Bởi vì lúc trước Du Yến tự tiện rời khỏi đoàn phim, vì thế có rất nhiều cảnh diễn bị chậm trễ, từ lúc trở lại đoàn phim mấy ngày nay, Du Yến hoàn toàn phải diễn liên tục để đuổi kịp tiến độ.

Trong quá trình quay phim, Điền Kỳ Lễ nhạy cảm phát hiện một chuyện thú vị, Du Yến bỏ đi một chuyến, sau khi trở về rõ ràng tính tình đã thay đổi tốt hơn, cũng tương đối nhẫn nại, lúc trước chỉ đạo diễn xuất cho cô, cô không hề kiên nhẫn lắng nghe, bây giờ giải thích, không chỉ có kiên nhẫn lắng nghe mà ở những chỗ khó hiểu cô còn đề xuất ý kiến của mình để mọi người cùng thảo luận.

Một chuyện khiến Điền Kỳ Lễ kinh ngạc chính là kỹ năng diễn xuất của cô được nâng cao hơn rất nhiều, trước đây cô rất thông thạo cách thông qua ngôn ngữ cơ thể để
diễn tả tâm trạng nhân vật, hiện tại không chỉ dừng lại ở ngôn ngữ cơ thể mà ánh mắt cũng cực kỳ có thần, bất kể là đối diễn hay là diễn tả nội tâm một mình, ánh mắt nhìn chăm chăm vào một chỗ quả thật giống như biết nói, khiến cho người ta hiểu hết những ý mà cô muốn biểu đạt
ngay, chuyện này đúng là làm cho người ta vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ.

Nghĩ đến chuyện có một diễn viên ưu tú đang đóng phim của mình, hơn nữa thù lao cũng không tính là cao, thật sự Điền Kỳ Lễ có cảm giác như mình vừa nhặt được bảo bối vậy.

Bên này Điền đạo diễn âm thầm vui vẻ còn bên kia Du Yến lại rất khó chịu.

Cảnh này diễn một nữ sinh bắt gặp một chú chó ven đường, nhìn thoáng qua chú chó có vẻ rất đói, cô bé tốt bụng lấy ra hai cây xúc xích xông khái, một cây cho chú chó một cây cho mình, sau khi chú chó ăn hết phần xúc xích xông khói của nó xong thì muốn chạy tới cướp của cô.

Cô bé hai ngơ ngác sau đó làm một chuyện ngốc nghếch là co chân nhanh chóng bỏ chạy, chú chó hưng phần đuổi theo phía sau lưng, cô bé bị chú chó đuổi theo suốt gần một cây số, cuối cùng cô bé mới chợt nhớ ném cây xúc xích xông khói ra xa...

Du Yến nghiêm túc nghe đạo diễn chỉ đạo, cô cảm thấy cô bé này quá khờ, khi không đi trêu chọc chó làm cái gì.

Châm chọc đúng là châm chọc, đạo diễn vừa hô bắt đầu, Du Yến đã tập trung hết tinh thần vào diễn xuất, vì muốn tạo "Hiệu quả gây cười" mà Du Yến bị yêu cầu phải dùng tư thế hết sức khoa trương chạy trốn, phá hỏng hình tượng.

Ban đầu cô tưởng cảnh gây cười này chỉ cần chú chó con có thể ngoan ngoãn phối hợp, hẳn là một cảnh đơn giản, xong rốt cuộc chạy xong một lần, đạo diễn rõ ràng không hài lòng, bảo cô chạy lại, Du Yến thở dài tiếp tục chạy, có điều qua lần thứ hai, rồi lần thứ ba... Chạy đi chạy lại một hồi, suýt chút nữa dạ dày Du Yến lộn ngược, người không biết rõ còn tưởng đạo diễn cố ý làm khó dễ cô.

Du Yến nghỉ ngơi một lát, sau đó cô đi đến bên cạnh đạo diễn nhìn vào màn hình, xem xong ngay cả chính cô cũng không hài lòng, diễn xuất như thế không hề có một điểm gì gây cười cả, quả thực là phí sức chứ chẳng đạt kết quả tốt. Du Yến suy nghĩ một lát, cô hỏi đạo diễn xem có thể sửa lại tình tiết thiếu nữ vừa chạy vừa la hét không, đổi lại là thiếu nữ vừa chạy vừa lẩm bẩm linh tinh, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.

