Em họ lưu manh hừ một tiếng, "Tôi không tin." Vừa dứt lời, cậu ta bỗng nhào qua giật lấy túi xách Du Yến.
Túi xách của Du Yến là loại ba lô đeo lệch vai, mới đó mà đã bị cậu ta kéo xuống thắt lưng, Du Yến thét lên một tiếng sau đó ngay lập tức đưa tay xuống thắt lưng giành lại, cô vừa giành vừa mắng: "Cậu là đồ lưu manh, tiền lương tháng này của tôi đã bị cậu lấy hết, còn tiền đâu ra nữa." Nói xong thì giơ tay kia lên đánh cậu ta.
Du Yến đánh cậu ta vài cái, đúng là dùng hết sức từ nhỏ đến lớn hợp lại, hung hăng đánh vài cái, ngay cả nắm đấm cũng mơ hồ thấy đau.
Kỷ Hải nhận ra là cô đánh thật, cậu ta âm thầm cười một tiếng rồi cũng đưa tay ra đẩy người cô, nhờ góc khuất của cơ thể thậm chí cậu ta còn nhẹ nhàng véo một cái lên eo Du Yến.
Nhất thời Du Yến như bị sét đánh, cả người cô cứng ngắc, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, biểu cảm nhìn Kỷ Hải giống như gặp quỷ.
"Cắt..." Đạo diễn phát hiện Du Yến không đúng nên vội vàng hô cắt.
"Tiểu Du, sao thế, không khoẻ chỗ nào à?" Phần trước diễn rất tốt, ông vốn tưởng cảnh này diễn một lần là xong, không ngờ Du Yến đột ngột dừng lại, đạo diễn Lý cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Du Yến nhìn chằm chằm vào Kỷ Hải, ánh mắt hung dữ như lưỡi kiếm, hận không thể moi tim cậu ra nhìn cho rõ.
Nhìn xem có phải trái tim của cậu ta là trái tim đen tối kiếp trước hay không?
Kỷ Hải khẽ mỉm cười, chẳng hề khiếp sợ mà nghênh đón ánh mắt cô, ánh sáng trong mắt có thâm trầm, có phức tạp, đó là một loại ánh sáng Du Yến không thể nào hiểu được.
"Xin lỗi Lý đạo, tôi hơi khó chịu, có thể nghỉ một lát không?" Du Yến lùi về phía sau mấy bước, cách xa Kỷ Hải.
"Được, nghỉ nửa giờ, chúng ta quay phân cảnh khác." Từ trước đến giờ biểu hiện của Du Yến trước ống kính cực tốt, vì vậy thái độ của cô hiện tại đạo diễn Lý thật sự cho rằng do cô không khỏe nên không dám nói gì, ông vội vàng cho phép cô ra ngoài nghỉ ngơi.
Du Yến đi đến ghế nghỉ ngơi của mình ngồi xuống, Cảnh Hân lập tức lấy bình giữ ấm rót một chén canh đưa cho cô, đây là canh bồi bổ mà Vu quản gia chuẩn bị.
Du Yến nhận lấy uống vài ngụm, sắc mặt từ từ khôi phục như thường, bờ môi cũng có tí huyết sắc.
"Chị Yến, sao thế ạ? Có phải không khỏe ở đâu không?" Cảnh Hân không nhìn ra cô không ổn chỗ nào, chỉ có thể lo lắng suông ở bên cạnh.
Chẳng màng đến lời hỏi thăm của Cảnh Hân, Du Yến ngẩn người một lúc, tâm trạng rối loạn không cách nào bình tĩnh, quả thật là cậu ta, Kỷ Hải cũng giống như cô, đều có trí nhớ của kiếp trước.
