Đối với sự cố chấp đột ngột của vợ yêu, Cố tiên sinh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, sau khi nhẹ nhàng phản kháng không thành công, anh đành thuận theo tự nhiên nằm vật ra, mặc kệ cô muốn làm gì trên người mình thì làm.
Kết quả cô gái nhỏ chỉ giết chóc rồi không thèm chôn cất, sau khi khơi dậy hứng thú cho anh thì thoải mái muốn phủi mông chuẩn bị ngủ, làm sao Cố tiên sinh có thể dễ dàng buông tha cho cô, thế là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau lúc Du Yến đi đến trường quay là do Cố tiên sinh bế đi. Chính xác là Du Yến bị bế xuống lầu, lúc ăn sáng cũng bị bế, tiếp theo là bế ra xe, khi Vu quản gia tiễn bọn họ ra cửa, ông không hài lòng nêu ý kiến, "Đã mệt thành như vậy sao không dứt khoát xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, có phải trong người không khỏe, nên đi bác sĩ đi thôi."
Du Yến bị Cố tiên sinh bế ngang trong khuỷu tay, cô đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời Vu quản gia mắt cũng không mở ra mà chỉ phất phất tay ý bảo mình không sao, "Tôi chỉ buồn ngủ mà thôi, đến phim trường là ổn rồi."
Tối hôm qua trở về phòng ngủ từ rất sớm mà bây giờ còn nói buồn ngủ, nháy mắt Vu quản gia hiểu ngay, tiếp theo khi nhìn lại hai người bọn họ, ánh mắt bỗng trở nên rất có ý tứ sâu xa.
Bị người ta nhìn đã quen, Cố tiên sinh chẳng hề áp lực mà bế người vào xe, sau khi lên xe cũng không buông bảo bối phiền phức khó chịu ra mà vẫn tiếp tục ôm vào lòng.
Du Yến ngọ nguậy mấy cái trong lòng anh, sau khi tìm được tư thế ngủ thoải mái thì bỏ lại một câu: "Đến nơi thì gọi em nhé." Rồi tiếp tục ngủ bù.
Cố tiên sinh dịu dàng vén tóc mai rơi tán loạn trên mặt cô ra sau tai rồi cúi đầu hôn lên mặt cô, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp, anh thầm nghĩ ôm cô vào lòng yêu thương cả đời cũng ngại không đủ.
Lần đầu tiên gặp gỡ, dáng vẻ nho nhỏ khóc hết sức đáng thương khiến cho anh khắc sâu ấn tượng, sau đó gặp lại cô là lúc anh đang trong độ tuổi trẻ trung đẹp nhất đời người, trời đất xui khiến anh đã hái đi quả ngọt ngây ngô, về sau đặc biệt tìm người điều tra một phen thì phát hiện đó chỉ là sự hiểu lầm tốt đẹp, anh canh cánh trong lòng, còn cô thì chỉ xem anh là người tình một đêm.
Lần thứ ba gặp mặt, cô đã trực tiếp trở thành vợ anh, lúc đầu Du ba ba đến cửa cầu hôn, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối, hiện tại trong cái xã hội này có ai còn tình nguyện tiếp nhận ép duyên.
Tiếc rằng sau ba lần bốn lượt Du ba ba đến nhà, anh vô tình nhìn thấy ảnh chụp mà ông mang theo, vừa liếc anh đã nhận ra cô.
Năm đó, sự nghiệp của anh đúng lúc tiến vào quỹ đạo, không còn phải bận rộn ngày đêm cho nên anh cũng có ý niệm kết hôn ở trong đầu, Du ba ba lại tìm đến vào đúng lúc này, đúng lúc anh cũng chú ý đến cô, thế là do dự chẳng bao lâu, anh đã đồng ý, bởi vì anh cảm thấy hai người rất có duyên.
Có điều anh không ngờ rằng, cô tuyệt nhiên không chào đón cuộc hôn nhân này.
Trước khi kết hôn, anh cực kỳ có lòng tin vào điều kiện bản thân mình, dù là ngoại hình hay thân phận anh đều chẳng thua ai, thậm chí anh còn tự mãn cảm thấy cô nhất định sẽ hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng mà sự thật hoàn toàn trái ngược, lúc này anh mới nhận ra chỉ có bản thân mình tự cho là đúng.
