Ba ngày sau Du Yến xuất viện, Cố tiên sinh ra lệnh cưỡng chế cô ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi vài ngày mới được đi quay phim lại, còn bắt cô phải hứa ngoan ngoãn nghe lời, vì vậy Du Yến ngoan ngoãn hứa hẹn với anh.
Cố tiên sinh sắp phải đi công tác cho nên thật lòng anh rất lo lắng, sợ cô bằng mặt không bằng lòng trốn ra ngoài, thế là anh liên tục căn dặn Vu quản gia phải canh chừng cô thật tốt.
Vu quản gia trịnh trọng cam đoan: Tôi sẽ tìm một cô gái khỏe mạnh đến trông chừng, nhất định không phụ sứ mạng.
"..." Du Yến im lặng nhìn Vu quản gia, thầm nghĩ có phải ông canh tôi như canh phạm nhân không?!
Chỉ có Cố tiên sinh rất hài lòng, anh gật gật đầu dặn dò, "Không cần nhiều, một hai người là đủ rồi."
Tìm một hai người đến canh cô, xem như là ít người rồi, nhưng tính chất vẫn không thay đổi gì hết!
Du Yến tiếp tục im lặng.
Dù sao cũng còn liên lạc, nhưng Cố tiên sinh muốn đi ra ngoài, hơn nữa còn phải đi mấy ngày, Du Yến cảm thấy mình sắp tương tư thành bệnh rồi. Một đường tiễn người thẳng ra cửa, đưa mắt nhìn theo anh ngồi vào xe, vành mắt Du Yến đỏ ửng cúi đầu xuống hôn anh.
Cho dù xung quanh có nhiều người, song trong thời kỳ hai người yêu đương cuồng nhiệt mà lại phải chia xa, trong mắt đâu còn chứa được những vật xung quanh.
Lúc Du Yến cúi xuống hôn môi, trên người cô tản ra mùi hương quen thuộc của cơ thể như có như không trêu chọc tâm hồn Cố tiên sinh, Cố tiên sinh cũng kiềm lòng không đậu mà hôn trả lại cô, nháy mắt hai người dính chặt lấy nhau.
Vì thế, giữa ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt đấy, Vu quản gia và một đám người bên ngoài, tất cả chợt phát hiện mắt chó mình đã mù rồi.
Cố tiên sinh đi công tác, không còn người yêu thương nên cả ngày Du Yến đều tìm cách giày vò Vu quản gia, nguyên nhân là do Vu quản gia thật sự tìm hai phụ nữ lực lưỡng về, nói là để cho cô có bạn nói chuyện giải sầu nhưng thực chất chính là theo dõi cô.
Thật sự là: Chú có thể chịu đựng, thím không thể không chịu đựng!
Vì thế dưới sự giày vò của Du Yến, Vu quản gia có cảm giác tấm thân già khọm của ông sắp vỡ ra từng mảnh vụn.
Ngày đầu tiên Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy nhà cửa bám đầy bụi bẩn đáng ghét, cô bảo Vu quản gia sai người tiến hành tổng vệ sinh.
Còn cô thì sai người chuyển ghế lười ra sân nhỏ, vừa uống trà vừa phơi nắng.
Cố tiên sinh đi công tác ngày thứ hai, Du Yến cảm thấy ngoài vườn có quá nhiều cỏ dại, cô bảo Vu quản gia hướng dẫn người làm dọn sạch cỏ, còn cô thì ôm laptop lướt weibo, thuận tiện xem mấy bài báo viết về tai nạn ngoài ý muốn của cô, bên cạnh là ấm trà, bánh ngọt đồ ăn vặt đủ mọi thứ.
Cố tiên sinh đi công tác ngày thứ ba, Du Yến cảm thấy sách trong thư phòng sắp xếp lộn xộn quá, cô lại bảo Vu quản gia dẫn người sắp xếp lại hết cho ngăn nắp, tuy nhiên giá sách Cố tiên sinh thường đọc thì tuyệt đối không được đụng vào, hôm nay Du Yến ở bên cạnh giám sát, cô sợ mọi người không cẩn thận đụng hỏng đồ trong thư phòng.
Ban đầu cô vốn ngồi ở bàn sách giám sát, nhưng sau đó cô phát hiện ngồi nhìn người khác làm việc thật là nhàm chán, cho nên cô bắt đầu tìm việc làm, khi thấy những ngăn kéo phía dưới bàn làm việc của Cố tiên sinh, cô không khỏi cảm thấy tò mò, thế là tiện tay mở ra xem, mở hai ngăn phía trên đều là mấy thứ đồ dùng văn phòng bình thường, thật sự là không thú vị, thế nhưng lúc mở tới ngăn kéo thứ ba thì nhìn thấy một túi hồ sơ, bên ngoài có viết hai chữ Kỷ Hải, chữ viết không phải của Cố tiên sinh, song khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc, có lý nào cô lại không xem.
