Du Yến ôm Cố tiên sinh thật chặt, đầu tựa lên bả vai anh, lẳng lặng say mê trong thế giới của Cố tiên sinh.
Có được một người đàn ông như vậy là may mắn tu mấy kiếp, nếu như đời trước nhận ra sớm hơn thì dù có phải cúi đầu khuất phục dưới tay Cố tiên sinh, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
"Cố tiên sinh, em yêu anh." Du Yến chân thành thâm tình thổ lộ với Cố tiên sinh, sau đó cô cười nói: "Nếu như đã ngủ không được, vậy thì chúng ta làm mấy chuyện có ý nghĩa hơn đi."
Cố tiên sinh hôn lấy hôn để cô rồi đáp lời, "Anh cũng yêu em, bảo bối."
Thời gian đối với nhân loại mà nói chính là chuyện bất đắc dĩ nhất, có điều người anh yêu xuyên qua dòng thời gian trở về tìm anh là chuyện may mắn không nói sao cho hết, Cố tiên sinh thoả mãn ôm cô, cảm giác giống như mình đang ôm cả thế giới.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Du Yến đã thức dậy, những lo lắng bao phủ trong lòng đã được Cố tiên sinh xóa tan sạch sẽ.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, tinh thần cực kỳ phấn chấn, cả người tràn ngập nhiệt tình.
Vì thế cô trao cho Cố tiên sinh nằm bên cạnh một cái hôn nhẹ, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước xuống đất.
Kỳ thật vào khoảnh khắc khi cô hôn mình, Cố tiên sinh đã thức dậy, chẳng qua là anh chỉ án binh bất động chờ xem cô sẽ làm gì mà thôi, không ngờ cô chỉ hôn nhẹ mình một cái rồi rón ra rón rén bước xuống giường tiến vào phòng thay đồ, thay quần áo xong cô lại lén lút chuồn đi.
Thưởng thức quá trình rời giường đáng yêu của Du Yến xong, Cố tiên sinh cảm thấy tâm trạng mình cực tốt đẹp.
Du Yến đang chạy quanh sân nhỏ vài vòng, sau đó nhìn thấy Vu quản gia bận rộn ở khu vườn phía sau, cô cười tủm tỉm chạy lại gần, "Vu quản gia, chăm chỉ quá ta."
Vu quản gia đang cầm cuốc nhỏ xới đất lên, thấy cô xuất hiện ông chỉ nói chào buổi sáng rồi tiếp tục làm việc, ông nghĩ thầm ông chăm chỉ như vậy không phải là do cô ban tặng sao, tự nhiên nói muốn trồng rau làm chi!
Cố tiên sinh cũng không biết quản, mỗi lần cô muốn làm cái gì thì anh cũng chả thèm cân nhắc mà chiều theo luôn, trực tiếp biến thành đồng lõa của cô.
Ôi, gặp một đôi chủ nhân không đáng tin, phiền lòng biết bao nhiêu.
Du Yến không quan tâm đến nỗi lòng của Vu quản gia, cô tò mò hỏi: "Chẳng phải hôm trước đã cuốc đất rồi sao? Ông đang cuốc lại à?"
"Bây giờ tôi đang xới đất, sau đó rải phân cho đất màu mỡ là có thể gieo hạt rồi."
Du Yến cái hiểu cái không gật đầu, "Không ngờ ông hiểu biết cũng nhiều quá đó chứ."
"Tôi đã tìm chuyên gia cố vấn rồi." Vu quản gia không tình nguyện nhắc đến việc này lắm, ông vốn là một quản gia cao cấp được hiệp hội quản gia chuyên nghiệp Anh Quốc cấp bằng, vậy mà phải ở chỗ này xới đất trồng rau, còn phải chạy đi tìm chuyên gia học hỏi kinh nghiệm, mỗi lần vô tình nhớ lại là ông xót xa rớt nước mắt.
