"Tôi đang cai nghiện thì cậu lại cầm thuốc phiện ở bên cạnh dụ dỗ tôi, tôi có thần lực gì mà cai nghiện thành công đây?" Du Yến nghiến răng nghiến lợi mắng: "Kỷ Hải, cậu chính là ma quỷ ám hại người."
Kỷ Hải cười trầm thấp: "Tôi là ma quỷ, vậy chẳng phải em đã nói chuyện yêu đương vài năm với một tên ma quỷ hay sao? Tiểu Yến, bỏ qua chuyện hút thuốc phiện, khi chúng ta ở cùng một chỗ vẫn có rất nhiều chuyện vui vẻ hạnh phúc mà, đúng không?" Nói đến đây, Kỷ Hải thu hồi dáng vẻ tươi cười, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào cô, "Tiểu Yến, em có biết vì sao tôi trùng sinh không? Tôi tìm đến mộ bia của em, cắt cổ tay trước mộ em, nhìn máu tươi chảy đầy đất tôi rất vui, bởi vì ngay sau đó tôi có thể đi tìm em rồi. Chẳng ngờ ông trời cho tôi một bất ngờ lớn đến thế, chúng ta đều còn sống, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh chúng ta là trời sinh một đôi đấy sao?"
Du Yến kiềm chế không được mà cười lạnh, "Trời sinh một đôi? Với cậu? Chẳng phải cậu và Tư Sùng Nghĩa mới là trời sinh một đôi à?"
Du Yến vừa nhắc đến Tư Sùng Nghĩa, sắc mặt Kỷ Hải lập tức hết sức khó coi, "Em điều tra tôi?"
"Chuyện cậu dám làm mà còn sợ người ta điều tra? Kỷ Hải, không ngờ vì muốn nổi danh mà ngay cả cái mông cũng có thể bán, chuyện buồn nôn như thế mà cậu còn nói là xứng đôi với tôi?" Du Yến cực kỳ chán ghét nhìn Kỷ Hải, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã phanh thây xé xác cậu ta từ lâu.
Kỷ Hải tựa như thú dữ bị giẫm phải đuôi, nhất thời ánh mắt trở nên điên cuồng, cậu ta đứng bật dậy khỏi sopha, "Đúng, tôi bán bờ mông thì thế nào? Tại sao tôi phải làm như thế? Chẳng lẽ em còn chưa hiểu hay sao? Từ nhỏ tôi đã nghèo rớt mồng tơi, vì đuổi theo em, vì để xứng với em, tôi phải chấp nhận chịu đựng những đau khổ mà người khác không chịu đựng được, những thứ này em có hiểu không?" Rống xong những lời này, hốc mắt Kỷ Hải đỏ bừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, có thể thấy tâm tình cậu ta kích động như thế nào, sau đó cậu ta lại nói tiếp: "Không ngờ, đời này mối quan hệ giữa em và họ Cố kia lại tốt hơn, không phải kiếp trước em rất ghét anh ta à? Tại sao bây giờ lại vừa lòng anh ta? Tôi cố gắng để vươn lên như vậy tại sao em lại không thèm ngó tới?"
"Kiếp trước tôi có mắt như mù nên mới không nhìn thấy điểm tốt của Cố tiên sinh, đời này tôi đã thấy được thì sao còn có thể bỏ qua." Du Yến hít sâu một hơi nhìn chàng trai mà trước đây cô đã từng yêu, "Cậu cho rằng chỉ cần nói một câu yêu tôi là có thể xóa sạch tất cả tội lỗi mà cậu gây ra sao? Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ cần từ nay về sau cậu biến mất trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua những đau khổ mà cậu gây ra cho tôi trong kiếp trước, bằng không thì..."
Kỷ Hải hung dữ nhìn cô, "Bằng không thì làm sao?"
"Vậy thì cậu cứ đợi tôi trả thù đi, cậu cho rằng chỗ dựa kia của mình rất kiên cố sao? Dù cho tôi thật sự không đụng được tới cậu, nhưng chồng của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Kỷ Hải cười lớn, "Chồng em? Ha ha, Chồng em! Nếu như anh ta biết rõ em trùng sinh, em cảm thấy anh ta vẫn sẽ đối xử tốt với em à? Anh ta nhất định xem em là quái vật!"