Vừa rồi khi Kỷ Hải véo eo cô, cô nhìn thấy rõ ràng trong mắt cậu ta chợt loé lên trêu tức, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó cậu ta che giấu rất tốt, có điều sự quen thuộc ngắn ngủi đó cũng nhất thời làm cho cô giống như trở lại kiếp trước, trong khoảng thời gian mà bọn họ yêu nhau kia, Kỷ Hải rất sung sướng véo eo cô tỏ vẻ thân mật, cũng vị trí đó, cũng dùng sức như thế, thậm chí cô còn nhớ rõ lời nói của cậu ta lúc thực hiện động tác này.
Sự thật bày ra ở trước mắt, Kỷ Hải có trí nhớ kiếp trước, cậu ta đến đây là có kế hoạch cả, trước hết tìm chỗ dựa cho mình, tuổi còn trẻ mà đã lăn lộn nổi tiếng trong ngành giải trí này mà không trải qua bất cứ một cuộc thi nào, cậu ta còn có thể thuận buồm xuôi gió xuất hiện trước mặt cô, trong lúc nhất thời cô lại chẳng thể làm gì được cậu ta.
Vì vậy, cậu ta cố ý tìm đến cô, mục tiêu đã quá rõ ràng, có điều tiếp cận cô, bước về phía cô, vẫn không từ thủ đoạn y hệt như cậu ta của kiếp trước.
Nhưng mà, không thể nào, đời này cô đã có được một người hoàn mỹ như Cố tiên sinh, mỗi ngày bọn họ đều cực kỳ hạnh phúc, Cố tiên sinh mới là người cùng cô viên mãn đến cuối cuộc đời.
Dù cho không có Cố tiên sinh, cô và Kỷ Hải cũng không thể cứu vãn, khi lần đầu tiên cậu ta trói cô lại rồi tiêm ma túy cho cô, giữa bọn họ đã kết thúc.
Không đúng, không những giữa bọn họ đã kết thúc, thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung!
Nửa giờ sau, Du Yến và Kỷ Hải tiếp tục đối diễn.
Lần này Kỷ Hải không giở ánh mắt xấu xa ra nữa, hai người một tung một hứng, đạo diễn rất hài lòng, ông nói phần diễn hôm nay của hai người có thể kết thúc ở đây.
Sau khi đạo diễn hô cắt, Du Yến quan sát Kỷ Hải, "Là cậu phải không? Kỷ Hải."
Kỷ Hải cười híp mắt trả lời: "Vẫn luôn là anh, nữ thần của anh."
Du Yến mím môi ngây ra một lúc, sau đó cô chẳng thèm quay đầu mà xoay người rời đi.
Đêm đó Du Yến và Cố tiên sinh không có đi ăn lẩu, cũng chả có cuộc hẹn nào, bởi vì Du Yến trông có vẻ chẳng có tinh thần, vì thế Cố tiên sinh dứt khoát để tài xế lái xe về thẳng nhà.
Bữa tối cũng không có khẩu vị gì, sau khi dùng đũa khều mấy lần, Du Yến buông đũa không ăn, Cố tiên sinh cau mày đút cho cô được một chén canh mới cho phép cô rời khỏi bàn ăn.
Sau khi Du Yến trở về phòng, Cố tiên sinh gọi điện thoại cho Cảnh Hân, hỏi cô nàng chuyện xảy ra vào buổi chiều, giọng nói lạnh lùng của Cố tiên sinh làm cho Cảnh Hân sợ hãi, cô nàng vội kể rành mạch mọi chuyện diễn ra vào buổi chiều không thiếu một chi tiết dù nhỏ nhất, ngay cả Du Yến uống nước gì, uống mấy ngụm cũng không bỏ sót.
Cố tiên sinh nghe xong, chân mày nhíu càng chặt.
Lại là Kỷ Hải, người này rốt cuộc là ai?
Dù cho chưa từng gặp mặt, song Cố tiên sinh vẫn chán ghét theo bản năng.
Triệu Thiêm đã điều tra người này, nhưng chỉ điều tra được mấy chuyện vặt vãnh, ngoại trừ biết cậu ta có kim chủ bao nuôi thì lý lịch của cậu ta sạch sẽ như một tờ giấy trắng vậy, chẳng lẽ vấn đề nằm ở kim chủ của cậu ta?