Điền Kỳ Lễ nhanh chóng đồng ý với đề nghị của Du Yến, tiếp theo cảnh này cứ để cho cô mặc sức sáng tạo, thế là đoàn phim lại bận rộn một phen, kết quả máy quay vào vị trí, diễn viên vào vị trí, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lại không có cách nào quay phim, chú chó nhỏ đình công!!

Chủ của chú chó con tới trêu chọc cả buổi mà nó vẫn ỉu xìu không có một xíu sức sống nào, hiện giờ tiếng lòng của chú chó con chính là: Không muốn chơi trò ngược cẩu độc thân này nữa!

Cũng may chú chó con cũng có thế thân, con này không được thì một con khác lập tức lên sân khấu.

Trời xanh không gợn mây, mặt trời sáng chói rực rỡ, một con chó lớn nằm sấp dưới bóng cổ thụ ven đường...

Đương nhiên con chó này không có khả năng chịu nằm ngoan ngoãn, tuy nhiên nó đã trải qua huấn luyện, thông minh nghe theo lời người chủ chỉ huy bên cạnh, vì vậy lúc Du Yến vui vẻ đi đến bên cạnh con chó lớn, hoàn cảnh hiện tại chính là: Bảo bối nghe lời, nằm xuống, bảo bối ngoan, nằm xuống đi mà... mấy lời tựa như thôi miên, Du Yến nghe thấy cũng muốn nằm gục xuống theo bản năng.

"Gặp gỡ chính là duyên phận, chị cũng không có gì ngon để chiêu đãi em..." Du Yến lục lọi trong ba lô cả buổi mới moi ra được hai cây xúc xích xông khói, "Xét thấy hai chúng ta đều là cẩu độc thân, cho em một cây thôi nhé." Du Yến ngồi xuống dùng răng xé lớp vỏ bên ngoài cây xúc xích xông khói đóng gói.

Kết quả con chó không chịu phối hợp, người ta hoàn toàn khinh thường ăn xúc xích xông khói... Được rồi, trước hết bỏ qua đi!

Ở cảnh trong lúc Du Yến bị chó đuổi, Du Yến còn chưa kịp diễn thì lại nghe người chủ con chó ru một bài, nó lại đứng nguyên tại chỗ không đuổi theo... được rồi, cái này cũng bỏ qua luôn đi!

Ngay lúc này chỉ có một mình Du Yến diễn xuất, một mình cô nhanh chân chạy như điên trên đường, hai mắt mở thật to, nhe răng nhếch môi lẩm bẩm: "A a a a... Đầu tao bị cửa kẹp nên mới cảm thấy mày đang thương, mày đúng là đồ Trần Thế Mỹ vong ân bội nghĩa, vừa tàn nhẫn vừa vô tình, cố ý gây sự, đều là cẩu độc thân sao nỡ ức hiếp nhau chứ, a a a a..."

...

Tiếng lòng của tất cả nhân viên công tác trong đoàn phim: Chị hai à, chẳng qua đây chỉ là một con chó, không phải người cho chó ăn đâu!

Du Yến vẫn luôn dụng tâm duy trì hình tượng nữ thần hoàn mỹ, trong cảnh diễn gây cười này đã hoàn toàn mất sạch.

Dưới sự đánh mất hình tượng để hoàn thành cảnh diễn, cảnh gây cười này cuối cùng cũng qua, về phần chuyện con chó không chịu phối hợp, đó là chuyện đạo diễn nên quan tâm.

Diễn xong cảnh này, tất cả cảnh quay trong ngày hôm nay của Du Yến đã hoàn thành, sau khi thay quần áo, cô thả mình lên ghế nằm không đứng dậy nổi, Cảnh Hân bên cạnh vội vã bưng trà rót nước cho cô, đấm vai bóp chân, cố gắng phục vụ, chỉ hi vọng cô thoải mái hơn một chút.

Du Yến nằm trên ghế, ngay cả mí mắt cũng không nhướn lên nổi, thật sự giống như nửa cái mạng, cô hấp hối: "Hân Hân, chờ sau khi chị đi em hãy chăm sóc cha chị thật tốt thay chị nhé, nói cho ông ấy biết chị hiến dâng cuộc đời cho nghệ thuật, không cần quá đau khổ."