"Chuyện đó không phiền cậu quan tâm, lời cần nói tôi đã nói xong rồi, cậu có thể đi."
"Làm sao mà xong được? Tôi vẫn còn chuyện chưa nói với em mà, Tiểu Yến, tại sao em lại tuyệt tình đến thế? Họ Cố kia thật sự tốt như vậy hả? Kiếp trước sau khi li hôn với em không phải anh ta đã tái hôn à, ngoại trừ có tiền thì anh ta có gì tốt đâu chứ?"
"Điểm tốt của Cố tiên sinh cậu không xứng để biết." Nói xong mấy lời này Du Yến chuẩn bị bước ra mở cửa.
Thấy cô sắp đi ra ngoài, đột nhiên Kỷ Hải bước nhanh tới, muốn xông lên ôm cô lại, có điều một dòng điện chợt lóe lên, Kỷ Hải bị giật bắn ngã ra phía sau, té lăn ra đất.
Du Yến quơ quơ tay khoe máy chích điện trong tay, "Gặp mặt loại người như cậu không thể nào thiếu chuẩn bị được? Lần cuối cùng, tôi cảnh cáo cậu, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Kỷ Hải bị điện giật run rẩy cả người, nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, "Nếu như tôi không làm theo thì sao?"
"Nếu thế, từ nay trở đi, chúng ta chính là kẻ thù không đội trời chung."
Nói xong câu đó, Du Yến dứt khoát mở cửa ra, "Đi thong thả, Kỷ đại minh tinh."
Kỷ Hải vùng vẫy một hồi mới đứng dậy nổi, cậu ta cắn răng nhìn cô một lát, sau đó mới cất bước xiêu vẹo, không cam lòng ra khỏi phòng nghỉ.
Chờ cậu ta đi rồi, lúc này Du Yến mới nhẹ nhàng thở ra, cô tựa vào cửa ngẩn người, Đỗ Phi Phi bước nhanh tới, "Em không sao chứ?"
Du Yến chìa máy chích điện ra cười đáp: "Không ngờ uy lực rất mạnh mẽ nha."
"Có công dụng là tốt rồi, cậu ta không làm gì em chứ?" Tuy Đỗ Phi Phi không rõ ân oán giữa hai người bọn họ là gì, nhưng cô nàng vẫn lo lắng cho Du Yến.
"Cậu ta có thể làm gì em được, chị không thấy vừa rồi suýt chút nữa là cậu ta bị điện giật chết à?"
Nói đến đây, hai người đều cùng cười khẽ một tiếng.
Du Yến đã cởi bỏ tảng đá lớn trong lòng, cô hoàn toàn nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng tên Kỷ Hải.
Tựa như nhìn thấy được ánh sáng nơi cuối con đường, trước mắt là vùng trời bao la rộng lớn.
Nếu như sau này cậu ta còn xuất hiện nữa thì đừng trách cô không khách sáo, dù cho cô thật sự không giải quyết được cậu ta thì vẫn còn Cố tiên sinh mà.
Hạnh phúc đời này là do Cố tiên sinh cho cô, cô có trách nhiệm phải bảo vệ phần hạnh phúc này, đừng ai nghĩ đến chuyện phá hư, dù là Kỷ Hải mà cô đã từng yêu cũng chỉ có thể cút ra chỗ khác.
Cố tiên sinh đón chuyến bay muộn trở về thành phố B, Du Yến ra sân bay đón từ sớm, vài ngày không gặp, cô nhớ anh sắp phát điên lên được, hơn nữa cô còn muốn nói bí mật mà mình chôn giấu tận đáy lòng cho anh biết, vì thế trong quá trình đợi chờ, tâm trạng cô vô cùng gấp gáp, tâm tình rối loạn.
Có điều nháy mắt khi nhìn thấy Cố tiên sinh, tất cả sốt ruột, bất an và tâm tình rối loạn đều biến mất không thấy bóng dáng, chỉ cần Cố tiên sinh mỉm cười nhẹ nhàng cũng đủ xóa đi tâm trạng tồi tệ cô đang mang, sau đó trong ánh mắt cô, trong trái tim cô đều tràn ngập hình ảnh của anh mà thôi.