Sau khi kết hôn anh dốc toàn lực bảo vệ cuộc hôn nhân này, song cô lại không biết ơn, mỗi lần hai người chung đụng cô đều có thái độ như chịu hình phạt, thời gian dần trôi qua, anh bắt đầu nản lòng thoái chí, thậm chí anh bắt đầu suy đoán xem cuộc hôn nhân này có thể duy trì bao lâu, không thể nắm tay cả đời, bên nhau đến già, anh cảm thấy có chút nuối tiếc.
Không nghĩ tới có một ngày cô sẽ thay đổi thái độ, anh không hiểu nguyên nhân gì làm cho cô thay đổi thái độ, anh chỉ biết rằng, cô giống như thay đổi thành người khác chỉ sau một đêm.
Cô trở nên nghịch ngợm, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cũng càng thêm hấp dẫn sự chú ý của anh.
Tiếp sau đó, trải qua cuộc sống chung đụng thường ngày, lòng của anh rơi vào tay giặc từng chút từng chút một, thẳng cho đến hôm nay, anh đã mê muội quá sâu, hiện giờ nguyện vọng duy nhất của anh chính là muốn nâng bảo bối này trong tay, che chở cả đời.
Vì vậy, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì đến phá hư tình cảm giữa bọn họ, tuyệt đối không cho phép.
Xe an ổn dừng lại ở bãi đỗ xe bên cạnh trường quay, Cố tiên sinh nhìn đồng hồ, anh chẳng nỡ đánh thức người đang say ngủ trong lòng tý nào, vì thế anh lại ôm cô thêm mười phút, sau đó mới vỗ nhẹ lên má Du Yến, nhỏ giọng dỗ dành bên tai cô, "Tiểu Yến, dậy đi em."
Du Yến đổi tư thế, gian nan hé một mắt ra nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cô cau mày càu nhàu, "Đều tại Cố tiên sinh, không cho em ngủ, bây giờ em còn buồn ngủ lắm."
Cố tiên sinh mỉm cười, anh gật gật đầu tiếp tục dỗ dành, "Là lỗi của anh, vậy hôm nay không quay phim, về nhà ngủ bù có được không?"
"Không được, hôm nay em có cảnh quay, nếu em không đến người ta sẽ nói em là người giàu có đùa giỡn cho vui." Du Yến bĩu môi ngồi thẳng dậy rời khỏi lồng ngực anh, cô xoa xoa hai mắt rồi ngáp một cái, ánh mắt nhìn Cố tiên sinh cũng mệt mỏi rã rời.
"Chúng ta vốn là người giàu có, không sợ nói." Cố tiên sinh chẳng quan tâm mấy thứ này lắm, nếu quả thật có tờ báo nào dám đưa tin, vậy thì phong tỏa lại là xong, không có gì là làm không được.
Nghe anh nói, Du Yến cười cười hôn lên môi anh, "Cố tiên sinh, anh như vậy là không được đâu, sẽ chiều hư em đấy."
Cố tiên sinh đáp lại nụ hôn của cô, "Em ngoan ngoãn như thế, chiều cũng không hư."
Những lời này làm cho lòng Du Yến chùng xuống, cô gạt Cố tiên sinh nhiều chuyện như thế thì làm sao ngoan ngoãn chứ? Có lẽ sau khi Cố tiên sinh biết được mọi chuyện, anh sẽ không cho rằng như vậy nữa.
Hai người ngọt ngào trong xe thêm mười phút nữa, Du Yến mới lưu luyến không rời bước xuống xe.
Cửa xe vừa mở ra thì ở lối đi nhỏ phía đối diện cũng có một chiếc xe dừng lại, một chiếc Lamborghini vô cùng sang chảnh chói mắt, Du Yến đứng trước cửa xe, cô híp mắt nhìn chiếc xe đối diện, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt.
Kiếp trước, khi vừa xác định quan hệ với Kỷ Hải, hai người còn trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, cô rất hào phóng mua một chiếc Lamborghini tặng cho Kỷ Hải, kiểu dáng và màu sắc giống chiếc này như đúc.
Quả nhiên, sau khi cửa xe mở ra, Kỷ Hải bảnh bao xuất hiện với bộ quần áo đúng mốt, lúc nhìn thấy Du Yến cậu ta nở nụ cười thật tươi, còn vẫy vẫy tay gọi cô, "Nữ thần, chào buổi sáng."
Tâm trạng vừa tốt được một chút sau khi ngọt ngào với Cố tiên sinh bỗng biến mất không thấy bóng dáng.
Xe Cố tiên sinh còn chưa đi, vì để che giấu tai mắt người khác, Cố tiên sinh vốn không có ý định xuống xe.