Nhất thời Du Yến không nhớ ra Trần Hòa Gia là ai, ngay lập tức cô nhận được ánh mắt xem thường của Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân, lúc này cô mới nhớ tới người đại diện tiền nhiệm của mình.
Nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt đổi thành nhiều chuyện, "Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì, mau nói nghe chút đi, tại sao anh ta bị khai trừ, bị ai phong sát thế?"
"Ba của em." Đỗ Phi Phi nhìn cô một cái, trả lời ngắn gọn xúc tích.
"Ba em? Oai phong thế à, Trần Hòa Gia đã làm ra chuyện thiên lý bất dung gì thế? Sao lại đắc tội với ông già nhà em?"
Du ba ba đã lớn tuổi lại có bệnh tim, cho nên bình thường ông ít khi nổi giận, lần này thẳng tay khai trừ, hơn nữa còn phong sát, nhất định là ông tức điên rồi, không biết tim ông thế nào, đợi lát nữa cô gọi điện hỏi thăm một chút mới được.
"Lúc Triệu Thiêm điều tra về bài báo lúc trước thì phát hiện tên phóng viên rất thân thiết với Trần Hòa Gia, Triệu Thiêm biết rõ Trần Hòa Gia là người đại diện cũ của em nên thuận tiện tra xét luôn, khi điều tra mới phát hiện, mấy bài báo bôi nhọ em đều do một tay Trần Hòa Gia lập kế hoạch, kể cả mấy bài viết bêu riếu em trên mạng cũng là do gã cho người phát tán đấy."
"Rốt cuộc là có thù oán gì mà anh ta đối xử với em thế chứ?" Du Yến buồn bực, người xấu đúng là người xấu, hai kiếp đều trốn không thoát, đời trước anh ta muốn vô lễ với cô, đời này vô lễ không thành thì đổi sang viết báo bôi nhọ, Trần Hòa Gia này cũng rất có lòng với cô đấy, có lòng hại cô!
"Hẳn là tức tối vì chị thay gã đi." Cảnh Hân bên cạnh đưa ra phân tích.
"Hạng người như vậy, để ở bên cạnh mình khác nào bom nổ chậm."
Xem ra chuyện Du ba ba tức giận là chuyện hiển nhiên, con gái bảo bối ông nâng niu trong lòng bàn tay thế mà lại bị người xấu hãm hại, ông có thể không tức giận à? Không thẳng tay giết chết gã đã coi như rất lý trí rồi.
"Việc này chắc Cố tiên sinh cũng biết nhỉ?" Du Yến gật gù nghĩ đến Cố tiên sinh vẫn im lặng không chịu nói, mỗi ngày cùng cô ngủ trong một cái chăn, khoảng cách thân thể thường xuyên là số âm, vậy mà giấu cô kỹ như thế, cô còn chuyện gì mà chưa nói với anh đâu, thậm chí chuyện dì cả ghé thăm cô cũng báo cáo với anh mà.
"Triệu Thiêm là người chịu trách nhiệm điều tra, chắc chắn Cố tiên sinh biết rõ." Đỗ Phi Phi nói xong, cô nàng bỗng nhớ tới một chuyện khác, "Đúng rồi, chuyện em nhờ chị điều tra Kỷ Hải, chị cũng giao cho Triệu Thiêm làm luôn."
"Sao chuyện gì chị cũng đưa cho Triệu Thiêm hết vậy? Em mướn chị có lợi ích gì?!" Du Yến không chịu nổi liếc cô nàng một cái, "Vậy chị nói với Triệu Thiêm thế nào?"
"Ăn ngay nói thật, chị nói là em muốn anh ta điều tra một người tên Kỷ Hải, anh ta đồng ý ngay."
Đỗ Phi Phi trả lời rất đơn giản, có điều Du Yến bỗng hóa đá ngay tức khắc, chỉ thấy vẻ mặt cô nhăn nhó, hai tay run rẩy chỉ chỉ vào Đỗ Phi Phi, cả buổi không nói nên lời, "Chị... Chị... Chị chị chị..., quả thực chính là đồng đội giống như heo."
Bán đứng đồng đội mà không biết, vẻ mặt Đỗ Phi Phi mờ mịt, "Chẳng phải em nói chị tra không được thì tìm Triệu Thiêm à?"
