Nếu như đã hạ quyết tâm thăm dò Kỷ Hải, Du Yến cũng không còn suy nghĩ muốn đá Kỷ Hải ra khỏi đoàn phim nữa mà là im lặng theo dõi diễn biến.

Hai lần gặp mặt trước bởi vì bị tâm lý oán hận kiếp trước ảnh hưởng, cô mới lộ ra vẻ cực kỳ không bình tĩnh, rõ ràng quá mức kích động, đối với người ngoài, phản ứng đối với một người không quen biết như vậy là rất kỳ quái. Giả sử Kỷ Hải cũng có trí nhớ kiếp trước vậy thì có thể đơn giản nhìn ra sự khác thường của cô rồi, vì vậy muốn biết được đáp án, cô cần phải bình tĩnh hơn một chút mới được.

Kỳ thật phân cảnh của Kỷ Hải không nhiều lắm, chỉ có mấy lần diễn tay đôi với Du Yến, vả lại vai trò nhân vật cũng chẳng quan trọng mấy, nếu như Kỷ Hải cố ý tấn công vào mảng điện ảnh và truyền hình mà nói, đó không phải là một khởi đầu quá tốt, đương nhiên nếu cậu ta tới đây vì cô, vậy thì lại là chuyện khác.

Công việc trong nhóm nhạc Tinh Tinh boy rất bận rộn, tuyên truyền, biểu diễn, ghi âm ca khúc, tập luyện vũ đạo, thậm chí còn có mấy buổi họp fans nhỏ, vì thế thời gian Kỷ Hải tới đoàn phim cứ trì hoãn trì hoãn mãi, mãi cho đến khi đoàn phim phải chuyển sang quay ngoại cảnh, tổ đạo diễn mới phát tối hậu thư cho cậu ta, lúc này Kỷ Hải đành phải rời nhóm, một mình chạy đến đoàn phim báo danh.

Du Yến rất muốn nói với cậu ta: Thật sự không cần, thay người là được rồi, cậu không cần phải tới đâu.

Có điều vào thời khắc cuối cùng, Kỷ Hải vẫn xuất hiện. 

Du Yến vỗ kịch bản lên bàn cái bốp, cô thầm mắng: Phiền chết mất!

Cảnh Hân ở bên cạnh nhai khoai tây chiên rào rạo, cô nàng còn tưởng bởi vì mình nhai phát ra tiếng động làm ồn đến Du Yến học lời thoại, cô nàng lập tức ngừng nhai, ngay cả số khoai tây chiên còn ngậm trong miệng cũng không dám nhai nốt.

Nhìn vẻ mặt hết hồn của cô nàng, Du Yến phụt cười ra tiếng, cô bổ nhào qua véo mặt Cảnh Hân, cười trêu: "Hân Hân, em chính là niềm vui của chị nha!"

Cảnh Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ: Mỗi ngày nữ thần đều xấu tính ăn hiếp người đáng yêu như mình, không được, bực mình à!

"Đang chơi gì đấy, em cũng muốn chơi." Hà Hi cười híp mắt đi vào phòng nghỉ dành riêng cho Du Yến.

Từ khi Cố tiên sinh đến thăm trường quay, phòng nghỉ của Du Yến chuyển từ một phòng lớn dành cho ba người sang một gian phòng riêng một người, đạo diễn còn sợ cô không thoải mái cho nên bảo cô cần gì thì cứ nói, ngược lại Du Yến nói không sao cả.

Người ta dùng cái này để vuốt mông ngựa, cô cũng nhận lấy, tất cả đều vui vẻ.

"Chơi gì cũng không cho cô chơi." Cảnh Hân bằng tuổi Hà Hi, hai người gặp nhau là bắt đầu đấu võ mồm.

Hà Hi bĩu môi chẳng thèm để ý đến Cảnh Hân, cô ta chen vào cạnh Du Yến muốn ôm cánh tay cô, có điều lại bị Du Yến dùng một tay đẩy ra, "Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân."

"Chị Yến chả công bằng chút nào, chỉ thân mật với Hân Hân." Hà Hi xoa xoa cánh tay bị đẩy ra ấm ức nhìn các cô.

Hai người bị nhìn cảm thấy vô cùng ác cảm, điều này có thể so sánh à, trong lòng Du Yến Cảnh Hân chính là người nhà, thân mật thì có vấn đề gì, còn Hà Hi chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi.

"Đúng rồi, vừa rồi có một tiểu soái ca mới đến, hai người đã gặp chưa?" Hà Hi chẳng hề để ý đến thái độ của hai người, cô ta bắt đầu nhiều chuyện, "Vừa rồi em đi ngang qua, thật sự là rất đẹp trai, lúc cười rộ lên sáng lạn y hệt ánh mặt trời, rất đáng yêu."

Đương nhiên Du Yến biết rõ người mà cô ta nhắc đến là Kỷ Hải, nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu gắn trên người Kỷ Hải, kiếp trước nụ cười của cậu ta khi nhìn cô lên cơn nghiện quả thật là hóa thân của ác quỷ, người độc ác như thế làm sao mà đáng yêu cho được.

"Gặp cái gì, lát nữa quay phim chẳng phải sẽ gặp nhau sao?" Du Yến không vui nói.

Đúng lúc ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa thì nhìn thấy Kỷ Hải đang mỉm cười đứng ngay cửa ra vào, thấy các cô nhìn thấy mình, cậu ta vẫy vẫy tay, "Xin chào các mỹ nhân tỷ tỷ."