"Chị Yến, chị cứ ra đi thanh thản, yên tâm đi, em nhất định sẽ hiếu kính với cha chị như cha của mình, giúp chị thừa kế gia sản của cha chị, chị không cần cảm ơn em đâu."

Tuy ngoài miệng rất phối hợp diễn xuất với cô nhưng động tác massage trên tay vẫn không dám lơ là.

"Vừa nghĩ đến chuyện em hưởng hết tài sản thuộc về chị, hưởng thụ cuộc sống thoải mái là chị chết không nhắm mắt."

Cảnh Hân bật cười thành tiếng, "Vậy chị cố gắng sống lâu một chút đi."

Cảnh Hân bỗng nhớ tới Weibo cá nhân của Du Yến lâu rồi không đăng ảnh mới, cô vội vàng lôi máy ảnh ra chụp một bên mặt của Du Yến, sau đó lại lấy laptop ra kết nối Wifi rồi đăng tấm ảnh này cộng với tấm ảnh diễn chung với con chó lúc nãy lên Weibo, còn viết thêm caption: Hôm nay rõ ràng bị cẩu ngược, lăn lộn vui vẻ!

Rất nhanh liền có fan hâm mộ để lại tin nhắn phía dưới:

--- Con chó kia, mau buông nữ thần của tao ra, để tao thế chỗ!

--- Nữ thần của tôi vẫn luôn xinh đẹp.

--- Nữ thần hãy sinh khỉ con với tôi đi.

--- Hình ảnh nữ thần ở chung với con chó thật đẹp, tôi không dám nhìn.

--- Màn hình lại bị tôi le lưỡi liếm hư rồi.

...

Du Yến nghe thấy Cảnh Hân đang cười khoái trá quái dị bên cạnh, cô kiềm lòng không được nhướng mi lên, "Em đang làm cái gì đấy? Vui buồn thất thường."

"Chị Yến, chị xem nè, fan hâm mộ đáng yêu quá." Cảnh Hàn nâng laptop lên xoay màn hình về phía Du Yến cho cô xem.

Du Yến xem các bình luận phía dưới bài đăng, vừa nhìn thấy là bị hấp dẫn luôn, sau đó cô nhanh chóng vui vẻ không màng đến cơ thể đang đau nhức, cô ngồi dậy đặt laptop lên đùi rồi chậm rãi xem weibo của mình.

Trước kia cô rất ít chú ý đến phương diện này, cũng ít khi tương tác với fan hâm mộ, bởi thế nên weibo cá nhân luôn do Cảnh Hân quản lý giúp cô, Cảnh Hân là một cô bé hoạt bát, cho nên caption cô ấy viết đều rất thú vị, hơn nữa còn chia sẻ mấy chuyện thú vị khi quay phim, cộng thêm một vài bức ảnh ngoại cảnh, thậm chí còn post video ẩm thực, chất lượng hình ảnh rất tốt, lời lẽ lại hài hước, đôi khi cũng trả lời bình luận của fan hâm mộ, tác động qua lại, cho nên cô ấy vừa post weibo là fan hâm mộ lập tức bình luận tấp nập, cô nhìn ra được, Cảnh Hân rất có lòng giúp cô giữ gìn hình tượng.

Du Yến lặng lẽ thu phần cảm động này vào đáy lòng, chăm chú lướt từng bài đăng trong weibo.

Cảnh Hân cũng cùng ngồi xem bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ giải thích cho cô vì sao có những ảnh chụp này.

Vừa đúng lúc này điện thoại di động của Du Yến bỗng vang lên, Cảnh Hàn giúp cô lấy điện thoại tới, thấy số điện thoại từ nhà gọi tới, Du Yến hơi tò mò bắt máy.

Người gọi tới là Vu quản gia, ban đầu ông ân cần hỏi thăm tình hình gần đây của cô một chút, sau đó mới nói ra lý do chính.

Thì ra một ông bác nào đó của Cố Hành Viễn sắp mở tiệc đại thọ 60, đối phương mời vợ chồng họ tham dự, Cố Hành Viễn không dám qua loa cho xong chuyện nên bảo quản gia gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có rảnh để tham dự hay không.

Du Yến nghe xong thì đồng ý ngay, tiếp theo cô hỏi thời gian tổ chức tiệc để tiện sắp xếp.

