĩnh. Mời thẳng stylist chuyên nghiệp về tận nhà, lễ phục, trang sức cũng đều chuẩn bị
thỏa đáng, bớt cho cô một đống phiền toái.
Du Yến vừa bước vào nhà đã hét ầm lên kêu quản gia mang chút gì cho cô ăn, Cảnh Hân cũng bị cô giữ lại để ăn cơm.
Trong nhà mời đầu bếp nấu nướng cực tuyệt, trước kia Du Yến rất thích ăn những món của ông ta làm, sau khi ly hôn thỉnh thoảng vẫn còn nhớ đến tài nấu nướng của ông ta, lần này sau khi tỉnh lại liền trực tiếp đi thẳng đến đoàn phim, vốn chưa kịp ôn lại mỹ thực, lúc này đã đói bụng cực kỳ nên có vẻ có chút gấp không chờ nổi.
Quản gia thấy cô đói đến mức hình tượng cũng không giữ nổi, vội vàng mang sang một ít điểm tâm để cô tạm lát bụng trước, sau đó mới ra lệnh cho nhà bếp làm mấy món mà cô thích ăn.
Trong lúc Du Yến ăn điểm tâm, stylist cầm mấy trang phục dạ hội bước đến hỏi ý kiến của cô, sau khi dò hỏi kiểu dáng trang phục mà Cố Hành Viễn tham dự, Du Yến mới chọn một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc lộ vai ăn khớp với anh.
Quản gia ở bên cạnh hiếm hoi nở nụ cười. Trước đó ông đã thương lượng đối sách với stylist là để Du Yến chọn trang phục trước, sau đó mới sắp xếp cho Cố Hành Viễn, không nghĩ tới Du Yến lại sẽ dựa vào trang phục của Cố Hành Viễn để lựa chọn.
Nữ chủ nhân đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, ông thật sự bất ngờ quá.
Sau khi hưởng thụ một bàn mỹ thực đầy đủ sắc hương vị, Cảnh Hân liền chào tạm biệt Du Yến, Du Yến cũng bắt đầu để stylist chuẩn bị. Thời gian gần đây cô luôn chạy ngược chạy xuôi đóng phim bên ngoài, tình trạng làn da của cô trở nên rất kém. Stylist dưỡng da cho cô trước, sau đó mới bắt đầu hóa trang làm tóc.
Trong lúc Stylist loay hoay bận rộn thì Cố Hành Viễn đã quay về sớm hơn mọi khi, chính anh cũng cần stylist chuẩn bị trang phục và tạo hình.
Lúc này hai người ở chung vẫn là có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không có đề tài gì để nói, chỉ có thể đồng thời trầm mặc, may mắn trong phòng còn có những người khác, nên cũng không đến nỗi quá mức bối rối.
"Vu quản gia, ông bảo nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn cho tiên sinh đi, đi dự tiệc chắc ăn uống không được nhiều đâu, nên lấp đầy bụng trước vẫn tốt hơn."
Du Yến dặn dò Vu quản gia, trong lúc này cũng không dám đưa mắt nhìn lung tung, bởi vì bày ra tư thế nữ chủ nhân ở trước mặt anh, cô đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Quản gia lĩnh mệnh đi đến phòng bếp.
Cả gian phòng ngủ to đùng chỉ còn lại ba người, cho dù xem như Cố Hành Viễn không có lên tiếng, nhưng thân là người lãnh đạo, thì khí thế mạnh mẽ vẫn đủ để trấn áp người khác. Miệng Stylist càng ngậm chặt hơn, động tác trên tay càng nhanh hơn, dường như muốn đem cảm giác tồn tại của bản thân hạ đến mức thấp nhất.
Du Yến cũng trầm mặc, nhưng kỳ thật là đang len lén quan sát Cố Hành Viễn.
