Khi thấy Kỷ Hải xuất hiện, Cố tiên sinh chẳng nói chẳng rằng mà mở cửa xuống xe ngay lập tức, ung dung sau lưng Du Yến, mạnh mẽ đứng thẳng, quý khí bức người.
Ánh mắt quét qua người Kỷ Hải, mặt không biến sắc đánh giá cậu ta.
Tuy Kỷ Hải chỉ mới 18 tuổi, bề ngoài ngây ngô nhưng ánh mắt lại chẳng thua kém người trưởng thành.
Cậu ta không hề áp lực đối mặt với Cố tiên sinh, ánh mắt mang theo sự khinh thường rõ ràng, cậu ta chợt mở miệng mỉa mai.
"Ơ, tình cảm không tệ nhỉ, còn đưa chị Yến đi làm nha."
Lông mày Du Yến nhíu chặt, "Liên quan gì đến cậu?"
Kỷ Hải khoanh hai tay trước ngực đứng tựa vào cửa xe, làm như không hiểu, "Chẳng qua là tôi chỉ hiếu kỳ, không phải nữ thần ghét nhất là bị ép duyên sao? Bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
"Cậu là ai? Chuyện của chúng tôi chưa tới phiên cậu nói này nói kia." Lúc nói những lời này, trong lòng Du Yến có chút bất an, Cố tiên sinh đứng ngay sau lưng, cô thật sự rất sợ Kỷ Hải sẽ nói hết chuyện trước kia ra, hậu quả thế nào cô không dám nghĩ tới.
"Tôi là ai không phải em đã rất rõ ràng rồi sao?" Kỷ Hải cười híp mắt trả lời.
Cố tiên sinh đứng sau lưng Du Yến nghe hai người nói chuyện, sắc mặt từ từ lạnh xuống, anh bỗng chậm rãi cởi nút áo âu phục, tao nhã cởi áo vest ra đưa cho Du Yến, tiếp theo là cởi nút tay áo sơ mi, nút áo đắt đỏ bị anh tùy tiện giật phăng ra, không biết văng đến nơi nào, cuối cùng là xắn tay áo lên, vừa xắn vừa đi về phía Kỷ Hải.
Kỷ Hải thu hồi dáng vẻ tươi cười, cậu ta đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Cố tiên sinh, "Anh muốn làm gì?"
Cố tiên sinh hừ lạnh một tiếng, "Đồ tôm tép nhãi nhép." Lời còn chưa dứt, chân dài đã nhanh chóng giơ lên, hung hăng đạp một phát vào bụng Kỷ Hải, Kỷ Hải trở tay không kịp bị đạp văng lên thân xe, lực đạp quá mạnh làm cho cậu ta nảy người trở ra sau đó theo phản xạ có điều kiện mà cúi người xuống, Cố tiên sinh duỗi tay trái bắt lấy cổ áo cậu ta kéo cậu ta lên, tay phải anh vung lên, đấm một đấm vào mặt cậu ta, động tác của Cố tiên sinh cực nhanh, Kỷ Hải vô phương chống đỡ, chỉ có thể cắn răng nhận thêm một quyền, cậu ta rên lên một tiếng đau đớn, ngay tiếp theo máu mũi cũng phụt ra.
Cố tiên sinh buông tay trái, Kỷ Hải yếu xìu ngã xuống đất.
Sau khi lui về mấy bước, Cố tiên sinh đột nhiên nhớ tới chuyện chính còn chưa làm, vì vậy anh đi đến trước mặt Kỷ Hải, từ trên cao nhìn xuống nói với cậu ta: "Cách vợ tao xa một chút."
Kỷ Hải bụm một bên má không trả lời. Cố tiên sinh thỏa mãn gật đầu, anh đi lại bên cạnh Du Yến nhận lấy áo khoác âu phục đặt vào trong khuỷu tay mình rồi hỏi cô: "Có muốn anh đưa em vào trong không?"
Du Yến ngơ ngác lắc đầu, Cố tiên sinh cúi đầu hôn lên má cô một cái, anh dụ dỗ: "Vậy em đi vào đi, anh nhìn em vào."
Du Yến lại ngơ ngác gật đầu, cô máy móc xoay người, từng bước từng bước một đi vào trường quay, biểu hiện trên mặt rất mơ màng.
Cố tiên sinh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, anh nhỏ giọng cười ra tiếng thầm nghĩ, hình như mình đã dọa cô sợ choáng váng rồi.
Quay đầu lại nhìn Kỷ Hải, tên kia đang giãy giụa cố gắng đứng lên, xem ra quá lâu không ra tay, công phu của anh thụt lùi không ít, mặc dù bận nhưng Cố tiên sinh vẫn ung dung chờ cậu ta đứng vững, sau đó anh lạnh lùng nói một câu: "Đây chỉ là cảnh cáo."
Kỷ Hải lung la lung lay mãi mới đứng thẳng người lên được, cậu ta hung ác trừng mắt nhìn anh.
Cố tiên sinh khinh thường không thèm nhìn cậu ta, anh quay người bước vào xe, xe lập tức lăn bánh rời khỏi bãi đỗ xe.
Nhìn thấy xe Cố tiên sinh đã đi xa, Kỷ Hải đột nhiên cười to mấy tiếng rồi thì thầm lẩm bẩm: "Nữ thần là của tao, cô ấy là của tao."
Du Yến mơ mơ màng màng tiến vào trường quay, Cảnh Hân đang đứng chờ cô trước cửa phòng nghỉ, khi thấy cô xuất hiện, cô nàng vội vàng chạy tới, "Chị Yến, sao bây giờ chị mới đến, phó đạo diễn vừa đến đấy, chị chưa tới, Kỷ Hải cũng chưa tới, bọn họ chỉ có thể quay cảnh của người khác trước."
Du Yến phất phất tay ý bảo Cảnh Hân giữ yên lặng, hiện giờ trong đầu cô chỉ toàn là bã đậu, hoàn toàn không nghe vào bất kỳ một lời nào.
Vừa bước vào phòng nghỉ, cô bắt đầu đi đi lại lại ở trong phòng, không ngừng lại được.
Cố tiên sinh vậy mà biết đánh người, anh còn biết đánh người, hơn nữa còn hung ác như thế, ra tay hai lần là khiến người nằm lăn ra đất, có phải đang diễn hay không vậy?!
Dù cho có là đang diễn đi nữa cô vẫn cảm thấy Cố tiên sinh đẹp trai kinh người, cực kỳ lợi hại, aaaaa....!!! Tại sao vừa rồi cô không lấy điện thoại ra chụp hình lại nhỉ? Đó quả thực là một màn lịch sử!
Cố tiên sinh nghiêm túc, tỉnh táo cơ trí, siêu phàm thoát tục vậy mà đánh người vì cô!
Mà tại thời khắc mấu chốt đó cô lại không vỗ tay khen hay, hơn nữa còn trực tiếp ngây ngốc, biểu hiện này thật là kém đến nỗi không còn gì để nói!
Làm sao bây giờ, thật lòng cô rất muốn chạy quanh trường quay hai vòng.
Uống một cốc nước lớn, lúc này Du Yến mới từ từ bình tĩnh lại, tiếp theo cô lấy điện thoại ra gọi cho Cố tiên sinh.
Điện thoại vừa kết nối, Du Yến lập tức kích động nói ngay: "Cố tiên sinh, anh đã đánh người rồi."
Cố tiên sinh bị lời này của cô chọc cười, anh thầm nghĩ phản xạ cũng đủ dài đấy, anh đã sắp đi đến công ty cô mới nhớ ra chuyện này.
"Ừm, anh đánh."
"Nhưng mà tại sao anh có thể biết đánh người? Anh thoát tục như vậy mà." Du Yến chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
"Thoát tục?"
"Đúng thế, chính là, gió không thể vẽ, Cố tiên sinh là người khó với tới như vậy mà."
Lần này Cố tiên sinh thẳng thắn cười ra tiếng, anh thầm nghĩ quả là bảo bối lớn của mình, nói chuyện đáng yêu thế đấy, "Không có gì không thể cả, nhìn cậu ta là thấy ghét rồi nên anh mới đánh, trước kia anh cũng thường xuyên đánh nhau."
"Trước kia? Đó là bao lâu trước kia?" Du Yến ngơ ngác dựa theo lời anh mà hỏi.
Cố tiên sinh cố gắng nhớ lại, "Hẳn là lúc bảy, tám tuổi thì phải."
"..." Du Yến bỗng im lặng.
Cố tiên sinh vừa cười vừa nói: "Sau đó anh có học võ, đánh đấm đủ loại, chỉ là không có cơ hội luyện tập, cho nên anh cũng biết đánh nhau."
Được rồi, nam thần như anh cái gì cũng biết, anh có thể được lên thiên đàng đấy.
Hai người im lặng một lát, Du Yến chợt nghe giọng nói dịu dàng của Cố tiên sinh từ đầu dây bên kia, "Tiểu Yến, anh đang đợi lời giải thích của em."