Quản gia không ngờ cô sẽ đồng ý sảng khoái như thế nên hơi giật mình, kể đó hình như sợ cô sẽ đổi ý, ông lập tức nói cho cô biết thời gian và địa điểm, thậm chí còn tỏ vẻ lễ phục và trang sức để cô mặc tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ cần cô đến tham dự là được.

Cúp điện thoại, Du Yến trầm mặc một lát, cô nhớ tới năm năm hôn nhân của mình với Cố Hành Viễn.

Từ lúc mới bắt đầu cô rất bài xích chuyện hôn nhân này, vì vậy với yêu cầu của cô, hôn lễ của hai người không được tổ chức long trọng mà chỉ đặt mấy bàn, tiếp đãi một số người thân và bạn bè quan trọng, bởi thế mãi cho tới khi bạn họ ly hôn, có rất nhiều bạn bè vẫn không biết bạn họ từng có đoạn hôn nhân này.

Sau khi kết hôn thì hai người bắt đầu chuỗi thời gian bình thản tương kính như tân, năm đầu tiên bọn họ còn ngủ cùng giường, Cố Hành Viễn là một người đàn ông bình thường, đương nhiên anh có nhu cầu về chuyện chăn gối, có điều khi phát hiện cô không muốn thì anh rất ít khi đòi hỏi cô.

Thật ra lúc đó từ thái độ của Cố Hành Viễn có thể thấy được, anh rất thật lòng muốn duy trì cuộc hôn nhân này, anh thân là người đứng đầu của một tập đoàn, công việc vô cùng bận rộn, xã giao cũng rất nhiều, nhưng anh vẫn kiên trì trở về nhà ăn cơm mỗi tối, nếu như không thể về nhà, anh nhất định sẽ dặn quản gia báo cho cô biết, từng ngày lễ lớn nhỏ anh đều tặng cho cô một vài món quà quý giá, có thể nói là một người chồng như thế, anh không hề có điểm nào đáng chê trách, song chẳng hiểu tại sao ngay từ đầu Du Yến đã không thích cuộc hôn nhân này.

Cố Hành Viễn càng có biểu hiện hoàn mỹ thì trong mắt cô anh càng là một người mưu mô mà thôi.

Từ năm thứ hai, cô bắt đầu làm việc tùy ý, chỉ cần người giúp việc hầu hạ không vừa ý là cô nổi trận lôi đình, bất kể là những chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều có thể làm cô tức giận, còn Cố Hành Viễn lại là một người nhã nhặn, đối với chuyện cô khóc lóc om sòm anh chỉ lựa chọn làm mặt lạnh như không thấy, sau đó hai người bắt đầu chia phòng ngủ, cô bắt đầu cuộc sống tự do không ai quản từ đây.

Sau khi chia phòng ngủ thì hôn nhân của họ chỉ còn trên danh nghĩa, mãi cho đến năm thứ năm, cô thích một người, thế là cô làm ầm ĩ một trận với ba ba rồi dứt khoát yêu cầu li hôn.

Bây giờ nhớ lại, ngày đó bản thân cô đúng là người điên không thể nói lý. Đột nhiên Du Yến cảm thấy mình thật may mắn, may mà thời gian cô trở về không quá muộn, lúc này quan hệ với Cố Hành Viễn chưa tới mức quá căng thẳng, cũng vừa mới chia phòng ngủ không lâu, còn cơ hội có thể cứu vãn.

Thật ra lúc vừa kết hôn, Cố Hành Viễn có dẫn cô tham gia một vài bữa tiệc tại gia hoặc là tiệc tùng trong giới thượng lưu, có điều sau khi cô ba lần bốn lượt từ chối thì từ từ anh không dẫn cô theo nữa, lần này bảo quản gia gọi điện tới hỏi, cô đoán người bác này có thân phận và địa vị tương đối đặc biệt đây.

Du Yến tự đến xin Điền Kỳ Lễ cho nghỉ phép, bởi vì biểu hiện trong thời gian qua của cô khiến Điền Kỳ Lễ rất hài lòng nên anh ta rất thoải mái cho cô nghỉ hai ngày cuối tuần.

Thế là, vừa hoàn thành cảnh quay vào sáng thứ sáu, Du Yến nhanh chóng sai Cảnh Hân thu dọn đồ đạc, tiếp theo cơm trưa cũng không kịp ăn mà chạy ra sân bay ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play