Bởi vì Du Yến dám làm không dám chịu, sau khi thoải mái thì biến thành đà điểu trốn trong lòng Cố tiên sinh chẳng còn mặt mũi gặp ai, Cố tiên sinh đành phải bế cô như bế một đứa trẻ, vừa sai Vu quản gia bên cạnh chuẩn bị đồ ăn khuya mang lên phòng bọn họ vừa bế Du Yến đi lên lầu, cả quá trình đó Du Yến đều vùi đầu vào lòng Cố tiên sinh giả chết.
Lên đến phòng, Cố tiên sinh bế Du Yến đi thẳng vào phòng tắm, kết quả lau súng cướp cò trong phòng tắm, làm thêm một lần nữa.
Vu quản gia bưng hai bát mì đứng ngoài cửa, gõ cửa cả buổi cũng chẳng ai màng để ý, mãi cho đến khi hai tô mì thơm phức biến thành hồ dán, ông đành lẳng lặng đi đến phòng bếp sai người chuẩn bị món khác, yêu cầu duy nhất là không được nở ra như mì.
Nhung nhớ thiêu đốt cuối cùng cũng được an ủi phần nào hai người mới dừng lại, sau đó đi ăn một chút, ăn xong chờ cho tiêu thêm một hồi, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Lúc ngủ hai người có thói quen ôm nhau, vì vậy vừa nằm xuống, dĩ nhiên là ôm nhau chặt chẽ rồi.
Nằm một hồi, sau khi xác nhận người bên cạnh không hề buồn ngủ một chút nào, Cố tiên sinh mới nói, "Em có chuyện muốn nói với anh hả?"
Du Yến thở dài, im lặng củng cố tâm lý: Cố tiên sinh vừa mới ăn cô no nê, cộng thêm ăn khuya nên giờ bụng căng cứng, cả thể xác và tinh thần Cố tiên sinh đều thỏa mãn, tâm trạng có lẽ rất tốt, vì vậy thời điểm này kể cho anh nghe một vài chuyện kỳ quái, chắc là anh sẽ dễ dàng chấp nhận chứ nhỉ?
"Cố tiên sinh, hôm nay em đã gặp Kỷ Hải."
"Ừm." Cố tiên sinh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không có phát biểu ý kiến, chẳng qua chỉ lẳng lặng chờ đợi cô nói tiếp mà thôi.
"Về Kỷ Hải, giữa em và cậu ta xảy ra một chuyện hết sức ly kỳ, đây chính là chuyện mà em muốn nói với anh, nếu như anh không thể hiểu được hoặc là tức giận, anh nhất định phải nói cho em biết, nhưng mà anh không được chán ghét em đâu."
"..." Nhất thời Cố tiên sinh im lặng, chẳng lẽ giữa cô và Kỷ Hải đã xảy ra chuyện gì không thể tha thứ? Không đâu, Triệu Thiêm đã phái người theo dõi Kỷ Hải sát sao, ngoại trừ hôm nay hai người có gặp nhau một lát, có điều hình như chẳng có chuyện gì khác thường cả.
"Nếu như anh không hiểu thì em sẽ giải thích cho anh nghe phải không?" Cố tiên sinh tự nhận mình có một trái tim mạnh mẽ, chỉ cần Du Yến không ở bên ngoài... Làm loại chuyện kia, những chuyện khác không thành vấn đề.
"Cố tiên sinh, trước hết em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện xưa."
Chuyện xưa rất dài, vả lại còn liên quan đến những chuyện của kiếp trước, bé gái tên là Du Yến, ba cô bé rất yêu chiều cô bé, ngoại trừ việc không có mẹ ra thì cô bé không thiếu bất cứ thứ gì cả, cô bé chính là một tiểu công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay.
Bình an suôn sẻ, không buồn không lo mà lớn lên, bên cạnh cô có rất nhiều bạn bè, đám bạn bè dẫn cô đi làm quen với những nơi phồn hoa, nháy mắt cô bị mê hoặc ngay lập tức, sau đó cô bắt đầu tiến vào thời kỳ chán đời phản nghịch, năm mười tám tuổi đó, để ăn mừng trưởng thành, thậm chí đám bạn bè còn tìm trai bao cho cô, mà cô cũng chẳng thèm để ý, uống say đến nỗi không biết gì để rồi mất đi lần đầu tiên, sau khi tỉnh lại cô cảm thấy trò chơi này không hề thú vị một chút nào, vì vậy nhân lúc người ta đang tắm trong phòng tắm, cô vội vàng trốn mất.
Cô rất trẻ tuổi, chuyện này đối với tâm lý của cô cũng không để lại bóng ma quá lớn, song cô lại vô thức né tránh việc tiếp xúc quá thân mật với người khác phái, thời điểm này, thậm chí cô còn âm thầm chờ đợi một tình yêu đích thực.