"Nhưng mà chị có thể nói uyển chuyển một chút mà." Du Yến bứt tóc, không ngờ đại diện Đỗ khôn khéo lão luyện, sáng suốt thần võ khi đào hố chôn người cũng không nương tay chút nào.
Khó trách hôm đó trời mưa, thái độ Cố tiên sinh lại kỳ lạ như thế, nhất định anh đã biết.
Biết thì biết song Cố tiên sinh vẫn không hỏi han gì, cô đành giả ngu đến cùng, thế là cô còn hỏi thêm: "Vậy đã mấy ngày rồi, Triệu Thiêm không điều tra được tin tức gì của Kỷ Hải sao?"
"Ngược lại có điều tra được một ít, hình như sau lưng Kỷ Hải có người giúp, lai lịch không nhỏ, trước mắt chưa điều tra ra đối phương là ai."
Sau lưng có người? Người nào? Sao lại phức tạp đến thế?
Kiếp trước, Kỷ Hải chính là một thiếu niên nghèo với hai bàn tay trắng, bởi vì tham gia thi tuyển nên mới bước vào ngành giải trí, từ lúc mới bắt đầu ngay cả tiền thuê nhà cũng chẳng trả nổi, mãi cho đến khi yêu đương với cô, cuộc sống mới dần được cải thiện.
Đến kiếp này, cậu ta vậy mà có người chống lưng? Chuyển biến này có phải quá lớn rồi không?
Có lẽ đúng như cô đã nghĩ, Kỷ Hải và cô đều trùng sinh, cho nên cậu ta cũng sẽ nhìn thấy tương lai, biết đi đường tắt như thế nào.
Vừa nghĩ đến nếu thật sự có khả năng này, nhất thời Du Yến sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Cô vẫn luôn cho rằng, đời trước bản thân cô sa đọa chỉ có mình cô biết, bí mật này cô đã chuẩn bị sẽ giữ nó đến ngày mang nó xuống mồ, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết, hiện giờ phát hiện vẫn có người biết cô cực kỳ bất trị, chuyện này không khỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Xem ra cô phải suy nghĩ thật kỹ, bàn tính kỹ hơn mới được.
Bởi vì trong lòng có vướng mắc, cho nên trong cảnh quay tiếp theo có mặt mình, Du Yến không tập trung chú ý cho lắm, thế nên NG rất nhiều lần, mà lần này đối diễn với cô chính là nhân vật nữ chính Nghiêu Hàm Na đau khổ nhất chính là trong cảnh này Nghiêu Hàm Na phải ngã sấp mặt xuống đất, sau đó Du Yến hoảng hốt đến đỡ cô ta.
Kết quả bài vì Du Yến NG, Nghiêu Hàm Na ngã liên tục nhiều lần, tuy trên mặt đất có lót đệm êm ái, song Nghiêu Hàm Na là ai, một đại minh tinh được mọi người vây lấy, vậy mà bị một vai phụ giằng co mấy lần, vậy thì mặt mũi minh tinh như cô phải để ở đâu, bởi thế sau 4 lần ngã sấp mặt, Nghiêu Hàm Na liền vung tay nói không làm, lý do chính là: Cô ta bị thương, nội thương!
Du Yến không biết làm sao, đột nhiên không có tâm trạng, cô cũng không có cách nào. Có điều nếu đổi lại là cô ngã nhiều lần, cô nhất định cũng sẽ tức giận, cô cầm hộp bánh ngọt đi vào phòng nghỉ của Nghiêu Hàm Na, chuẩn bị nhận lỗi với cô ta, dù sao trong ngành giải trí này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có thể đừng đắc tội với người thì đừng đắc tội.
Du Yến nghĩ như vậy nhưng không nhất thiết người ta cũng nghĩ như thế.
Cách một cánh cửa mỏng manh, cuộc đối thoại trong phòng truyền thẳng vào tai Du Yến.
