Vừa chạy đến nơi thì chợt nghe có một cô gái nhỏ thét lên, "A a a a a, là sushi bốn lá, nhà hàng Nhật này làm thức ăn siêu ngon, a a a, đã vậy mỗi người còn được một hộp lớn, trời ạ, kể từ hôm nay em quyết định sẽ trở thành fan cuồng của Cố tổng!"
Cô gái nhỏ bên cạnh cũng nhận được một hộp, sau đó còn rất nhiều chuyện nói thêm vào: "Vừa rồi nghe người đưa cơm nói, Du Yến, Bùi tổng và Cố tổng, nhà ba người có quan hệ thế giao, lợi hại quá, thì ra lai lịch Du Yến lớn như vậy."
"Vậy mà tại sao cô ấy chỉ diễn vai phụ, người lợi hại như thế diễn vai chính cũng chẳng có vấn đề gì."
"Nói không chừng người ta thật sự thích nhân vật này nha."
"Nói cũng phải..."
Vất vả lắm Đỗ Phi Phi mới đuổi kịp Cảnh Hân, đúng lúc nghe được đoạn hội thoại, cô hiểu rõ cười cười, quả nhiên, tuyên truyền mới là chuyện chính.
Sau khi nghe thấy sushi bốn lá, những lời nói khác hoàn toàn không lọt được vào tai Cảnh Hân nữa, trong đầu chỉ còn lại sức hấp dẫn của đồ ăn, chỉ thấy cô nàng mạnh mẽ chen lấn vào trong đám người, nhất thời biến mất khỏi tầm mắt Đỗ Phi Phi.
Mãi cho đến khi Đỗ Phi Phi tìm thấy được cô nàng thì cô nàng đang vô cùng thỏa mãn bưng hộp sushi đi ra.
"Sao lại được nhiều vậy?" Đỗ Phi Phi quan sát những người khác, đều là mỗi người một hộp, nhìn lại Cảnh Hân, một mình cầm 5 hộp, tại sao cô nàng có được?
"Em nói với bọn họ em là trợ lý của chị Yến, còn cho bọn họ xem ảnh chụp chung của em và chị Yến nữa."
"..."
Nếu như Du Yến biết tên tham ăn này vì miếng ăn mà sảng khoái bán cô đi, không biết cô có cảm tưởng gì.
Đỗ Phi Phi cảm thấy mình và Cảnh Hân nên thành lập một đội, tên của đội là "Bán đồng đội chuyên nghiệp"!
Khác hẳn cảnh tượng ồn ào ở chỗ phát cơm, bên dưới dù che nắng quả thực là một thế giới khác, vừa yên tĩnh vừa thích ý.
Vị trí của Du Yến vốn cách Cố tiên sinh một khoảng nhỏ, có điều sau mấy lần Cố tiên sinh tỉnh rụi dịch ghế mấy lần thì hai người hiển nhiên là ngồi chung một chỗ.
Cố tiên sinh quay sang dặn trợ lý bên cạnh đi ra xe lấy hộp cơm mà anh cố ý chuẩn bị cho Du Yến đến đây.
Tiếp theo anh quay đầu nhẹ giọng hỏi Du Yến, "Buổi trưa đã ăn được những gì rồi?"
Du Yến thè lưỡi, thành thật trả lời: "Cơm khó ăn quá nên em mới ăn được hai phần."
Cố tiên sinh không đồng ý nhíu mày, "Không trở về ăn cơm được thì em hãy nói với Vu quản gia, ông ấy sẽ cho người mang tới."
"Vậy thì làm phiền ông ấy quá."
"Không phiền, nếu không thuê ông ấy làm gì chứ?"
"..."
Lúc hai người đang nói chuyện thì trợ lý mang cơm hộp tới, Du Yến mở ra nhìn xem, thì ra là món tôm hùm thơm ngào ngạt, Du Yến lập tức thèm nhỏ dãi, cô thầm nghĩ chỉ có Cố tiên sinh là hiểu rõ khẩu vị của mình.
Tiện tay đưa cái nắp cho Cố tiên sinh, Du Yến không thể chờ đợi được mà dùng thìa xúc một muỗng cơm to đút vào miệng, nhất thời miệng cô phồng lên như chuột tham ăn.
Cố tiên sinh cất cái nắp sang một bên, tiếp theo anh lấy khăn giấy ướt trong hộp lau đũa xong rồi mới đưa cho cô.
Bùi Tử Hoa ở bên cạnh nhìn bọn họ tương tác qua lại, anh chàng chắt lưỡi cảm thán: "Dẫu biết hai người là vợ chồng, người không biết còn tưởng hai người là cha và con gái! Hành Viễn à, cậu như vậy là không được, sao lại chiều chuộng vợ như đứa trẻ thế, một ngày nào đó cô ấy trèo lên đầu cậu thì biết làm sao bây giờ?!"
Có điều lời cảm thán của anh chàng không nhận được bất cứ hồi đáp nào, Du Yến tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, Cố tiên sinh tập trung bưng trà dâng nước, rõ ràng vợ chồng hai người xem anh là không khí.
