"Đợi đến khi rau quả thu hoạch được, chúng ta ăn cũng yên tâm mà không phải sao?" Cuối cùng Du yến còn thỏa mãn sung sướng nghĩ đến một tương lai tốt đẹp.

Còn chưa bắt đầu trồng mà đã nghĩ đến chuyện ăn rồi, đi chợ mua về ăn cũng chẳng nhanh vậy đâu!

Rốt cuộc Vu quản gia cũng thỏa hiệp, ông sai người đi đến ngoại ô thành phố  mua hạt giống.

Du Yến khí thế ngất trời lập tức cầm lấy điện thoại tường thuật trực tiếp với Cố tiên sinh.

"Em muốn trồng đủ loại rau củ, có cà chua, cà rốt này, Cố tiên sinh, em còn muốn trồng cây ăn quả nữa."

Ở đầu dây bên kia, Cố tiên sinh nghe vợ yêu líu ra líu ríu không ngừng, mặc sức tưởng tượng ra viễn cảnh không thực tế, thế nhưng anh không hề ngăn cản mà vẫn luôn chân thành thảo luận mấy điểm cần chú ý, cuối cùng anh còn nói, nếu đất nhà mình không đủ trồng anh sẽ mua lại căn nhà bên cạnh, để cho cô tùy ý gieo trồng.

Vì vậy, Du Yến thoả mãn, hài lòng cúp điện thoại.

Sau đó cô lập tức gọi vào số Cảnh Hân, mấy ngày nay không có liên lạc với hai người các cô, cũng không biết các cô sao rồi.

Cảnh Hân bắt máy rất nhanh, giọng nói líu lo đáng yêu, nói cô nàng sắp nhớ cô thành bệnh, có điều Cố tiên sinh cấm các cô đến thăm cô, cho nên cô nàng và Đỗ Phi Phi không dám tới.

Điểm ấy Du Yến đã đoán ra được, cô thuận miệng an ủi cô nàng vài câu rồi hỏi đến tình hình đoàn phim, Cảnh Hân vội vàng báo cáo mấy chuyện xảy ra gần đây ở đoàn phim cho cô biết, nhưng Du Yến nghe lọt tai chỉ có một số chuyện.

Lần này xảy ra chuyện, cô rất sợ Cố tiên sinh sẽ truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, cũng may Cố tiên sinh quan tâm đến cảm nhận của cô, không có làm khó đám người đạo diễn Lý.

Có điều Cảnh Hân còn nói trong tổ đạo cụ đã thay đổi mấy người, người mới tới đều là dân chuyên nghiệp nổi danh trong giới, hơn nữa còn tăng số lượng bác sĩ đi theo
đoàn phim, xem ra mặc dù Cố tiên sinh không truy cứu trách nhiệm, nhưng đối với chuyện xảy ra trên người cô anh vẫn canh cánh trong làng, cho nên mới thay người
mới vào tổ.

Sau đó, Du Yến lại khoe khoang với Cảnh Hân về hậu hoa viên nhà mình, không đúng, là vườn rau sau nhà, cô nói chẳng bao lâu nữa vườn rau sau nhà cô sẽ có đầy rau quả xanh mơn mởn để ăn.

Sở dĩ Du Yến khoe khoang vườn rau với Cảnh Hân cũng là có nguyên nhân, trước đây trong một lần trò chuyện với nhau, Cảnh Hân có kể với cô bên trong mảnh đất hoang kế trường đại học có một bà cụ tự tay trồng các loại rau quả, loại này hoàn toàn khác hẳn với mấy loại bán ngoài thị trường, không chỉ ăn ngon hơn mà còn đảm bảo an toàn, sau đó Cảnh Hân có hái một ít đến cho cô ăn thử, còn tâng bốc bà cụ trồng rau kia lên tận trời xanh.

Lần này đúng lúc ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, cô đột nhiên nhớ đến chuyện đó cho nên gọi người tới bắt đầu giày vò, vì thế sau khi giày vò đủ rồi, cô bèn không thể chờ đợi được mà khoe khoang với Cảnh Hân.

Ở bên kia khi Cảnh Hân nghe mấy lời khoe khoang của cô, cô nàng đều duy trì dáng vẻ trợn mắt há mồm = =!

Nghe đến đoạn Cố tiên sinh nói đất nhà không trồng đủ sẽ mua luôn đất nhà bên cạnh, cô nàng có loại xúc động muốn cúp điện thoại, thầm nghĩ thế giới của người có tiền đúng là điên rồ, vì vậy muốn yêu quý cuộc sống của mình thì phải rời xa kẻ có tiền!

Tiếp theo hai người lại nói nhăng nói cuội đủ thứ, đến lúc Du Yến sắp sửa cúp máy thì Cảnh Hân bỗng nhớ tới một chuyện, cô nàng nói: "Đúng rồi, vai diễn em họ của chị trong phim bị đổi người rồi, Kỷ Hải không tới nữa."

