Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh

Chương 27-1: Bôi nhọ (1)


11 tháng

trướctiếp

Kỷ Hải bước ra khỏi studio, cậu phát hiện bầu trời u u ám ám, có lẽ trời sắp mưa, song dù là mưa to gió lớn cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng cực tốt của cậu.

Lấy quyển sổ mới tinh trong ba lô ra, lật đến trang có chữ ký làm cậu điên cuồng kia, hoàn toàn không nhìn ra điểm rõ ràng, ngón tay Kỷ Hải vuốt ve phía trên, cậu bất đắc dĩ cười cười, tính khí vẫn kém như vậy.

Chỉ là, sao em có thể bài xích tôi như vậy? Chúng ta vừa mới gặp mặt mà không phải sao? Nghĩ tới đây, Kỷ Hải lại vui vẻ tươi cười.

Trợ lý bên cạnh cậu vừa nhận điện thoại xong, "Tư tổng gọi cậu qua đó."

Tâm trạng tốt bị quét sạch không còn một mống, cậu lại nhìn lên bầu trời tối tăm, bực bội bước lên xe bảo mẫu, không cần cậu dặn dò, lái xe đã thẳng hướng đi đến ngôi biệt thự trong khu Ngũ Hoàn.

Trên đường đi trời bắt đầu mưa, khi đến biệt thự, mưa đã như trút nước tối trời tối đất, Kỷ Hải châm chọc nghĩ: Đúng thật gặp Tư tổng là thời tiết tốt.

Căn biệt thự này không có người ở, chẳng qua là lúc Tư tổng tâm huyết dâng trào sẽ gọi cậu đến mà thôi.

Bởi vì không ai ở nên bầu không khí càng trở nên tĩnh mịch, Kỷ Hải nhắm mắt làm ngơ đi xuyên qua phòng khách bước lên bậc thang, đi thẳng đến thư phòng ở lầu hai.

Tư Sùng Nghĩa đang mặc áo ngủ, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ, cử chỉ tao nhã, trông có vẻ là một người rất khiêm tốn.

Kỷ Hải lại cắn răng mắng một câu: Lòng người dạ thú.

"Thế nào, gặp được tình nhân trong mộng của cậu rồi chứ?"

"Đúng thế, Tư tổng."

"Có cảm tưởng gì?" Tư Sùng Nghĩa ung dung nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một vật nuôi nhỏ.

"Cô ấy rất chán ghét tôi, sự xuất hiện của tôi dọa đến cô ấy, hình như cô ấy rất sợ tôi." Nói xong, đột nhiên Kỷ Hải vui vẻ nở nụ cười.

"Cô ta vừa chán ghét, vừa sợ cậu, vậy cậu còn vui cái gì?"

"Cô ấy ghét tôi là bởi vì cô ấy còn nhớ tôi, ha ha ha ha..." Kỷ Hải bỗng trở nên vặn vẹo thoải mái cười to, gương mặt cũng trở nên dữ tợn, cậu còn khoe khoang khoác lác thêm: "Cô ấy còn nhớ rõ tôi, vậy thì một ngày nào đó, cô ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh tôi."

Tư Sùng Nghĩa bày ra dáng vẻ nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ông ta cười ha hả, chờ cười đủ rồi ông ta mới lên tiếng, "Vậy thì trước đó có phải cậu nên hầu hạ tôi cho tốt không? Dù sao tôi mới là kim chủ của cậu."

Cả người Kỷ Hải hơi cứng đờ, cậu ngây ngốc một lát mới bất đắc dĩ đi tới, đây là lựa chọn của cậu, vì thế cậu phải cắn răng đối mặt với nó.

Mưa như trút nước, mưa càng to thì càng hăng, không có một chút ý tứ muốn ngừng lại, khiến người ta có cảm giác trời sắp sập xuống.

Sau khi Du Yến từ chỗ đoàn phim trở về nhà, tâm trạng liên tục sa sút, ngay cả lúc Vu quản gia bưng đến điểm tâm bình thường cô yêu thích nhất cũng không thể làm mặt cô giãn ra, tay ôm gối, Du Yến ngồi ở cửa sổ sát đất trong phòng khách ngơ ngác ngắm mưa.

Vu quản gia sợ cô ngồi lâu không thoải mái nên lại mang đến mấy cái gối lớn, chất phía sau lưng để cho cô tựa vào, sau đó ông vô cùng lo lắng đi đến phòng bếp, lặng lẽ gọi điện thoại mật báo cho Cố tiên sinh.