Mở ra nhìn qua, đúng là báo cáo điều tra Triệu Thiêm làm về Kỷ Hải, nhưng phần báo cáo này chi tiết hơn phần báo cáo đưa cho cô rất nhiều, nhìn ngày tháng có lẽ là tiếp tục điều tra sau này mới có, vậy mà cũng không báo cho cô biết.
Vu quản gia đang bận rộn, lúc quay đầu lại nhìn thấy nữ chủ nhân đang xem tài liệu gì đó, ông nghĩ không phải là tài liệu trong tủ khoá, chắc cũng không quan trọng gì cho nên không tiếp tục để ý tới cô nữa mà tập trung vào chuyển sách.
Xem xong một phần báo cáo, lòng dạ Du Yến như sóng biển cuộn trào, tuy biết sau lưng Kỷ Hải có người nâng đỡ, nhưng cô vẫn luôn ngây thơ cho rằng nhất định là cậu ta đi theo một phú bà nào đó, thậm chí đã từng suy đoán là chủ tịch công ty giải trí quản lý các ngôi sao Lưu Thuyền Quyên, xem ra cô còn quá trong sáng, bởi thế cho nên cô mới không ngờ tới, trùng sinh một đời, rõ ràng Kỷ Hải lại đi hầu hạ một người đàn ông?!
Quả thực là vừa hoang đường vừa buồn cười.
Song nghĩ lại cặn kẽ, cô cảm thấy đúng là Kỷ Hải có thể làm được chuyện này, cậu ta còn vừa cười vừa tự sát được thì còn có chuyện gì mà cậu ta không dám làm nữa chứ?
Chẳng qua là cậu ta cũng thật sự bản lĩnh, có thể cấu kết với người Tư gia.
Lớn lên trong thế giới của người giàu có, đương nhiên Du Yến đã từng nghe nhắc tới Tư gia, luận về tiền của và địa vị, gia tộc này chẳng kém Cố gia là bao nhiêu, thậm chí cũng có thể xem là ngang hàng.
Nhưng đa số mọi người nhắc đến nhiều nhất là con trai trưởng Tư gia Tư Sùng Chí, rất ít nghe người ta nhắc đến Tư Sùng Nghĩa này.
Du Yến cảm thấy, có lẽ cô nên tìm thời gian ngả bài với Kỷ Hải, sau đó chấm dứt chuyện hai người.
Chẳng lẽ sau khi làm ra những chuyện buồn nôn như thế mà cậu ta vẫn trông chờ hàn gắn với cô? Cô không phải người ngu cũng chả phải mù lòa, thị phi tốt xấu, làm sao cô không rõ!
Tuy rằng xác thực cô đã sai lầm một lần, song không có nghĩa là cô sẽ tiếp tục phạm sai lầm nữa.
Cố tiên sinh đi công tác ngày thứ tư, Du Yến gọi Vu quản gia đến sau nhà chỉ vào một bãi cỏ lớn, cô cười nói với ông là chúng ta hãy khai khẩn mảnh đất này đi, sau đó trồng mấy loại rau quả.
Vu quản gia đã mệt mỏi ba ngày liền, vừa nghe cô nói, suýt chút nữa ông đã ngã quỵ.
Du Yến vội vàng trấn an ông: "Không cần ông phải đích thân làm, chúng ta thuê người làm là được rồi, chúng ta chỉ thảo luận xem nên trồng loại nào mà thôi."
"Nhưng thời tiết hiện nay đâu có thích hợp trồng rau đâu!" Vu quản gia phản đối lời cô nói, ông cảm thấy tính tình cô gái này quả là nắng mưa thất thường, nhất định là do Cố tiên sinh chiều hư. Cũng gần cuối mùa thu sắp bước sang mùa đông rồi, ai mà đi trồng rau chứ!
"Thời đại này trồng rau còn phải xem xét thời tiết nữa hả? Nếu không thì những loại rau quả trái mùa bày bán ngoài kia từ đâu mà có? Mùa nào phải trồng quả ấy à? Thật sự không được, chúng ta làm một cái nhà kính ở đó đi."
Lúc này nội tâm Vu quản gia vỡ từng mảnh, Cố tiên sinh nếu anh không nhanh chóng trở về, nhà của anh sẽ bị hủy đi anh cũng bỏ mặc sao?