"Cô ta là cái thá gì, không biết diễn thì đừng có chạy tới tự làm mất mặt, dám để em ngã đến bốn lần, tay đỏ lên hết rồi, tức chết em." Giọng nói này có chút bén nhọn, đúng là Nghiêu Hàm Na không sai, nhưng giọng điệu chanh chua này lại làm Du Yến chấn động, mặc dù nơi này là khu nghỉ ngơi nhưng cũng có người đến người đi, nói xấu người khác như vậy, Nghiêu Hàm Na không sợ tai vách mạch rừng à? Hay là cô ta cố ý nói cho mọi người nghe?
Du Yến bỗng cảm thấy rất tức ngực.
Tiếp theo cô lại nghe giọng một người khác, "Na Na, em đừng giận, chờ chị đi thương lượng với đạo diễn một chút, xem coi có thể đổi người hay không, thật là, sao có thể tuỳ tiện tuyển người vào đoàn phim chứ, bộ phim này còn quay thế nào được."
Lần này không chỉ Du Yến tức ngực mà cả người đều cảm thấy không khỏe, cô quăng bánh ngọt vào thùng rác bên cạnh rồi trực tiếp xoay người rời đi, nếu nghe tiếp, đừng nói là xin lỗi, cô chỉ sợ bản thân mình sẽ đạp cửa vào, cào nát mặt Nghiêu Hàm Na và người đại diện của cô ta.
Kiếp trước vốn không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Du Yến và Nghiêu Hàm Na vẫn luôn bình an vô sự, song có lẽ do tính tình không hợp nên mặc dù đóng phim chung, hai người cũng không có bất kỳ giao tình nào, vừa bước ra khỏi đoàn phim là như người xa lạ, vì vậy Du Yến cũng không rõ con người thật của Nghiêu Hàm Na là như thế nào.
Hôm nay may mắn nhìn thấy, tuyệt đối là suốt đời khó quên.
Du Yến thở phì phò trở lại phòng nghỉ của mình, bên trong không có người ngoài, chỉ có Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân đang chờ cô trước bàn nhỏ, thấy hai tay cô trống trơn nên vội hỏi: "Có phải tặng bánh ngọt cho cô ta rồi không?"
Du Yến lập tức đen mặt: "Không có đưa, chị ném vào thùng rác rồi."
Cảnh Hân thét to một tiếng, "Tại sao chứ, đồ ăn ngon đến thế, cho dù không tặng thì chị cũng đừng ném đi chứ?"
"..."
Sau khi Du Yến khôi phục tinh thần, cô mới nói với Đỗ Phi Phi mấy lời mình vừa nghe thấy, hai người các cô sau khi nghe xong cũng tức giận không chịu nổi.
Sau đó Đỗ Phi Phi lại nói một câu, "Việc này có vẻ không yên đâu."
Sự thật đã chứng minh, Đỗ Phi Phi đúng là thuộc trường phái mỏ quạ đen.
Ngày hôm sau, đầu đề báo giải trí đưa tin: Sau khi Nghiêu thiên hậu quay phim bị gài bẫy, cánh tay do ngã bị thương phải chữa trị suốt đêm trong bệnh viện. Hình minh hoạ rõ ràng là cảnh Nghiêu Hàm Na ôm cánh tay băng bó đi ra khỏi bệnh viện.
Lúc nhìn thấy bài báo, nhất thời Du Yến không kiềm chế được mà vỗ bàn một cái, cô giận dữ mắng: "Đây là cái quỷ gì?"
Trước giờ cô gặp đủ chuyện bất lợi, còn là vận đen từ trời rơi xuống? Rõ ràng cô chỉ muốn yên tĩnh làm một mỹ nữ giấy, sao lại có nhiều người không buông tha cho cô vậy chứ.
Cố tiên sinh cũng đọc bài báo rồi, song anh lại chẳng hề kích động như Du Yến, anh tiện tay ném bài báo ra chỗ khác rồi dỗ dành cô: "Dù là chuyện lớn gì thì cũng phải ăn cơm trước rồi nói, huống chi chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt này."
"Đây sao có thể là chuyện nhỏ, bọn họ bôi nhọ em." Du Yến bĩu môi, ấm ức kháng nghị.
"Đợi ăn no có sức rồi em bôi nhọ lại là được." Cố tiên sinh tiếp tục dụ dỗ, anh múc từng muỗng cháo đưa đến bên khoé môi cô.
"..."
Cố tiên sinh, anh như vậy là chiều hư trẻ con đấy!