"!!!" Đột nhiên hai mắt Du Yến trừng thật to, tựa như có người cầm búa hung hăng đập vào đầu cô một cái, suýt chút nữa làm cô hoa mày chóng mặt.

Mẹ nó, đây mới là chuyện quan trọng nhất đấy, Hân Hân thối rõ ràng chờ đến sau cùng mới nói, hơn nữa còn là cái thể loại suýt nữa thì quên mất, quả thực là thiếu đánh đòn mà!

"Chuyện khi nào?"

"Thì là ngày chị xuất hiện đó, có một người mới đến phim trường báo danh, đạo diễn Lý giới thiệu với mọi người là người nọ tới thay Kỷ Hải."

Du Yến cắn cắn môi, lúc trước bản thân cô muốn vận dụng quan hệ đổi Kỷ Hải đi lại không thành công, không ngờ ở thời điểm này lại dễ dàng đổi đi như thế, chắc là Cố tiên sinh ra tay rồi.

Du Yến không thể không thừa nhận, chỉ cần Cố tiên sinh ra tay thì chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Tuy nhiên, chắc trong lòng Cố tiên sinh cũng thắc mắc nhiều vấn đề lắm, chẳng qua là phong cách anh thong dong đã quen, vì vậy anh sẽ không nghiêm hình bức cung với cô, chẳng qua là cũng sắp đến cực hạn rồi, có lẽ sau khi đi công tác trở về, Cố tiên sinh sẽ thẩm vấn cô cũng không chừng.

Vì thế, trước khi Cố tiên sinh trở về, cô phải gặp Kỷ Hải một lần mới được.

Ngày hôm sau, chính là ngày Du Yến được dỡ bỏ lệnh cấm, từ sáng sớm cô đã nhờ tài xế chở cô đến phim trường, cũng không phải cô sốt ruột chuyện quay phim mà là cô muốn gặp Kỷ Hải.

Sáng sớm, thông qua Đỗ Phi Phi cô đã liên hệ với Kỷ Hải, hẹn cậu ta đến phim trường.

Hẹn cậu ta đến phim trường là kết quả của quá trình suy tính kỹ càng, hiện giờ hai người rất có tiếng tăm, đi đến đâu cũng đều bất tiện, ngược lại nơi phim trường khó giữ được bí mật, nhiều người biết đến này lại là một nơi an toàn.

Kỷ Hải cũng không phải người khó hẹn, vừa nghe nói Du Yến hẹn mình là cậu ta đã đồng ý ngay chẳng nói hai lời.

Nói nào ngay, sau khi tận mắt nhìn thấy màn tự sát của Kỷ Hải, Du Yến có chút sợ hãi cậu ta, nói chuyện với lưu manh còn không đáng sợ như vậy, điều đáng sợ chính là người này vừa xấu xa vừa biến thái, không ai biết một giây sau cậu ta sẽ làm ra chuyện gì hết.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Du Yến mở miệng trước, cô cảm thấy mặc dù đời này Kỷ Hải còn rất trẻ tuổi, nhưng hình như khó đối phó hơn đời trước nhiều, có lẽ trình độ biến thái của cậu ta đã đạt max level rồi, cho dù cậu ta có thường xuyên treo nụ cười trên môi, nhưng Du Yến lại cảm thấy nụ cười đó rất vặn vẹo.

"Chẳng phải em rất không muốn gặp tôi sao?" Kỷ Hải ngồi xuống sopha chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia hệt như muốn ăn thịt người.

"Thì ra cậu còn tự mình hiểu rõ." Du Yến cười lạnh, "Nếu như đã nhớ hết mọi chuyện trước kia vậy thì đừng giả vờ giả vịt nữa, nói mục đích của cậu đi."

Nghe lời cô nói, Kỷ Hải cười ra tiếng đáp trả: "Quả nhiên là thế, xem ra hai chúng ta rất có duyên với nhau, hai đời rồi mà vẫn không tách ra."

"Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà cậu còn không biết xấu hổ nói chuyện duyên phận với tôi, nếu quả thật nói đến chuyện giữa hai chúng ta còn lại gì với nhau, vậy thì chỉ còn thâm thù đại hận."

"Thâm thù đại hận? Bởi vì tôi là người khiến em nghiện ngập à? Khi đó em có nhiều cơ hội cai nghiện như vậy, không phải em đã từ chối ư, em cũng rất hưởng thụ không phải sao?"

Đoạn chuyện cũ quá sức chịu đựng kia bị đặt lên bàn thảo luận một lần nữa, quả thực chẳng khác nào tát vào mặt cô một cái, mà Kỷ Hải lại nói ra điểm mấu chốt trúng ngay tim đen, làm cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play