Người đàn ông này trước nay đều là thành thục ổn trọng, không chút cẩu thả, xem như đã cách bốn năm từ sau khi ly hôn đến nay mới gặp lại anh thì ngoài vẻ thâm sâu khó lường thì anh gần như không hề có chút thay đổi nào.
Là một người giàu có, quyền thế và tài sản kinh người, Cố Hành Viễn có thể nói là một người cực kì lạ thường. Bởi nhân phẩm của anh đoan chính, chăm chỉ nghiêm túc, học thức hơn người, sau khi tốt nghiệp tiếp quản tập đoàn của gia tộc, làm việc luôn cần cù chăm chỉ, không hề lơ đễnh. Cũng không đi tìm hoan mua vui, hoặc các tính xấu của các đại gia nhà giàu khác anh không hề có, nghiêm trang giống như một thầy tu khổ hạnh. Trong xã hội tự do buông thả như hiện nay, anh thậm chí chọn cách nghe lời người lớn để cưới một người con gái xa lạ. Qua đủ loại biểu hiện như thế, Cố Hành Viễn quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm, một người đặc biệt trong biển người thời nay.
Một người đàn ông ưu tú như thế vì sao trước kia mình chết sống gì cũng cảm thấy chướng mắt? Xem ra cô đúng là một cực phẩm!
Chờ khi hai người đều chuẩn bị thỏa đáng để đi thì đã gần 7 giờ. Tài xế lái cực vững vàng, thong thả thảnh thơi, hiển nhiên là không vội vã, nếu Cố Hành Viễn bên cạnh đã không nên nóng, Du Yến đơn giản cũng thả lỏng chính mình, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe.
Xe chạy một hồi, rốt cuộc có người mở miệng đánh vỡ trầm mặc, Cố Hành Viễn nghiêng mặt sang nhìn cô hỏi: "Đóng phim vất vả lắm không?"
Đột nhiên vang lên giọng nói đã làm Du Yến hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, trả lời: "Trong phạm vi thừa nhận của em thì cũng không xem là vất vả."
"Thực xin lỗi đã làm trễ nải công việc của em. Tiệc mừng thọ của bác Trương không tiện từ chối, ông ấy từng tham gia tiệc cưới của chúng ta, em cũng đã từng gặp ông ấy."
Câu nói đó của Cố Hành Viễn xem như đang giải thích với cô nguyên nhân vì sao anh kêu cô quay về nhà.
Du Yến lắc đầu, cười nói: "Cũng không trễ nải, sau khi trở về đoàn phim em làm thêm hai ngày là được."
Cố Hành Viễn nhìn gương mặt tươi cười của cô có chút xuất thần, từ khi hai người kết hôn tới nay, Du Yến hoà bình dễ thân cận như thế này anh lần đầu tiên mới thấy. Nụ cười đang treo trên mặt cô cũng thực chân thành, thật xinh đẹp.
Tuy rằng bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng lúc này trong lòng Du Yến vẫn luôn đang bồn chồn, cô cũng không biết hiện tại mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với Cố Hành Viễn, tiếp tục thái độ lạnh nhạt bén nhọn thì cô lại không thể làm được. Nhưng nếu quá lấy lòng, quá nhiệt tình, người khác khẳng định sẽ cho rằng cô là bệnh tâm thần, haizz, nghĩ đến đây, cô chỉ có thể dùng từ tiếng anh mà cô sành nhất để biểu đạt cảm tưởng hiện nay: Die!
Cố gia ở thành phố B là đại gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn, tương đối mà nói, Du gia chỉ có thể xem như một gia đình giàu có bình dân, tuy rằng địa vị hai nhà chênh lệch quá xa, nhưng trong giới thượng lưu ở thành phố B này, quen biết rộng và giao tình thâm hậu vẫn là có tác dụng khá quan trọng. Cho nên trong buổi tiệc đêm đó, Du Yến cũng có thể gặp một vài người quen.
Từ trên xe bước xuống, Cố Hành Viễn cực kì lịch thiệp vươn khuỷu tay đến, Du Yến cũng hào phóng mà kéo anh cùng đi vào đại sảnh của buổi tiệc.
Trước khi đi vào Du Yến còn nghịch ngợm mà nhỏ giọng nói: "Lát nữa không cho phép bỏ em một mình, anh phải bảo vệ em."
Câu này tuy là nói đùa nhưng sự thân mật bên trong đó cũng biểu hiện rất rõ. Tuy Cố Hành Viễn không lên tiếng đáp lại nhưng từ sau khi bước vào đại sảnh, tán gẫu với người quen anh vẫn luôn nắm lấy tay cô.
Bị Cố Hành Viễn nắm tay đi chào hỏi một vài người, nghe anh dùng giọng nói ấm áp giới thiệu với người khác: Đây là vợ của tôi, Du Yến.
Du Yến hơi cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ của mình, lòng bàn tay áp vào nhau, hơi ấm như truyền qua cơ thể nhau từ lòng bàn tay, cô đột nhiên phát hiện, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, vì thế trên mặt cô luôn luôn là nụ cười tươi tắn ngọt ngào không bao giờ tắt.
Đã sớm hàn huyên với chủ nhân của bữa tiệc là Trương lão, Trương lão hiển nhiên có chuyện muốn nói riêng với Cố Hành Viễn, Du Yến liền thức thời lảng tránh, một mình đi đến chỗ quầy buffet muốn xem có gì ăn ngon hay không.
Du Yến tuy rằng là một diễn viên có chút danh tiếng nhưng ở những bữa tiệc dành cho giới thượng lưu như thế này không bị nhận ra cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên do Cố Hành Viễn mang cô theo giới thiệu một vòng, những người có mặt trong bữa tiệc đều biết cô là con dâu của Cố gia, là vợ của Cố Hành Viễn, thân phận hiển hách đó đủ để đè chết hàng loạt người. Vì thế lúc cô đơn độc một mình như thế này, liền có rất nhiều người chạy đến nịnh bợ.
Từ nhỏ đã sống và lớn lên trong giới thượng lưu như thế này, nên ứng phó trường hợp này Du Yến vẫn cực kì thành thạo.
Chỉ là trước kia cô luôn cao ngạo tự cho mình hơn người, không muốn hạ thấp bản thân để giao tiếp với người khác, hoàn toàn không ý thức được với sự giàu có đó của Du gia thì người muốn lấy lòng cô không có bao nhiêu người.
Nhưng xưa đâu bằng nay, với thân phận người nhà họ Cố thì dù cô có đi đến nơi nào cũng là mục tiêu sáng chói thu hút mọi người. Cố Hành Viễn bọn họ không dám đến gần, nhưng cô vợ xinh như hoa như ngọc này của anh, vẫn dễ đến bắt chuyện làm quen nhất.
Vì thế một đám người nối đuôi nhau kéo đến làm quen với Du Yến làm cô muốn yên tĩnh ăn chút đồ cũng không được.
Thật vất vả tiễn bớt vài người, Du Yến vừa định bưng đĩa thức ăn lên, bên cạnh lại có người đến gần rồi, Du Yến len lén bĩu môi, ngay sau đó lại giơ lên một nụ cười chào hỏi với người mới tới, người đến lần này thì ra là một người quen cũ.
"Ai da, không phải Tiểu Yến đây sao, lâu quá không gặp cháu đã lớn thế này rồi." Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt, đeo đầy vàng bạc. Vừa nhìn khoảng bốn mươi nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện thực tế bà càng lớn hơn số tuổi đó một ít.
"Lưu đổng sự, đã lâu không gặp." Nụ cười trên môi của Du Yến nhạt đi vài phần, vẫn lễ phép chào hỏi với đối phương.
