Mấy năm này, sự nghiệp cô phát triển rất thuận lợi, càng ngày càng có danh tiếng, sau đó trong một lần quay phim, cô tình cờ quen biết một nam sinh tên Kỷ Hải.
Kỷ Hải nhỏ hơn cô 5 tuổi, khuôn mặt như ánh mặt trời sáng sủa, cả ngày cười hì hì, lúc vừa mới bắt đầu cô cũng chẳng chú ý đến cậu ta, song cậu ta luôn tìm cơ hội bắt chuyện với cô, thường xuyên kể một vài chuyện vui chọc cô cười, hoặc là tự tay làm mấy thứ đồ thủ công xinh xắn tặng cho cô, đôi lúc còn mang điểm tâm mời cô ăn, Kỷ Hải hiểu biết rất rộng, cũng rất biết cách chơi, mỗi lần ra ngoài chơi với cậu ta cô đều có cảm giác hết sức mới lạ.
Cô thích nghe Kỷ Hải hát, mỗi lần ở chung Kỷ Hải đều hát cho cô nghe, có những lúc phát sốt cổ họng đau rát, cậu ta vẫn kiên trì hát, có điều bị cô ngăn cản, một Kỷ Hải như thế đã làm cô cảm động.
Sau đó Kỷ Hải nói thích cô, cô có cảm giác cuối cùng mình cũng tìm được bạch mã hoàng tử.
Về sau, cô yêu cầu ly hôn, cô cảm thấy 5 năm hôn nhân quả thật chính là gông xiềng nặng trĩu, ép cô không thở nổi, cô muốn tự do, muốn tình yêu, muốn Kỷ Hải.
Chẳng màng đến ba ba sinh bệnh, cô vì tình yêu của mình mà chống đối đến cùng, thậm chí không tiếc đối nghịch với cả thế giới.
Tiếp theo sau đó, tất cả mọi người cũng thoả hiệp, cô thắng, thắng được tự do, cũng thắng được tình yêu.
Cô cho rằng, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Có điều sự thật tàn khốc báo cho cô biết, cô quá ngây thơ rồi.
Đúng là Kỷ Hải rất yêu cô, nhưng cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, hai người ở chung, cậu ta còn thích làm nũng hơn cả cô, còn bắt cô phải dỗ dành, nhưng là một công chúa quen được dỗ dành thì làm sao cô có thể đi dỗ dành người khác đây? Lúc bắt đầu cô còn cảm thấy mới lạ, tuy nhiên dỗ dành qua vài lần cô đã chịu không nổi, cho nên bọn họ bắt đầu cãi nhau, rồi chiến tranh lạnh, rồi lại làm hoà, chiến tranh lạnh, làm hòa, quả thực tiến vào vòng tuần hoàn không lối thoát.
Năm thứ hai, Du Yến mệt mỏi, cô nhận ra rằng có lẽ Kỷ Hải cũng không phải là người mà cô muốn tìm, bởi thế cô nói lời chia tay, có điều Kỷ Hải đã quen với cuộc sống tốt đẹp hiện tại, làm sao cậu ta đơn giản đồng ý chia tay? Cho nên chiến tranh giữa bọn họ bắt đầu bộc phát.
Một người hết tình muốn ra đi, một người liều mạng giữ lại, cuối cùng thậm chí Kỷ Hải còn tiêm ma túy cho cô, lúc này cô mới biết, trước giờ Kỷ Hải vốn đã nghiện thuốc, chẳng qua là cậu ta lừa gạt cô mà thôi, bây giờ cậu ta cũng đã kéo cô vào địa ngục.
Lúc vừa mới bắt đầu cô đã phản kháng quyết liệt, thế nhưng một khi lên cơn nghiện, cô lại không chịu nổi, đành phải thỏa hiệp, sau đó thậm chí cô còn nghĩ, dù sao cô cũng đủ năng lực kinh tế để chi tiền mua thuốc phiện, cho nên cô càng phóng túng bản thân, trải qua vài năm chán chường như bùn nhão.