Thế là, Cố tiên sinh bất chấp mưa gió mà trở về gấp, từ lúc xuống xe đến bước vào nhà chỉ có vài bước chân, tuy có người che dù nhưng cũng không thể ngăn anh bị dính nước mưa.

Du Yến nhìn thấy anh đi tới, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn, lúc này chưa phải lúc tan tầm, sau khi nhìn thấy quản gia cầm sẵn khăn lông đứng hầu một bên, cô mới hiểu rõ mà bĩu môi.

Đứng dậy nhận lấy khăn mặt từ tay Vu quản gia, cô đi đến bên cạnh Cố tiên sinh, giúp anh lau nước mưa trên tay rồi cau mày đau lòng nói: "Sao không vào gara rồi vào."

"Quá xa." Cố tiên sinh trả lời, bởi vì muốn nhanh chóng gặp được cô cho nên đi thêm vài bước anh cũng ngại xa, không thể nhẫn nại được.

Du Yến nhìn bả vai ướt nhẹp của anh, cô vội kéo anh lên lầu, "Trước hết đi thay quần áo đã."

Cố tiên sinh để bàn tay nhỏ tùy ý kéo bàn tay to của mình, hai người cùng đi vào phòng chứa quần áo.

Ngắm nhìn cô gái nhỏ tập trung giúp mình thay quần áo, trái tim Cố tiên sinh vừa mềm mại vừa ấm nóng, sau khi thay quần áo xong, anh dùng một tay kéo cô ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tâm trạng không tốt à?"

Lúc này, Du Yến còn chưa biết Đỗ Phi Phi đã bán đứng mình, cô thở dài trả lời: "Có một chút, gặp một người đáng ghét ở đoàn phim."

Cố tiên sinh cúi đầu nhìn cô, "Người đáng ghét, đáng ghét bao nhiêu?" Đáng ghét đến độ nhờ người điều tra, cách thức chán ghét như vậy không khỏi quá đặc thù rồi.

Bình thường Cố tiên sinh hiếm khi hùng hổ dọa người như thế, Du Yến liếc anh một cái thì phát hiện anh đang nghiêm túc nhìn mình chăm chú. 

Du Yến không có cách nào giải thích, giữa cô và Kỷ Hải là ân oán kiếp trước, nếu bây giờ nói ra, nhất định Cố tiên sinh sẽ cho rằng đầu óc cô có vấn đề, có lẽ là chứng hoang tưởng hay các bệnh về thần kinh, cô không muốn Cố tiên sinh cảm thấy mình không bình thường.

Hơn nữa theo cô thấy, hiện tại mặc dù Kỷ Hải có chút danh tiếng nhưng lại không đáng sợ, coi như cậu ta có mối quan hệ trong ngành giải trí thì thế nào, cô dư sức đối phó với một người mới. Chẳng qua cô có một loại cảm giác rất lạ, trên người Kỷ Hải, cô nhận thấy có một loại mùi vị vô cùng quen thuộc, ánh mắt của cậu ta, hành động của cậu ta, tất cả dễ dàng khiến cô chú ý, dù cho cậu ta đã cố tình che giấu, song cô vẫn có thể nhìn ra một chút khác thường, dù sao, cả cuộc đời trước, hai người đã từng rất thân mật.

Cậu ta và cô giống nhau chăng?

Mặc dù Du Yến rất nghi ngờ nhưng cô lại không muốn tin tưởng, nếu thật là như vậy thì đúng là ác mộng.

Có điều Cố tiên sinh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô, vì thế cô đành nói: "Có một diễn viên nhỏ mới tới, chắc là bát tự không hợp, lần đầu tiên nhìn thấy là đã ghét rồi."

Cố tiên sinh biết cô không nói thật, song anh lại không đành lòng tiếp tục chất vấn, "Vậy không phải đơn giản quá rồi sao? Cứ làm cho cậu ta rời khỏi đoàn phim là được mà."

Du Yến ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm, chuyện này em tự có chừng mực."

"Gặp vấn đề nan giải phải nghĩ đến anh trước tiên, anh là chồng em mà." Cố tiên sinh nâng tay cô lên rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một cái.

"Em biết rồi."

Du Yến rất thích Cố tiên sinh làm những hành động thân mật nhỏ với mình, cô phát hiện Cố tiên sinh cực kỳ thích hôn cô, bất kể là trên trán, gương mặt, vành tai hoặc là vô số vị trí khác, đều là nơi mà đôi môi anh thường xuyên quan tâm chăm sóc hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp