Trong mắt Cố tiên sinh, vợ của anh là một người yếu đuối, tính cách rất yếu đuối, tâm địa lại thiện lương, chưa đủ mạnh mẽ, năng lực phòng ngự yếu kém, dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng, vì thế kiếp trước mới bức mình đến bước đường cùng như vậy.
Hiện tại đã có anh ở bên cạnh che chở, anh quyết sẽ không để cho những kẻ rắp tâm bất lương đến gần cô nửa bước.
Trong lòng anh, cô vẫn là tiểu bánh bao thiện lương thút tha thút thít chỉ vì anh bị trật chân, hơn nữa theo như lời cô, những chuyện không tốt trước đây bây giờ còn chưa xảy ra, vì thế bọn họ có đủ thời gian thay đổi tương lai.
Chỉ là anh có chút khổ sở, rõ ràng bọn họ đã từng li hôn, chẳng qua anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
Du Yến vẫn buồn bã khóc thút thít, Cố tiên sinh dỗ dành cả buổi cũng không thể làm cô ngừng nước mắt, vì vậy anh đành phải nói: "Em đừng khóc nữa, anh cũng kể chuyện cho em nghe, kể chuyện xưa được không?"
Du Yến lau khô nước mắt, cô mở mắt thật to nhìn anh, vẻ mặt chờ mong, chỉ cần là chuyện xưa của Cố tiên sinh, dù thế nào cô cũng muốn nghe.
Cố tiên sinh hôn lên mí mắt phiếm hồng của cô, điều chỉnh tư thế ngồi của hai người xong, lúc này anh mới thoải mái ôm cô kể chuyện xưa.
"Anh và vợ của anh rất có duyên, duyên phận của bọn anh không phải bắt đầu từ khi kết hôn mà là đã rất lâu trước kia, khi đó vợ anh chỉ mới khoảng bốn tuổi, cô ấy đến nhà anh làm khách, đáng yêu lắm, mặc váy công chúa rất xinh, khiến cho anh khắc sâu ấn tượng, trong một khoảng thời gian dài, anh đều thủy chung cho rằng các cô bé phải mặc váy công chúa thì mới đẹp."
"Sau đó anh muốn hái hoa cho cô ấy, thế nhưng kỹ thuật chưa học được đến nơi đến chốn, vật vã trèo cây một lúc thì anh bị té trật chân, vợ anh đau lòng khóc thật to, sau đó mọi người hỏi vì sao cô ấy khóc, cô ấy nói anh trai nhất định là rất đau, cô ấy khóc giúp anh anh trai."
Nói đến đây, Cố tiên sinh hôn lên trán cô một cái rồi nói tiếp: "Đây chính là lần gặp đầu tiên giữa anh và vợ của mình, rất tốt đẹp có phải không? Cô ấy là một cô gái nhỏ rất lương thiện."
Du Yến sửng sốt cả buổi, khó có thể tin nổi, "Cố tiên sinh, tại sao em lại không nhớ rõ chuyện này nhỉ? Hơn nữa sao ba ba lại không kể cho em nghe?"
Cố tiên sinh lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng chẳng hiểu lắm.
"Không được, ngày mai em phải gọi điện hỏi ba, chuyện quan trọng như vậy, làm sao ba có thể không nhắc tới chứ?" Sau đó cô lập tức nghĩ đến Cố tiên sinh khoa trương nói khi còn bé mình rất đáng yêu, cô không khỏi đắc ý nhìn Cố tiên sinh, "Có phải lúc đó anh đã có ý với em không?"
"..."
Cố tiên sinh cảm thấy vợ yêu của mình bổ não cũng không ít, ít nhất là nhiều hơn Vu quản gia.
"Em mới bốn tuổi."
"Vậy là lúc đó không có vừa ý em, đúng là không có mắt."
Lúc đó mà vừa ý cô thì mới có vấn đề đấy!
Cố tiên sinh quyết định không thảo luận vấn đề này nữa, cho nên anh hỏi: "Có muốn nghe chuyện xưa nữa không nè."
Du Yến có dự cảm, chuyện Cố tiên sinh sắp kể vẫn có liên quan đến mình, chẳng qua là người trong cuộc như cô vẫn không biết, thế là cô gật gật đầu, tỏ vẻ cô rất chăm chú lắng nghe.
"Khi vợ anh mười tám tuổi, bọn anh đã gặp lại nhau ở khách sạn, từ một tiểu bánh bao bốn tuổi cô ấy đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lúc ấy anh cũng không nhận ra, đến lúc sau này sai người điều tra thì mới biết được, đêm đó cô ấy uống rượu say, cực kỳ hấp dẫn."
"Cố tiên sinh!" Du Yến bất ngờ ngồi dậy đối diện với anh, sắc mặt nghiêm túc song vẫn không giấu nổi kích động, "Đêm đó là anh? Không phải anh đang nói dối em chứ?!"
Từ khi có tình cảm với Cố tiên sinh, cô đã hối hận việc làm nông nổi thời trẻ tuổi biết bao nhiêu, hối hận vì không thể trao cho Cố tiên sinh một con người hoàn mỹ, tuy không nói ra miệng song chuyện này luôn là cái đinh trong lòng khiến cô nhức nhối khó chịu.
Cố tiên sinh cũng ngồi thẳng người lên nhìn cô chăm chú, anh nói: "Chuyện này có thể lừa gạt được sao?" Đưa tay vuốt vuốt tóc cô, anh nói tiếp: "Khi đó anh và Bùi Tử Hoa đi xã giao, tan cuộc thì theo chân mọi người đến khách sạn, Bùi Tử Hoa nói cậu ta đã sắp xếp cho anh một người..." Nói đến đây, ánh mắt Cố tiên sinh hơi lập loè, bổ sung thêm một câu: "Đều là người trưởng thành, trước đó anh đã từ chối khéo mấy lần, đẩy đưa nữa thì không hay."
Du Yến âm thầm cười trộm, thì ra cũng có lúc Cố tiên sinh xấu hổ, đáng yêu quá.
"Khi đó anh bước vào thì nhìn thấy một người toàn thân đầy mùi rượu, anh vốn muốn đi ra nhưng những người khác đã sớm đoán anh sẽ dùng chiêu này, cho nên bọn họ ở ngoài chờ anh, sau đó anh lại đi vào lại trong phòng."
"Ngày hôm sau sau khi ra khỏi phòng tắm thì chẳng thấy tăm hơi em đâu cả, tiếp đó mọi người mới biết mình lầm người."
Du Yến há hốc mồm, cô cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, còn ly kỳ hơn cả việc cô trùng sinh, hai người ngủ chung cả đêm, qua sáng hôm sau mới biết ngủ sai người, thậm chí mấy người bạn cô cũng không hay biết gì mà cứ cho đó là trai gọi.
"Về sau anh sai người đi điều tra, biết đó là em, song thấy em cũng không quan tâm lắm nên anh đành thôi."
Mặc dù cô đã quên chuyện này, nhưng mỗi khi vô tình nhớ đến thì cảm thấy rất mất tự nhiên, làm sao không ngại cho được, "Ngày đó là sinh nhật 18 tuổi của em, đám người Tề Điềm Điềm nói đã sắp xếp cho em một buổi tiệc đặc biệt, chúc mừng em trưởng thành, lúc ấy thật sự em quá không hiểu chuyện."
"Cho nên lúc nãy anh mới nói chúng ta có duyên không phải sao? Trời đất đưa đẩy còn có thể gặp lại." Cố tiên sinh cười an ủi cô.
Du Yến nín khóc mỉm cười, "Cố tiên sinh, anh quả là thần may mắn của em."
Cố tiên sinh bỗng kề sát vào tai cô nói nhỏ: "Anh vẫn muốn nói cho em biết, đêm hôm đó, em cực kỳ quyến rũ."
Du Yến thẹn thùng đánh anh một cái, sau đó lập tức nhào vào lòng anh.
"Vì vậy, sau này anh đồng ý kết hôn cũng là vì nguyên nhân này hả?" Du Yến rất tò mò về suy nghĩ của Cố tiên sinh lúc đó.
"Có hơn phân nửa, ban đầu anh vốn không đồng ý, sau đó ba anh cho anh xem hình của em, khi phát hiện ra là em, anh đã cảm thấy chúng ta rất có duyên."