"Sao thế, không có cảnh quay à?" Cố tiên sinh nhỏ giọng hỏi, vừa rồi vẫn còn dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, thâm sâu khó dò, vậy mà khi nói điện thoại thì lập tức trở nên dịu dàng đến độ bóp chảy ra nước, chuyển biến này có phải quá nhanh rồi không? Có thể chậm chậm một chút không?
Thành viên hội đồng quản trị chưa từng thấy qua một Cố tiên sinh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đại đa số mọi người đều trở nên mơ mơ màng màng, không còn tâm trạng tiếp tục thảo luận vấn đề, ai cũng im lặng nghe lén chủ tịch nói chuyện điện thoại.
Ở đầu dây bên kia Du Yến cũng cực kỳ dịu dàng trả lời: "Cố tiên sinh, em rất nhớ anh, cho nên em mới gọi điện thoại cho anh đó, em có làm phiền anh làm việc không?"
Giọng nói ngọt ngào khiến cho lòng Cố tiên sinh nóng lên, thế là anh đáp ngay: "Không đâu, hiện giờ anh chẳng bận gì cả."
Thành viên hội đồng quản trị vừa nhặt cằm lên, còn chưa kịp phục hồi như ban đầu thì chợt nghe mấy lời của Cố tiên sinh, vì vậy, cằm lại rớt xuống đất một lần nữa, mà xem ra lần này không nhặt lên được nữa rồi.
"Chúng ta trò chuyện một chút, lát nữa em phải ra trường quay rồi."
"Ừm, trưa nay em có về nhà ăn cơm không? Nếu không về thì để quản gia mang thức ăn đến cho em." Cố tiên sinh rất quan tâm đến tình hình ăn uống của cô, sợ cô lại tuỳ tiện ăn mấy miếng đối phó rồi thôi, một ngày nào đó dạ dày không thoải mái thì cô sẽ chịu khổ mất.
"Buổi sáng trước khi đi em đã dặn ông ấy rồi, ông ấy sẽ mang bữa trưa đến cho em."
"Ăn nhiều vào nhé, gần đây em gầy quá."
"Không được đâu, béo quá lên hình rất xấu... Hơn nữa nhân vật lần này em diễn yêu cầu là hơi gầy đấy, đạo diễn còn muốn em phải gầy thêm một chút." Du Yến lắc đầu, kể lể những vất vả khi quay phim.
Cố tiên sinh đau lòng không kể sao cho hết, anh cảm thấy mình có nên đổi đạo diễn khác không nhỉ? Dám bắt vợ yêu của anh giảm béo, rõ ràng cô ấy đã gầy như một cây trúc rồi.
Lúc lăn giường tối hôm qua, khi anh vịn vào eo thon của cô, anh có cảm giác dùng thêm xíu sức nữa là có thể bẻ gãy mất.
"Không cho phép gầy thêm." Cố tiên sinh không vui ra lệnh, một lần nữa anh cảm thấy đồng ý cho cô có thời gian 5 năm tự do tuyệt đối là quyết định sai lầm, làm diễn viên rõ ràng là tự làm khổ mình, không làm cũng được, người nhà không cần chút tiền nhỏ mà cô kiếm về.
Sau đó Cố tiên sinh lại nghĩ, anh có nên thành lập một công ty riêng cho cô hay không, chuyên môn đầu tư một vài bộ phim nhẹ nhàng để cô diễn xuất, khiến cho cô thoải mái mà chơi đủ 5 năm?!
Chẳng qua là Du ba ba mở công ty giải trí mà, nếu cách làm này có thể thực hiện thì tình hình đã không như hiện nay rồi.
Nghĩ đến đây Cố tiên sinh đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, anh cảm thấy giải quyết vấn đề của Du Yến còn khó khăn hơn xử lý vấn đề của ban giám đốc nhiều lắm.
"Biết rồi, em đảm bảo, quay xong bộ phim này em sẽ bồi bổ để béo trở lại."
Mặc dù biết giá trị lời hứa của cô chẳng đáng mấy đồng nhưng trong lòng Cố tiên sinh đã thoải mái hơn một ít.
"Cố tiên sinh, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, đột nhiên em rất muốn ăn."
"Ừ." Đối với yêu cầu của cô, Cố tiên sinh đều không có nguyên tắc mà đồng ý hết thảy.
"Tuyệt quá, vậy tan sở anh đến đón em nhé, tối nay chúng ta sẽ hẹn hò." Ở đầu dây bên kia Du Yến vui vẻ lên kế hoạch.
Trong đầu Cố tiên sinh dễ dàng hình dung ra dáng vẻ vui sướng của cô lúc này, cho nên anh cũng rất mong chờ buổi hẹn hò tới nay với cô.
Rất nhanh sau đó Du Yến bị gọi đi quay phim, hai người mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Cố tiên sinh cất điện thoại vào túi thì phát hiện tất cả mọi người trong phòng họp đang nhìn anh không chuyển mắt, thái độ kia giống như nhìn người ngoài hành tinh, Cố tiên sinh trịnh trọng tằng hắng hai tiếng rồi bình tĩnh nói: "Vừa rồi nói đến đâu rồi hả? Tiếp tục đi."
CPU của các thành viên trong hội đồng quản trị không kịp vận hành nên tắt máy rồi.