Thời điểm này, tình cảm giữa cô và ba ba đã dần dần bất hoà, sau khi ba ba giúp cô cai nghiện không có kết quả thì cũng từ từ mất hết hi vọng, bởi vì sức khỏe không tốt nên ông không có cách nào giải quyết mọi chuyện trong công ty, mà Du Yến lại nghiện ngập, ông lo rằng một khi giao công ty vào tay cô, sớm muộn gì công ty cũng sụp đổ, cuối cùng ông quyết định giao công ty cho mấy người họ hàng quản lý, ai ngờ mấy người kia đều là lang sói, công ty đã vào tay bọn họ, muốn lấy lại là chuyện không thể nào.
Chuyện cô hút thuốc phiện nhanh chóng bị đưa ra ánh sáng, cô và Kỷ Hải đều bị tạm giam, mà người đại diện Kỷ Hải vì muốn bảo vệ cậu ta mà tung tin ra bên ngoài rằng cô sử dụng quy tắc ngầm với Kỷ Hải, làm cho cô rơi vào đường cùng còn phải chịu cảnh họa vô đơn chí.
Bởi vì bệnh tình của ba ba ngày càng nguy kịch, cô nổi điên giãy giụa trong phòng tạm giam muốn đi ra ngoài gặp ông, cuối cùng rơi vào cảnh đần độn u mê biến thành quỷ hồn, sau đó cô được toại nguyện nhìn thấy ba mình, ông tuổi già cô đơn mà chết trên giường bệnh, lúc này ở bên cạnh ông chỉ có một mình Cố Hành Viễn, người cô đã quên mất từ lâu.
Sau đó cô cũng chết đi, tuy nhiên không ngờ sau khi tỉnh lại, trời cao ban cho cô một ân huệ thật lớn, cô được trở về đúng 7 năm trước, mang theo đau khổ giày xé tim gan, vết thương chồng chất trong trí nhớ, trở lại cuộc sống trước khi tiến vào ngã rẽ, lần này cô sẽ chọn cho mình một cuộc sống hoàn toàn khác, có được tình yêu của Cố tiên sinh, an ổn sống hết kiếp người.
Nghe đến đó, Cố tiên sinh hỏi: "Cho nên, lần kia nửa đêm em gọi điện cho anh, nói cảm ơn anh đã đi thăm ba em, em đã trở về lúc đó phải không?"
Du Yến lau nước mắt bởi vì nhớ lại chuyện cũ mà trào ra, cô hít hít mũi gật đầu, "Buổi sáng hôm đó, sau khi tỉnh lại em phát hiện mình đang nằm trên giường của chúng ta bây giờ, sau đó em đi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn sáng nữa."
Cố tiên sinh hiểu rõ gật đầu, cẩn thận nhớ lại, cũng từ đó thái độ của cô đối với tất cả mọi người trong nhà bắt đầu lặng lẽ thay đổi.
"Cố tiên sinh, anh sẽ không cảm thấy em là quái vật chứ, hoặc là không cảm thấy em bị bệnh thần kinh, tất cả mọi chuyện kia thật ra chỉ là do em tưởng tượng ra sao?" Du Yến bất an nhìn Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh lắc đầu, "Anh tin tưởng em, Kỷ Hải chính là chứng cứ xác thực nhất, cậu ta cũng trải qua những chuyện giống em phải không?"
"Đúng vậy, sau này em mới biết được, chính là ngày em té xuống lầu hôn mê bất tỉnh, sau khi đi thăm ba về em mới phát hiện thì ra mình đã chết, anh đã chọn cho em một vùng đất phong thủy bản địa, bởi vì vùng đất này mà em được trùng sinh, còn Kỷ Hải tự sát trước mộ em, cho nên cậu ta cũng trùng sinh theo."
Nghe xong những lời này, Cố tiên sinh lâm vào trầm tư, anh cảm thấy mình phải tiêu hóa lời cô nói thật tốt, vợ của anh đi một vòng rất xa rồi quay trở lại, bọn họ kết hôn đến năm thứ 5 thì ly hôn.
Điểm quan trọng chính là: Kết hôn 5 năm, thế nhưng anh lại không làm cho vợ thích mình mà là lựa chọn ly hôn, lúc đó anh làm sao thế? Càng quan trọng hơn chính là: Chẳng những cô không yêu mình mà còn đi yêu người khác, thời điểm đó anh đang làm gì? Cố tiên sinh không hề tưởng tượng nổi bản thân mình như vậy.
