Mỗi lần Cố tiên sinh hôn mình, Du Yến đều kiềm lòng không đậu mà muốn trực tiếp đè anh ra, tuy rằng sau khi đè anh ra xong thì chính mình sẽ bị ăn sạch sẽ, nhưng Du Yến vẫn làm không biết mệt.

Chỉ là, hiện giờ cô không có tâm trạng đẩy ngã Cố tiên sinh, cô muốn làm mấy chuyện lãng mạn với Cố tiên sinh hơn.

"Cố tiên sinh, đi ngắm mưa tiếp với em đi, em mới phát hiện một nơi ngắm mưa rất tốt." Nói xong, không đợi Cố tiên sinh trả lời, cô đã lôi anh đi thẳng xuống dưới lầu.

Nơi cô nói là tốt nhất chính là nơi cô ngồi lúc này, là cửa sổ sát đất trong phòng khách, chỗ đó vẫn đang bày biện mấy cái gối ôm, bừa bãi lộn xộn chất chồng một chỗ, tuyệt đối là kiệt tác của Du Yến.

Cố tiên sinh tốt tính mặc kệ cô kéo mình đến trước cửa sổ sát đất, hai người lần lượt ngồi xuống, cũng không chê như vậy không ra thể thống gì.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mưa to, quất vào cửa sổ sát đất phát ra âm thanh lộp bộp, cách một lớp kính thủy tinh, màn mưa dày đặc che mất tầm nhìn bọn họ, cũng làm toàn bộ thế giới bên ngoài trở nên mông lung.

"Từ nơi này nhìn ra có thể thấy tất cả trước sân, rất đẹp." Du Yến vừa nói vừa vươn tay chỉ ra đài phun nước lớn, chỗ bọn họ thường xuyên ngồi ăn điểm tâm. "Kỳ thật em muốn ra đó ngắm mưa nhưng mà quản gia không đồng ý."

Vu quản gia đang bê khay trà nhỏ tới, vừa đúng lúc nghe thấy cô mách lẻo, ông ấm ức giải thích: "Dù cho chỗ đó có mái che nhưng bốn phía lại không có vật che chắn, gió thổi qua mưa nhất định sẽ tạt vào." Là một quản gia, ông không chỉ phải xen vào tất cả những việc vặt mà còn phải chăm sóc mấy đứa trẻ to xác này thế này, quả thật là rất đau đầu.

"Ừ, chỗ đó không nên đi, sẽ lạnh đấy." Lần này Cố tiên sinh cũng không đứng về phía cô, rất công chính liêm minh lên tiếng lấy lại công bằng cho Vu quản gia, làm Vu quản gia lập tức cảm động đến rơi nước mắt.

Du Yến mất hứng vùi mặt vào lòng Cố tiên sinh, tỏ vẻ mình không muốn nghe.

Mặc dù động tác rất tùy hứng nhưng trong lòng lại ngọt ngào không chịu nổi, chỉ cần có Cố tiên sinh ở bên cạnh cô sẽ quên hết mọi chuyện không vui, chỉ còn lại ngọt ngào mà thôi, quả thật Cố tiên sinh chính là linh đan diệu dược của cô.

Lúc trước Vu quản gia đã mang điểm tâm đến cho cô nhưng cô không cảm thấy đói, bây giờ Vu quản gia lại mang điểm tâm đến nữa, Du Yến nhìn thoáng qua, nhưng lần này cô cảm thấy mùi vị không tệ lắm.

Cô không khỏi nhìn Cố tiên sinh, rồi lại nhìn điểm tâm một chút, cô thần kỳ phát hiện, Cố tiên sinh rất có tiềm năng trở thành món ăn khai vị nha.

Vu quản gia đặt mọi thứ lên bàn trà, mách lẻo với Cố tiên sinh ngay trước mặt Du Yến, "Nghe Cảnh Hân nói, buổi trưa phu nhân chỉ ăn có một hộp sữa chua, ngài không về phu nhân cũng không chịu ăn gì cả, bây giờ ngài cho phu nhân ăn chút điểm tâm đi, nhà bếp đang nấu cháo tổ yến, khi nào xong tôi sẽ mang lên."

Cố tiên sinh nghe xong, anh híp mắt lại lẳng lặng nhìn Du Yến, thấy cô đang xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Cố tiên sinh, anh đừng nhìn em như thế, em sẽ xấu hổ đấy."

"..."

Đây rõ ràng là ánh mắt trách cứ, năng lực lý giải của em thần thánh thật đấy!

Vu quản gia bày ra dáng vẻ khoanh tay ngồi nhìn, dứt khoát xoay người rời đi dành không gian lại cho Cố tiên sinh, để cho anh thu thập yêu nghiệt này.

Cố tiên sinh trực tiếp đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, cái gì cũng chưa nói mà chỉ cầm điểm tâm trên bàn trà đút cho cô ăn.