"Chào anh." Hà Hi và Cảnh Hân ngây ngốc phất tay chào lại cậu ta.

Du Yến đứng dậy, cô cười lạnh, "Ơ, Kỷ đại minh tinh có thời gian đến trường quay rồi hả?"

Kỷ Hải gãi gãi đầu cười đầy thẹn thùng, "Chị Yến đừng trêu em, có thể được quay phim chung với chị Yến, có bận rộn hơn nữa em cũng tới."

Du Yến chẳng muốn khách sáo với cậu ta, "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Tay kia Kỷ Hải cầm theo một túi giấy, cậu ta giơ lên trước mặt các cô, vừa cười vừa nói: "Em mới từ Quảng Đông trở về, có mua cho mọi người ít đồ ăn."

Du Yến nhíu mày, cô đang định mở tiếng từ chối, có điều chưa kịp lên tiếng thì Hà Hi đã chạy tới nhận.

Kỷ Hải giao túi giấy cho Hà Hi sau đó lễ phép tạm biệt các cô, nói là muốn đi hóa trang, Hà Hi cầm túi đồ ăn nhiệt tình vẫy tay chào cậu ta.

Cảnh Hân nhìn ra Du Yến không thích Kỷ Hải, cho nên cô nàng cũng không thích gặp cậu ta.

Hà Hi nhảy chân sáo đi về phía sô pha, cô ta mở túi ra rồi vui mừng reo lên: "YA... A... Nhiều đồ ăn vặt quá, chị Yến, Hân Hân, mau tới ăn đi."

"Cô cầm về ăn đi, chúng tôi không ăn." Du Yến lắc đầu, thuận tiện từ chối thay Cảnh Hân luôn, tuy Cảnh Hân là kẻ tham ăn, nhưng những lúc quan trọng cô nàng vẫn có chừng mực, cho nên cũng vội vàng lắc đầu theo.

Lúc này Hà Hi mới phát hiện bầu không khí có vẻ kỳ lạ, "Nhưng mà... Rõ ràng là Kỷ Hải cầm đến cho hai người mà."

"Bây giờ chúng tôi tặng lại cho cô đấy, cô mau cầm về đi." Du Yến phất phất tay, thuận tiện kéo Hà Hi đứng lên khỏi ghế sô pha, đuổi cô ta ra ngoài như đuổi vịt.

"...Vậy em không khách sáo đâu đấy." Hà Hi mang theo túi đồ ăn vặt đi thẳng ra ngoài.

Tiện tay đóng cửa lại, Du Yến nhẹ nhàng thở ra, cô nói với Cảnh Hân, "Em nhớ nha, sau này cách xa Kỷ Hải một chút cho chị."

Với tư cách là một fan cuồng của Du Yến, Cảnh Hân gật đầu chẳng chút dị nghị, cũng không hỏi nguyên nhân tại sao.

Du Yến hít một hơi thật sâu, sau đó cô cầm kịch bản lên tiếp tục học lời thoại, thế nhưng trong đầu lại hiện lên từng cảnh từng cảnh khi ở chung với Kỷ Hải kiếp trước, mỗi một lần nhớ lại là oán niệm trong lòng lại sâu hơn một tầng.

Trùng sinh một lần, cô cho rằng mình đã sớm thoát khỏi cơn ác mộng mang tên Kỷ Hải, có điều cô không ngờ mình vẫn gặp cậu ta như cũ.

Hiện tại cô đã có Cố tiên sinh, cho nên cô phải vùi chôn thật sâu quá khứ khiến người ta không chịu nổi kia.

Cố tiên sinh càng đối tốt với cô, trong lòng cô càng khắc sâu cảm giác tội lỗi, đặc biệt là sau khi Kỷ Hải xuất hiện, Du Yến hiểu rõ, một ngày nào đó, cô sẽ kể tất cả những chuyện quỷ dị xảy ra với mình cho Cố tiên sinh nghe, song không phải là bây giờ, ít nhất phải để cô làm rõ ý đồ của Kỷ Hải, sau đó rồi tính tiếp.

Nhớ đến Cố tiên sinh, trái tim Du Yến thấy ấm áp hẳn, đột nhiên cô muốn nghe giọng nói Cố tiên sinh, vì thế cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn số gọi cho Cố tiên sinh.

Ở bên kia, Cố tiên sinh đang có cuộc họp với ban giám đốc bàn về một số hạng mục quan trọng quyết định mở rộng kinh doanh, ý kiến thành viên ban quản trị không thống nhất, hiện trường đang kịch liệt thảo luận, sau đó mọi người bỗng chứng kiến chủ tịch lấy điện thoại di động từ túi quần ra.

Điện thoại phát ra tiếng rung nhẹ, hiển nhiên là có người gọi đến, thời khắc quan trọng thế này, mọi người đều cho rằng Cố tiên sinh sẽ không nghe, vì vậy chủ đề vẫn cứ tiếp tục không vì thế mà gián đoạn.

Có điều hành động tiếp theo của Cố tiên sinh làm cho cằm mọi người sắp rơi xuống đất cả rồi.

Chẳng những Cố tiên sinh nhận điện thoại mà anh còn ngang nhiên trò chuyện hăng say cùng đối phương.

Triệu Thiêm tỏ vẻ, một chút anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vậy nên cằm anh vẫn còn nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play