Đầu đội mũ rơm, tay cầm cái cuốc, loay hoay xới đất, nhìn thế nào hành động này cũng không giống với hành động một thân sĩ nên làm, quả thực đây chính là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời ông.
Du Yến không nhận ra thế giới nội tâm đã tan nát của Vu quản gia, cô ở bên cạnh quan sát một lúc lâu rồi hào hứng bừng bừng nói với Vu quản gia: "Đưa cái cuốc cho tôi, tôi muốn xới thử."
Vu quản gia do dự một lát, "Cái này hơi nặng."
"Không sao đâu, để tôi thử xem." Du Yến cực kỳ nhiệt tình xắn tay áo lên.
Vu quản gia đưa cái cuốc cho cô, Du Yến đứng chân trước chân sau, tay giơ cao cái cuốc lên rồi hạ xuống, lưỡi cuốc gian nan rơi xuống cách bàn chân trước của cô mấy centimet, Vu quản gia đứng bên cạnh xem mà tim giật thon thót, gần thêm mấy centimet nữa là ngón chân không còn nữa!!
Vu quản gia vội vàng giành cái cuốc lại, ông không muốn mới sáng sớm mà nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, hơn nữa ông chủ xem vợ mình là bảo bối, chỉ cần Du Yến bị thương chút xíu, anh cũng có thể thẳng thừng diệt đi cái mạng nhỏ của ông!
Hai người bèn trình diễn tiết mục tranh đoạt cái cuốc trong vườn rau sau nhà.
Du Yến vừa giật vừa nói: "Chơi vui lắm, ông để tôi chơi thêm lát nữa đi."
Vu quản gia cũng vừa giành vừa âm thầm phỉ nhổ, cô còn dám tỏ vẻ ngây thơ ở đây nữa sao?!
"Hai người đang làm gì đó?" Cố tiên sinh đi ra sau nhà tìm Du Yến, thấy cảnh tượng này, anh khó hiểu cất giọng hỏi.
Lúc này giọng nói Cố tiên sinh đối với Vu quản gia mà nói, quả thực chính là tiếng trời, ông nhân lúc Du Yến phân tâm âm thầm dùng sức đoạt lấy cái cuốc, sau đó chạy thẳng đi như lửa đốt sau mông.
"Đồ nhỏ mọn." Du Yến cười mắng sau đó vẫy vẫy tay với Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, anh tới đây xem đi, nơi này sẽ là vườn rau của chúng ta, nhất định là vườn rau xanh an toàn nhất."
Cố tiên sinh nhìn khoảng đất trụi lủi, anh phát hiện thảm cỏ nhập từ nước ngoài đã bị xới tung lên từ lâu, chỉ còn lại bùn đất đen ngòm, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Thế nhưng mặt anh vẫn không đổi sắc hỏi han: "Xới xong cả rồi, em định trồng rau gì?"
"Mùa đông sắp đến rồi, hay là trồng mấy loại chịu được giá rét trước đi."
"Em có thể xây nhà kính." Cố tiên sinh đề nghị, anh đã xem tài liệu rồi, phòng khi Du Yến nhất thời cao hứng trò chuyện vấn đề này với anh, anh sẽ không trả lời được.
"Em cũng nghĩ như thế, dù gì Vu quản gia sẽ tự biết phải làm sao, chúng ta chỉ cần chờ đến khi được ăn là tốt rồi."
Sáng sớm, một cơn gió nhẹ thổi tới làm cho hai người cảm thấy mát mẻ không ít, Cố tiên sinh thấy trán cô còn lấm tấm mồ hôi, anh bèn tiến lên ôm cô, "Về phòng tắm đi, đừng để cảm lạnh."
"Ừm."
Thế là hai người cùng nắm tay đi trở vào nhà.
Chờ bọn họ hưởng thụ bữa sáng mỹ vị xong, Vu quản gia mang tạp chí giải trí tới, nhìn tin tức đăng trên đó, nhất thời Du Yến bực mình đến nỗi chẳng nuốt trôi thứ gì nữa!