Bùi Tử Hoa không cam tâm, anh từ chối làm người trong suốt, cho nên còn bỏ thêm một câu: "Nếu như không có anh thì hai người có thể ân ái trắng trợn như vậy sao? Hai người chẳng những không cảm ơn anh mà còn phớt lờ anh nữa! Quả thực quá đáng rồi nha, còn nữa, số sushi kia là do anh bỏ tiền mua đấy có biết không!"
Nghĩ đến là tức đầy bụng, giữa trưa anh đi ăn cơm với Cố tổng, vừa ăn được một nửa thì Cố tổng có điện thoại, sau đó cậu ta nói với anh là muốn đến phim trường tham quan, dù sao anh cũng đang rảnh rỗi nên mới đồng ý.
Sau đó mới biết cậu ta muốn đến thăm đoàn phim của em dâu, vậy nên anh còn chủ động đề nghị mời cả đoàn phim ăn cơm, tăng thêm thể diện cho em dâu.
Kết quả dạ dày còn trống rỗng, tiền cũng bỏ ra, vậy mà vợ chồng bọn họ gạt anh sang một bên chẳng thèm ngó ngàng, hiện thực lẽ nào lại như vậy?
Du Yến ăn liên tục mấy miếng to, lúc này cô mới kiềm hãm lại, nhận ly trà Cố tiên sinh đưa tới nhấp một ngụm, sau đó mới hỏi Bùi Tử Hoa, "Anh Hoa, anh quen với Lý đạo à?"
Bùi Tử Hoa giận dỗi nói: "Bộ phim này là do công ty con của cấp dưới anh quản đầu tư, anh là ông chủ."
Thì ra là như thế, khó trách khi Cố tiên sinh tới còn dẫn theo anh ta làm lá chắn che giấu tai mắt, không đúng, anh ta là ông chủ công ty, vậy thì anh ta cũng biết Nghiêu Hàm Na rồi, cho nên mới cho cô ta diễn vai chính?
Nghĩ đến đây, Du Yến cực kỳ ấm ức hỏi: "Vậy nên anh mới chỉ mặt điểm tên để Nghiêu Hàm Na diễn vai chính hả? Không ngờ anh quen biết rộng đến vậy."
Bùi Tử Hoa bị hỏi đến mơ hồ, "Anh quen biết rộng gì chứ? Còn nữa, Nghiêu Hàm Na là ai? Anh hoàn toàn không biết, đã nói là công ty con do cấp dưới anh quản đầu tư, anh không có nhiều thời gian đi chỉ đầu ngón tay năm ngón đâu."
"Ồ! Thì ra là thế."
"Em còn chưa nói Nghiêu Hàm Na là ai?" Bùi tổng nhiều chuyện hỏi dồn.
Vì vậy Du Yến giới thiệu sơ về Nghiêu Hàm Na cho anh ta biết, còn thuận tiện nhắc lại ân oán giữa cô và Nghiêu Hàm Na cho anh ta nghe, còn nói đến tình huống buổi sáng, diễn tả tình tiết chuyện xưa trầm bổng sinh động, khiến cho Bùi tổng nghe ra mùi ngon.
Mà sau khi Cố tiên sinh nghe xong, anh không đồng ý nhìn cô, "Đã nói là có chuyện gì thì phải nói với anh trước tiên, tại sao em không nghe lời?"
Du Yến bĩu môi trả lời: "Tự em có thể giải quyết mà."
Cố tiên sinh lại nói: "Vậy thì thay người đi, anh sẽ đền bù tiền hợp đồng."
Bùi tổng nháy mắt mấy cái: "Làm sao thay người đơn giản như vậy được, cô ta ức hiếp vợ yêu của cậu mà."
Cố tiên sinh lạnh nhạt trả lời: "Luật sư đã gửi công văn đi rồi!"
Bùi Tử Hoa hiểu rõ gật đầu, anh cảm thấy loại thủ đoạn chớp nhoáng này mới phù hợp với trạng thái bình thường của Cố tổng, nhưng chỉ cần dính bên cạnh vợ cậu ta một chút là trở nên không bình thường ngay.
Du Yến ăn lửng dạ thì buông hộp cơm xuống, Cố tiên sinh đưa khăn ướt qua cho cô, "Ăn no chưa?"
"Ừm, no rồi." Du Yến cảm thấy mỹ mãn chùi miệng.
Tuy rằng bọn họ chỉ đang tiến hành đối thoại đơn giản, song Bùi Tử Hoa bỗng có cảm giác giống như mình bị chọc mù hai mắt, thái độ của hai người này thật là chán ngấy, vì vậy anh không kiềm chế nổi mà lên tiếng phá hư thế giới hai người của bọn họ, "Giả sử phải thay đổi nữ diễn viên chính, vậy thì em dâu diễn không phải tốt hơn sao? Diễn tròn vai nhân vật chính là được rồi."
"Em không diễn, em phải diễn vai phụ này, đối với nữ nhân vật chính em chẳng có hứng thú."
Người khác cầu trời khấn phật để mình được diễn vai chính, còn em thì vai diễn dâng tận tay mà còn kén cá chọn canh, Bùi Tử Hoa lườm lườm, không muốn nói gì thêm, anh cảm thấy ở gần đôi vợ chồng này, không bị tức chết thì cũng bị nội thương.