Lưu Thiền Quyên, chủ tịch công ty giải trí ngôi sao, quy mô của công ty bà ta cũng không thua kém gì với công ty giải trí Du thị, là đối thủ cạnh tranh nhiều năm với Du thị. Thân là người đứng đầu một công ty lớn, Lưu Thiền Quyên là một người phụ nữ rất quyết đoán, làm việc sấm rền gió cuốn, thủ đoạn cao minh.
Hai công ty giải trí của họ cạnh tranh gay gắt nhiều năm, cũng chỉ có thể xem như là đối thủ ngang tay.
Tuy rằng ngầm không thích nhau, nhưng ở những trường hợp gặp mặt nhau như thế này thì vẫn sẽ luôn dối trá mà khách sáo vài câu.
"Đừng gọi xa lạ đến vậy chứ, cứ gọi dì là dì Quyên, ba con cũng thật là, dì với ông ấy dù gì cũng xem như là bạn bè lâu năm, sao lúc con kết hôn lão cũng không thèm gửi cho dì cái thiệp cưới để dì hưởng ké hỉ sự của tụi con chứ."
Đúng là lưỡi không xương nên nói năng trơn tuột, hai nhà kết thù kết oán cũng không phải ngày một ngày hai, tránh đều không kịp, sao có thể sẽ mời bà ta đến chứ, ba của cô tuy có bệnh nhưng là bệnh tim, chứ tuyệt đối không phải bị bệnh tâm thần.
"Lưu đổng sự nói quá lời, ngài là người có tiếng tăm nên luôn bận rộn, buổi lễ kết hôn nho nhỏ của tôi làm sao dám làm phiền ngài."
"Haiz, cái con bé này, đúng là khéo miệng hà." Lưu Thiền Quyên nhẹ nhàng đong đưa ly rượu vang đỏ trong tay, đôi mắt lơ đãng quét một vòng chung quanh cô, còn nói thêm: "Ủa, Trương lão không mời ba con sao? Nãy giờ dì cũng chưa nhìn thấy ông ấy."
Đây là đang khoe khoang sao? Khoe khoang Trương lão không mời ba của cô, lại mời Lưu Thiền Quyên bà ta.
"Cha tôi vì thân thể không khỏe nên đã không còn tham dự các loại xã giao nhiều năm rồi, điểm này Trương lão cũng biết, cũng rất thông cảm, hơn nữa tâm ý của ba tôi tôi cũng đã chuyển đạt giùm rồi."
Tuy trong lòng Du Yến không vui, nhưng vẫn bình tĩnh mà gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
"Nga, thân thể Du đổng sự có sao không?" Lưu Thiền Quyên tuy khách sáo ân cần thăm hỏi ba của cô, nhưng đầy sáo rỗng nhạt nhẽo, không hề có thành ý.
"Cũng không tệ lắm."
"Hôm nay mới biết được chồng của Tiểu Yến lại là nhân vật lớn như Cố tiên sinh, con phải giới thiệu giúp dì làm quen mới được đó." Khách sáo nửa ngày, Lưu Thiền Quyên rốt cục cũng nói ra mục đích lần này bà ta đến.
Đối với yêu cầu của bà ta, Du Yến thầm cười khinh khỉnh trong lòng, thuận miệng nói cho có lệ: "Có cơ hội rồi nói sau."
Khóe mắt liếc thấy Cố Hành Viễn ở đằng xa đang đi về hướng cô, vội vàng nói một câu "Xin lỗi không tiếp được" với Lưu Thiền Quyên liền nhanh chân rời đi.
Cố Hành Viễn thấy vẻ mặt cô là lạ, liền dò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là gặp được một người đáng ghét mà thôi."
Cố Hành Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, cũng không biết cô đang chỉ ai, cũng không quá để ý, tự nhiên thong thả nắm lấy cô nói: "Chú hai của anh đến, đến gặp đi."
Du Yến nhìn nhìn bàn tay lại được anh nắm lấy của mình, cười gật đầu đáp: "Vâng."