Nghĩ đến đây, Cố tiên sinh lại bấm số của Triệu Thiêm, anh ra lệnh cho Triệu Thiêm, mặc kệ dùng cách gì cũng phải điều tra ra thân phận của Kỷ Hải, anh muốn biết cậu ta là ai.
Nói chuyện điện thoại xong, Cố tiên sinh trở về phòng xem Du Yến thế nào, Du Yến đã chui vào trong chăn, chỉ chừa lại cái mũi nhỏ và đôi mắt ở bên ngoài, nhìn thấy Cố tiên sinh bước vào, giọng nói ồm ồm truyền ra từ trong chăn, "Cố tiên sinh, em có chút không khoẻ, em đi ngủ trước nhé."
Thấy cô gái nhỏ y hệt đà điểu, lời chất vấn đã ra đến khoé môi vẫn bị Cố tiên sinh nuốt trở về, anh ngồi xuống mép giường rồi vuốt vuốt tóc cô, "Không khỏe? Có cần anh gọi điện gọi bác sĩ đến không?"
Du Yến lắc đầu trả lời: "Em ngủ một lát là khỏe thôi."
Cố tiên sinh bất đắc dĩ, "Vậy em ngủ đi."
Một giấc này Du Yến ngủ chẳng hề yên ổn, đến nửa đêm thậm chí cô còn bắt đầu nói mớ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, Cố tiên sinh ôm cô vào lòng nhẹ giọng dụ dỗ nhưng hoàn toàn vô dụng, vừa mới bắt đầu thì chỉ nói mớ, sau đó bỗng bật khóc, về sau là trực tiếp hoa chân múa tay giãy dụa kịch liệt, thậm chí Cố tiên sinh còn bị cô đánh một cái trúng mũi.
Cuối cùng cô bừng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại cô thất thần cả buổi mới nhận ra người bên cạnh là Cố tiên sinh.
"Cố tiên sinh, em gặp ác mộng."
"Anh biết, uống chút nước đi." Cố tiên sinh khẽ ôm cô rồi cho cô uống nửa ly nước, thấy cô từ từ tỉnh táo lại anh mới hỏi: "Em mơ thấy cái gì?"
Cô mơ thấy mọi chuyện kiếp trước, mơ tới lúc cô lên cơn nghiện sống chẳng bằng chết, nhưng cô không thể nói với Cố tiên sinh, Du Yến đau khổ nhắm mắt lại, sau đó cô bỗng mở mắt nói với Cố tiên sinh, "Em quên mất rồi."
Cố tiên sinh hôn nhẹ lên phần trán mướt mồ hôi của cô rồi an ủi: "Chuyện không tốt thì không cần phải suy nghĩ nhiều, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."
Du Yến ôm chặt Cố tiên sinh, cô cảm thấy được ở cùng anh thật là tốt.
Trong lúc này, cô rất muốn làm tình với Cố tiên sinh, để Cố tiên sinh lấp đầy cơ thể cô, cô muốn Cố tiên sinh mạnh mẽ xông tới, để cho cô xác định giờ phút này không phải là mơ mà là tồn tại chân thực.
Nghĩ như thế, Du Yến bắt đầu kéo quần áo Cố tiên sinh.
"..."
Cố tiên sinh nhìn động tác của cô, anh giữ chặt tay cô lại, "Em làm gì thế?"
"Làm tình." Du Yến không ngừng ra sức kéo.
"Bây giờ tâm trạng em không ổn lắm." Cố tiên sinh phản đối, bởi vì chuyện cô cần làm nhất bây giờ là nghỉ ngơi chứ không phải là vận động kịch liệt.
"Làm rồi tâm trạng sẽ ổn thôi." Du Yến không quan tâm mà bổ nhào qua đè Cố tiên sinh xuống.