Bị một đại soái ca như thế đút cho ăn, nào có đạo lý không ăn, tay Cố tiên sinh vừa đưa bánh ngọt qua, cô đã không chờ đợi được chồm tới cắn hơn phân nửa, một chút mảnh vụn lập tức dính lên khóe môi.

Cố tiên sinh nhìn dáng vẻ chu môi nhai nuốt của cô, anh cảm thấy rất đáng yêu, kiềm không được lè lưỡi, liếm sạch mảnh bánh vụn trên khóe môi cô rồi cuốn vào trong miệng mình, cẩn thận nhấm nháp, anh bỗng phát hiện mùi vị rất ngon.

Ăn điểm tâm cũng có thể bị sàm sỡ, Du Yến ngắm nụ cười yếu ớt của Cố tiên sinh, tiếp theo cô bổ nhào vào Cố tiên sinh đè anh lên đống gối ôm phía sau, nhìn chằm chằm vào bờ môi quyến rũ của anh, cô cúi đầu xuống mãnh liệt hôn lên, hôn một hồi cô mới thỏa mãn ngồi thẳng dậy, lưu manh hỏi Cố tiên sinh, "Cảm giác bị cưỡng hôn như thế nào?"

Cố tiên sinh dùng đầu lưỡi liếm bờ môi bị rách trả lời, "Ừm, là vị đậu đỏ."

Hành động này, nháy mắt làm Du Yến mê đắm đến đầu óc choáng váng, một giây sau cô lại nằm đè lên người anh, hôn lên cằm anh rồi hỏi: "Chúng ta có thể làm xong việc trước rồi ăn cơm được không?"

Cố tiên sinh lắc đầu, hiếm khi bỏ qua đề nghị của cô, cứng rắn nói: "Ăn trước rồi làm sau."

Du Yến vặn vẹo uốn éo vòng eo, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, "Đã như vậy rồi mà còn muốn ăn cơm à?"

"Anh không ngại cứ như vậy, ăn cơm trước đã." Hoàn toàn không có đường thương lượng.

Thế là, bữa cơm trưa muộn này, đây tuyệt đối là bữa cơm mà Du Yến ăn nhanh nhất trong đời mình, không có cách nào, sức hấp dẫn của trai đẹp thật sự quá lớn.

***

"Người năm ấy" miêu tả cuộc sống ra sức làm việc của những người trẻ tuổi ở thành phố, tìm kiếm một chỗ đứng nhỏ nhoi ở thành phố mà họ khao khát. Nữ diễn viên chính là một minh tinh đang rất ăn khách Nghiêu Hàm Na, mới đây báo chí trắng trợn đưa tin về hôn lễ của cô ta và anh chồng cũng là minh tinh, vừa long trọng vừa lãng mạn, quả thật khiến người ta hâm mộ quặn lòng.

Có lẽ vừa kết hôn xong, tâm tình rất tốt, khi Nghiêu Hàm Na đến đoàn phim, nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, hơn nữa còn mang theo rất nhiều món quà nhỏ, phân phát khắp nơi.

Cô ta và Du Yến là đối thủ lớn trong nghề, để tỏ lòng thân thiện cô ta cũng đặc biệt chạy tới tặng một hộp chocolate cho Du Yến, Du Yến cũng tỏ vẻ rất nhiệt tình, cười ngọt ngào nói cảm ơn với cô ta, sau đó quay người đưa hộp chocolate cho quỷ tham ăn Cảnh Hân.

Đối với một tiểu tam thượng vị trở thành vợ chính, cô không có cảm tình gì.

Bấm máy ngày đầu tiên, phần diễn của Du Yến rất ít, khi không có cảnh quay cô cũng không trở về phòng nghỉ mà ở lại bên cạnh đạo diễn nghe ông chỉ đạo diễn xuất, có đôi khi cũng đưa ra phán đoán, nếu như là bản thân cô thì cô sẽ diễn như thế nào, vừa xem vừa nghiên cứu, đúng thật làm cho cô ngộ ra rất nhiều kỹ xảo nhỏ.

Cảnh trước mắt là cảnh Nghiêu Hàm Na đang cãi nhau với người ta, thậm chí là đánh nhau, Du Yến bên cạnh thấy được chuyện vui, thiếu chút nữa đã sai Cảnh Hân đi mua túi hạt dưa, cô muốn vừa cắn vừa xem.

Đúng lúc này, Đỗ Phi Phi trở về công ty họp xong thì đi đến đoàn phim, thấy vẻ mặt xem kịch vui của cô, cô nàng không khỏi buồn cười, kéo cô ra khỏi đám người trở về khu nghỉ ngơi, Đỗ Phi Phi mới nói cho cô ít tin tức từ công ty.

"Trần Hòa Gia đã bị khai trừ, không đúng, phải nói là bị phong sát, trong ngành giải trí này anh ta nhất định không ngóc đầu lên được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play