Bên này, sau khi Du Yến cúp điện thoại, cô cảm thấy cả người mình tràn đầy năng lượng, nhất định Cố tiên sinh là cục sạc nạp năng lượng dành cho riêng cô, thế nên cô mang theo tâm trạng vui sướng đi đến trường quay, dù cho có phải nhìn thấy Kỷ Hải, chỉ cần cậu ta không nhìn cô cười quái dị là Du Yến cảm thấy mình có thể chịu đựng được hết.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ chán ghét Kỷ Hải, song một khi đạo diễn hô diễn là Du Yến đã nhanh chóng nhập vai.
Vai diễn của Kỷ Hải chính là một tên côn đồ thích ăn uống miễn phí, thường xuyên đến xin tiền người chị họ là Du Yến, vì thế trong lòng chị họ vô cùng ghét cậu ta, mỗi lần gặp là không cho cậu ta sắc mặt tốt.
Du Yến cảm thấy diễn cảnh này quá đơn giản, đây tuyệt đối là diễn xuất theo bản năng, chỉ cần một ánh mắt một động tác tùy tiện đều khiến đạo diễn hài lòng không còn gì phàn nàn.
Ngược lại là Kỷ Hải, cậu ta vừa gia nhập vào đoàn phim, trạng thái còn chưa sẵn sàng, vừa mới bắt đầu quay là NG mấy lần.
Thế nhưng, đạo diễn không hề dùng lời lẽ nặng nề trách mắng cậu ta, dù sao cậu ta là người mới, lại là lần đầu diễn xuất, bị NG là chuyện bình thường, đạo diễn Lý đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Tựa như Hà Hi, lúc cô ta mới đến cũng không diễn được, thường xuyên bị đạo diễn mắng, hiện tại diễn xuất đã khá hơn rất nhiều.
Chỉ là lúc đạo diễn chỉ đạo diễn xuất cho Kỷ Hải vẫn nói trúng đen, "Kỷ Hải, ánh mắt của cậu không đúng, lúc cậu nhìn Tiểu Du phải mang theo một chút đắc ý, khinh thường, cô ấy xem thường cậu, cậu cũng phải xem thường cô ấy, nhưng cô ấy không thể không đưa tiền của mình cho cậu, thế nên cậu phải đắc ý, còn có nụ cười của cậu phải mang theo ý xấu nữa, lúc nãy khi cậu nhìn Du Yến cười khiến tôi liên tưởng đến các fan cuồng biến thái."
Tuổi đạo diễn Lý không nhỏ, vậy mà ông cũng biết fans cuồng biến thái là cái gì nha, bắt kịp thời đại thật đấy!
Du Yến nghe được mấy chữ fans cuồng biến thái thì càng thêm buồn nôn không chịu nổi.
"Thật xin lỗi đạo diễn, chị Yến là nữ thần trong lòng tôi, tôi hâm mộ chị ấy đã lâu rồi, được tiếp xúc với chị ấy ở khoảng cách gần đến thế tôi có chút hưng phấn." Kỷ Hải chân thành thừa nhận sai sót, mỗi lần NG đều xin lỗi trước tiên rồi rút được kinh nghiệm.
Du Yến cảm thấy, nhất định là Kỷ Hải cố ý, cố ý để cho mọi người nghĩ cậu ta là fan não tàn của cô, cố ý làm ra hành động của một fan não tàn, ví dụ như dùng ánh mắt si mê đầy tính xâm lược nhìn cô, dần dà mọi người sẽ tập mãi thành quen.
Nhưng Du Yến không có thói quen đó, cô chán ghét ánh mắt trắng trợn của Kỷ Hải, ánh mắt đó làm cô nhớ đến kiếp trước, lúc cậu ta gọi cô là nữ thần chính là loại ánh mắt này.
Du Yến chán ghét việc nhớ lại kiếp trước, đó là ký ức mà cô cố gắng hết sức để xóa bỏ, tuy nhiên sự tồn tại của Kỷ Hải lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô sự tồn tại của kiếp trước.
Du Yến căm hận kiếp trước, căm hận những chuyện cũ khó chịu, càng thêm căm hận Kỷ Hải.
Thừa dịp nghỉ ngơi giữa cảnh quay, đạo diễn lại chỉ đạo diễn xuất cho Kỷ Hải một hồi, thỉnh thoảng còn làm ra mấy động tác mẫu, chờ khi bọn họ nói chuyện xong thì thời gian nghỉ cũng kết thúc.
Cảnh quay lần này là em họ đến tìm chị họ một lần nữa, cũng muốn tiền của chị họ, bị chị họ từ chối, vì vậy em họ ra tay giật ví của chị họ, hai người giật qua giật lại, cuối cùng chị họ giật hăng quá bị đẩy ngã xuống đất đến trẹo chân, mà em họ lấy được tiền rồi thì nghênh ngang rời đi.
Đạo diễn vừa hô diễn, Du Yến chậm rãi tiến vào màn ảnh, vừa tan tầm, ánh mắt cô rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà trọ, lúc này, lại có người tiến vào màn ảnh, Kỷ Hải dựa lưng vào tường, đoán chừng đã đợi một khoảng thời gian, nhìn thấy chị họ xuất hiện, cậu ta cười ha ha hai tiếng, "Chị họ, sao bây giờ mới ra, em chờ sắp chết đói luôn rồi, có tiền không, cho em mượn một ít đi."
Du Yến chán ghét liếc cậu ta, lạnh lùng trả lời, "Tôi không có tiền."