Bởi vì nhà cô có tiền, cô làm nhiều chuyện rất điên rồ, chơi bời cực kỳ thường xuyên, hơn nữa cô còn thích đua xe, suốt ngày tụ tập với đám bạn xấu đua xe về đêm.
Cô cho rằng thanh xuân là phải sống thật thoải mái tự do.
Về sau cô yêu thích diễn xuất cho nên đã tiến vào ngành giải trí, có điều tính cách cô phản nghịch, chẳng có một người bình thường nào yêu thích nổi, nhưng điều kiện bản thân cô quá tốt, cho nên kết quả vẫn nổi tiếng như thường.
Năm cô 22 tuổi, người cha vốn yêu thương cô hết mực đột nhiên yêu cầu cô kết hôn với một người đàn ông tên là Cố Hành Viễn, có trời mới biết, lúc đó cô hoàn toàn chẳng biết Cố Hành Viễn là ai.
...
Du Yến kể đến đây, cô dừng lại một lát hỏi Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, giả sử chúng ta không bắt đầu bằng cách đó, vậy thì tốt biết bao nhiêu."
Cố tiên sinh dịu dàng nhìn cô, những lời mà cô vừa kể anh đã biết từ lâu, song có một chuyện anh biết rõ, còn cô chưa chắc đã biết, cũng không sao, anh quyết định sau khi nghe xong chuyện xưa của cô rồi mới giải thích cho cô nghe.
Chuyện xưa vẫn tiếp tục. Du Yến trẻ tuổi một lòng hướng đến tình yêu, cô hi vọng một nửa của mình là bạch mã hoàng tử mà mình tự lựa chọn, chứ không phải là một người đàn ông xa lạ ba ba tìm cách sắp xếp cho mình, người đàn ông kia còn hơn cô 8 tuổi. Vì thế cô phản kháng rất mãnh liệt, thậm chí còn cãi vã với ba ba, sau đó bệnh tim của ba cô tái phát phải nhập viện, cô sợ sẽ mất đi ông cho nên đành thoả hiệp, suy nghĩ của cô lúc đó là, cứ đối phó để qua cửa ải của ba ba trước, sau đó sẽ nghĩ cách thương lượng ly hôn với Cố Hành Viễn.
Có điều tất cả suy nghĩ của cô đều quá đơn giản, người đàn ông kết hôn với cô là một người hết sức mạnh mẽ, cô chán ghét anh, sợ hãi anh, lần đầu tiên kiếm cớ cãi nhau với anh, kỳ thật chính cô cũng sợ đến phát run.
Trong cuộc sống chung đụng hằng ngày, Du Yến phát hiện người đàn ông này rất biết cách săn sóc, ngày lễ lớn nhỏ gì anh cũng đều chuẩn bị quà, hầu hết là các món quà đắt giá. Có điều lúc đó Du Yến hoàn toàn không để những thứ này ở trong lòng, cô cho rằng người đàn ông này muốn thu phục lòng người.
Song cô lại chưa từng nghĩ qua, chuyện này có khả năng chỉ là Cố Hành Viễn muốn lấy lòng cô, thử cố gắng sống chung với cô.
Ngay từ lúc vừa bắt đầu, cô đã từ chối việc anh đi vào thế giới của mình.
...
Du Yến nằm trong lòng Cố tiên sinh bất an ngồi dậy, cô tựa lưng vào đầu giường, nhìn chằm chằm Cố tiên sinh một lúc lâu, chuyện sắp kể tiếp theo chính là chuyện Cố tiên sinh không biết, cũng có thể là những chuyện không biết phải giải thích ra làm sao, nhưng cô phải kể hết những chuyện này, cô đã đồng ý sẽ kể với anh, kể từ đầu đến cuối, không hề giấu giếm mà nói hết cho anh biết.
Năm thứ hai, cô được ngủ khác phòng với người đàn ông này như ý nguyện, một lần phân ra chính là 4 năm, trong khoảng thời gian này cô đều tìm mọi cách để Cố Hành Viễn chủ động đề nghị ly hôn, có điều tinh thần trách nhiệm của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cô không cách nào tác động được đến anh nửa phần, thậm chí cô còn thuê người theo dõi Cố Hành Viễn, hi vọng có thể tìm được chút dấu vết, cô không tin một người đàn ông trưởng thành mà có thể chịu đựng được dục vọng nguyên thủy nhất.
Nhưng không có, một lần cũng không có, mỗi ngày khi tan tầm ngoại trừ xã giao bên ngoài, thời gian còn lại Cố Hành Viễn đều trở về nhà, một người đàn ông mới hơn ba mươi mà có cuộc sống khổ hạnh giống như cao tăng đắc đạo, điều này ngoài làm cô cảm thấy khiếp sợ ra thì còn khiến cô oán trách sự kiên nhẫn của anh.