Du Yến dẫn theo chị em tốt chạy vội ra trường quay, sợ chậm trễ sẽ bị ngăn bên ngoài bức tường người, muốn nhìn thấy chỉ có thể bắc ghế.
Có điều vừa đi được nửa đường, Du Yến bỗng giữ hai người kia lại, không nói hai lời quay trở lại phòng nghỉ.
Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân bị hành động của cô làm cho bối rối, chẳng hiểu trong hồ lô của cô bán thuốc gì, lúc hai người đang muốn hỏi thì bỗng nghe cô lên tiếng, "Bây giờ em lấy thân phận gì đi qua đó đây? Vợ của Cố tiên sinh? Vậy thì những chuyện trước đây đã làm không phải sẽ uổng phí hết sao?"
Đỗ Phi Phi dừng lại, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô, "Cố tiên sinh nhà em lợi hại như vậy, chẳng lẽ anh ta không nghĩ ra được điểm ấy? Nếu như anh ta tới thì ắt hẳn đã có chuẩn bị, em không tới xem thì làm sao biết?"
Du Yến lập tức cười nói: "Chị nói nghe rất có lý."
Thế là ba người vui sướng tiếp tục đi về phía trường quay.
Hiện trường trường quay không có ba tầng trong ba tầng ngoài như dự đoán, cũng chẳng có chật như nêm cối, mặc dù trường quay hơi lộn xộn một chút nhưng ai vẫn làm việc nấy như cũ, số người vây xem quả thật rất nhiều nhưng không ai dám đứng quá gần, chỉ dám xa xa nhìn lại mà thôi.
Cảnh Hân gặp lại em gái nhỏ mà vừa rồi bị cô nàng kéo tay lại, cô nàng nhỏ giọng hỏi: "Tại sao đứng xa quá vậy, có thể nhìn rõ à?"
Em gái nhỏ kia cũng nhỏ giọng trả lời: "Khí thế đối phương quá mạnh mẽ, không dám tiến lại gần."
Cảnh Hân gật đầu tỏ ý hiểu rõ, đừng nói mấy người qua đường này, dù cho là cô, bởi vì có liên quan đến Du Yến nên thường xuyên tiếp xúc với Cố tiên sinh, thế nhưng mỗi lần gặp mặt Cố tiên sinh cô đều có dáng vẻ như chuột gặp mèo, kinh hồn bạt vía, hai chân run rẩy, nguyên nhân là do khí chất trên người Cố tiên sinh không giận tự uy, hơi thở vương giả quá mạnh mẽ khiến cô chịu không nổi.
Cũng chỉ khi ở bên cạnh Du Yến Cố tiên sinh mới để lộ sự dịu dàng của mình, để mặc Du Yến làm mưa làm gió trên người anh. Có một lần cô còn bắt gặp Cố tiên sinh cắt móng chân cho Du Yến, Cố tiên sinh nhẹ nhàng cầm chân Du Yến, cúi đầu cẩn thận cắt, dáng vẻ chuyên chú đó làm cho Cảnh Hân lưu lại ấn tượng rất sâu.
Cảnh Hân nghĩ: Không biết mình phải tu mấy đời mới có thể được như chị Yến, gặp được một người tốt đến thế.
Bên này Cảnh Hân còn đang mơ mộng thì bên kia Du Yến đã đi đến chỗ mấy người đạo diễn Lý.
Bởi vì không có đám người chen chúc vây xem, từ xa Du Yến đã có thể nhìn thấy Cố tiên sinh của mình, bên dưới chiếc dù che nắng thật to được sắp xếp mấy cái ghế mây, Cố tiên sinh nhàn nhã ngồi ở đằng kia, đạo diễn Lý ngồi bên cạnh nói chuyện với anh, dù cho khoảng cách khá xa cô cũng có thể nhìn ra động tác của đạo diễn Lý rất câu nệ, mà ngồi bên cạnh Cố tiên sinh vẫn còn một người nữa, có điều bị Cố tiên sinh che nên cô không thấy rõ lắm.
Hình như có thần giao cách cảm, Du Yến vừa xuất hiện, Cố tiên sinh là người nhìn thấy cô trước tiên, chỉ thấy anh quay sang nói với đạo diễn Lý gì đó, sau đó ông ta cũng xoay người lại, trông thấy Du Yến thì vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua.
Du Yến mỉm cười, rất không phúc hậu mà ném hai tiểu tùy tùng sang một bên, chạy chầm chậm qua.
Dù sao Cố tiên sinh cũng đẹp trai như thế, tuy ngồi dưới dù che nắng đơn sơ, cộng thêm ngồi trên ghế mây chẳng thể nào lịch sự nổi, song Cố tiên sinh vẫn ngồi ra phong cách rất vương giả, mà ở bên cạnh anh, người kia nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, còn rung một chân, mặt thì mang kính mát màu đen, nhìn thế nào cũng y hệt tên lưu manh, mà hình như người này cô đã từng gặp thì phải.
Du Yến chưa kịp nhớ lại thì đối phương đã ngồi thẳng dậy cười chào hỏi với cô, "Ai nha, Tiểu Du, lâu rồi không gặp, em lại càng xinh đẹp hơn rồi."
Sau khi thấy vẻ mặt mờ mịt của Du Yến, người đàn ông đó còn nói thêm: "Sao thế, lần trước mới cùng chơi mạt chược đây mà, mới đó mà quên rồi, em còn thắng một túi tiền mặt lớn từ anh đấy."