Từ khi kết hôn với Du Yến, anh đã chuẩn bị tâm lý sẽ sống đầu bạc răng long với cô, năm đầu tiên Du Yến làm cho anh có chút không hiểu nổi, cũng có chút thất vọng. nếu như giống như Du Yến kể vậy, sau 5 năm hai người mới ly hôn, có thể thấy anh kiên trì 5 năm là do anh có cảm tình với Du Yến, có điều tại sao sau 5 năm anh lại lựa chọn buông tay đây? Chẳng lẽ Du Yến trước kia thật sự đáng ghét đến thế?
Nghĩ đến đây, Cố tiên sinh nhìn cô gái nhỏ trong lòng, anh phát hiện ngắm thế nào cũng thuận mắt, ngắm thế nào đi nữa cũng chỉ có yêu thích không muốn buông tay, hoàn toàn chẳng có một chút đáng ghét nào cả.
Mà Cố tiên sinh im lặng lại làm Du Yến tưởng anh đang tức giận, vì vậy cô sợ đến mức cả buổi không dám lên tiếng, chỉ dám dùng mấy ngón tay dè dặt kéo góc áo Cố tiên sinh mà thôi.
Qua một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh đang tức giận không?"
Cố tiên sinh đang trầm tư, nhất thời anh không nghe thấy cô hỏi gì, "Hả?!"
"Có phải anh thấy em rất xấu xa không, uống rượu, đua xe, còn hút thuốc phiện, em xấu tính như vậy hoàn toàn không đáng được tha thứ phải không? Nhưng mà hiện tại em không hề đụng đến mấy thứ này, em thề, em đã học được một bài học, em đã rất biết điều, rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện rồi, Cố tiên sinh, anh đừng giận mà." Vừa nói xong, nước mắt đã thi nhau rơi xuống.
Cố tiên sinh vươn tay kéo cô vào lòng, "Anh biết em không tham gia vào mấy trò kia, dù cho em không kiềm chế được muốn chơi, anh cũng sẽ canh chừng em."
"Cố tiên sinh, vậy thì anh vẫn bằng lòng tiếp tục quan tâm em ư?"
"Đồ ngốc, em là vợ của anh, anh không quan tâm em mà để em tiếp tục sa ngã hay sao?"
Nghe anh nói thế, nước mắt Du Yến càng rơi như mưa, chẳng những Cố tiên sinh không có ghét bỏ cô mà còn tiếp tục quan tâm đến cô, cô có cảm giác mình hạnh phúc đến nỗi muốn điên lên.
Cố tiên sinh dặn dò cô: "Tiểu Yến, chuyện này em đừng kể cho ai nghe, bên phía ba cũng đừng nói, cứ coi như bí mật này không tồn tại, chuyện của Kỷ Hải anh sẽ giải quyết cho."
Du Yến gật đầu như giã tỏi, sau đó cô ôm lấy Cố tiên sinh, thỏa thích khóc to một trận, thời khắc này, cô thật sự cảm thấy Cố tiên sinh chính là thần của mình, vừa bảo vệ cô, vừa bao dung cô, là vị thần cứu vớt cuộc đời cô.
"Cố tiên sinh, em vốn muốn giữ bí mật này đến khi chết đi cũng không nói cho bất kỳ ai nghe, có điều lúc Kỷ Hải xuất hiện em đã rất sợ hãi, trước kia em làm toàn mấy chuyện ngu xuẩn, em sợ anh biết mấy chuyện này từ miệng người khác, nghĩ như thế em sợ muốn chết, em muốn chính miệng nói cho anh biết, nhưng lại phân vân không dám nói."
"Em rất ngoan, cũng làm rất đúng, dũng cảm nói ra hết mọi chuyện, sức của hai người sẽ lớn hơn một người, khi đụng chuyện thì sẽ dễ dàng giải quyết hơn."
Cố tiên sinh hôn nhẹ lên trán cô, nhân lúc Du Yến không để ý, vành mắt anh đã lên, anh dịu dàng nói: "Anh chỉ cảm thấy thật có lỗi với em, có lỗi vì thời gian 5 năm đó
không toàn tâm toàn ý yêu em, không quan tâm em, để em gặp phải người không tốt như vậy, trải qua chuyện đau khổ như vậy, thật sự xin lỗi."