Nói xong người đàn ông gỡ mắt kính xuống, cười tủm tỉm nhìn cô.
Lúc này Du Yến mới chợt nhớ ra, đây không phải là đại ca lớn tuổi thích ăn to nói lớn, hôm nay đổi phong cách ăn mặc khác, thoạt nhìn anh ta trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Du Yến lục lại tư liệu trong đầu, miễn cưỡng nhớ lại lúc đợi người đưa tiền mặt hôm ấy có hàn huyên vài câu, hình như tên của người này là Bùi Tử Hoa.
Vậy nên Du Yến lễ phép chào hỏi: "Anh Hoa."
Lúc hai người đang nói chuyện, Cố tiên sinh chỉ ngồi thẳng lưng, mặt mày tươi cười nhìn bọn họ, không có xen vào.
Du Yến chào hỏi xong mới nhìn đến Cố tiên sinh, ánh mắt Cố tiên sinh mang theo ý cười, dịu dàng chăm chú nhìn cô, thế là cô ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Cố tiên sinh."
Câu Cố tiên sinh này chứa đựng biết bao thân mật, chỉ có hai người bọn họ rõ ràng, mà đối với những người nghe khác, chẳng qua chỉ là cách xưng hô bình thường mà thôi.
Đạo diễn Lý phát hiện Du Yến quen biết với hai người này thì không khỏi sợ hãi, trước đây quả thực ông biết Du Yến có người chống lưng, không ngờ ngay cả Cố tổng, Bùi tổng mà cô cũng biết, hơn nữa còn cùng chơi mạt chược với nhau, giao tình này có vẻ quá tốt rồi!
Bởi thế, tòa núi sau lưng Du Yến chắc hẳn là một tòa Everest?!
Vừa phân tích mọi chuyện xong, đạo diễn Lý lập tức hoảng hốt toát hết mồ hôi lạnh, đoàn phim của ông chỉ là một đoàn phim bình thường, phim điện ảnh chỉ là kịch bản bình thường, vì sao cứ thu hút nhiều nhân vật lớn đến thế? Chẳng lẽ muốn đầu tư thêm cho ông?! Nghĩ đến đây cảm xúc của đạo diễn Lý lập tức bùng nổ, tâm tình sục sôi.
Sau khi Du Yến bước vào dù che nắng, người vây xem ở đằng sau bắt đầu bàn tán, quan hệ giữa Du Yến và hai nhân vật lớn kia là gì? Làm sao quen biết? Xem ra, Du Yến tương đối quen thuộc với người bên cạnh Cố tổng, còn cười cười nói nói kia kìa, thái độ với Cố tổng thì hơi khách sáo, chỉ là người như Cố tổng, ai dám không khách sáo với anh chứ.
Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi đứng trong đám người, nghe lời bàn tán của mọi người, đầu hai người đầy vạch đen, các bạn học à, các người đều bị biểu hiện giả dối bên ngoài che mờ hai mắt, các người không thấy ánh mắt Cố tiên sinh đang tóe lửa như muốn nuốt Du Yến vào bụng à!
Chưa từng gặp qua Bùi Tử Hoa, Cảnh Hân nghi ngờ hỏi Đỗ Phi Phi, "Người bên cạnh Cố tiên sinh là ai, em chưa từng gặp."
Đỗ Phi Phi cũng lắc đầu, "Không biết, có điều chị đoán đây là người giúp Cố tiên sinh quang minh chính đại đến tham quan trường quay đấy."
Lúc này ở cửa vào phim trường lại xôn xao một trận, vài người ăn mặc tri thức tinh anh dẫn theo mấy cậu trai trẻ giao hàng đi vào, mấy người tinh anh tiến vào dù che nắng nói gì đó với Bùi Tử Hoa rồi nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó đạo diễn Lý bỗng cầm loa hô to với mọi người: "Cố tổng và Bùi tổng gọi đồ ăn cho mọi người, ai cũng có phần, mọi người sang bên kia nhận đi."
Nghe thấy thông báo của đạo diễn, Đỗ Phi Phi cười to, "Còn bịp bợm nữa."
"Nhưng mà vừa ăn no hết rồi, còn bụng dạ nào ăn nữa." Cảnh Hân sờ sờ bụng, vừa rồi ăn quá nhiều thịt, mặn đến nỗi cô phải uống hai bình nước, hiện tại bụng còn anh ách nước đây này.
"Tặng đồ ăn chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn tuyên truyền."
Cảnh Hân không khôn khéo như Đỗ Phi Phi nên chỉ có thể hỏi: "Tuyên truyền cái gì?"
Đỗ Phi Phi ghét bỏ liếc cô nàng một cái rồi giải thích: "Tuyên truyền địa vị của Du Yến không phải muốn đụng vào là đụng, bằng không thì Cố tiên sinh và Bùi tổng kia chẳng phải trắng tay à."
Cảnh Hân hiểu ra, cô nàng lại vội hỏi: "Vậy em có nên đi nhận cơm hay không đây?"
"Đồ Cố tiên sinh mua làm sao không ngon được? Em mau tranh thủ đi nhận đi, miễn cho tới muộn là không còn đấy." Đỗ Phi Phi tốt bụng chỉ chỗ cho cô nàng.
Vậy nên, sau khi xác nhận được mục tiêu, Cảnh Hân triển khai toàn bộ mã lực, phóng nhanh đến chỗ phát cơm.