Ba mẹ Cố gia kiến thức rộng rãi, cũng rất hay nói, biết rõ Du Yến là diễn viên cho nên hai người không đề cập đến mặt khác mà cùng trò chuyện với Du Yến về điện ảnh, trò chuyện về diễn viên, trong nước và quốc tế đều trò chuyện, cho tới tin tức điện ảnh thế giới gì gì đó, sau khi phát hiện Du Yến không biết hết nên mẹ Cố mới chuyển chủ đề, dời đến mấy bộ phim điện ảnh mà Du Yến từng tham gia.

Hành động săn sóc, khéo léo hiểu lòng người của mẹ Cố làm cho Du Yến rất cảm động, nháy mắt mà cô đã trở thành một fan nhỏ của mẹ Cố, đôi mắt cô sáng như sao trời, sùng bái nghe mẹ Cố nói chuyện.

Cố tiên sinh trò chuyện với ba Cố bên cạnh, thỉnh thoảng phân ra chút lực chú ý đến cô vợ nhỏ của mình, phát hiện vẻ mặt cô y như fan cuồng, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Thì ra là ngoài cuồng anh cô còn có thể cuồng thêm người khác.

Suy nghĩ này khiến cho Cố tiên sinh cảm thấy rất không thoải mái.

Đêm nay, hai người bọn họ ngủ lại nhà lớn Cố gia, lầu ba có một khoảng sân thượng lớn, đối diện với ngọn núi phía sau, gió thổi rất mát, cảnh đêm đẹp tuyệt, Du Yến rất thích, đại mọi người đi ngủ hết, cô bèn lôi kéo Cố tiên sinh chạy lên sân thượng lãng mạn một chút --- Đi ngắm sao.

Kỳ thật đêm khuya cảnh rừng núi chẳng có gì đẹp mắt, một mảnh tối đen như mực, bóng cây bị gió đêm thổi đung đưa giống hệt quái vật đi đường loạng choạng, nhìn lâu sẽ cảm thấy hoảng sợ.

Song những vì sao thì rất đẹp, bởi vì cách xa nội thành, không khí ô nhiễm rất ít, cộng thêm không có ánh đèn neon sáng choang quấy nhiễu, bầu trời đầy sao sáng chói như từng viên kim cương, tô điểm cho bầu trời đêm.

Du Yến say mê đắm chìm trong những vì sao nhiều vô hạn, Cố tiên sinh lại bị đôi mắt sáng hơn sao trời của cô mê hoặc.

Nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, kiềm lòng không nổi mà cúi đầu hôn lên vành tai cô, Du Yến vốn đang tựa lưng vào người anh, bởi vì bờ môi ấm áp của anh mà cô nhẹ nhàng run rẩy, cô quay đầu lại nhìn anh, vừa đúng lúc nghênh đón ánh mắt sáng như sao của anh, lòng cô bồi hồi rung động, chu môi ra hôn lại anh.

Hai người nhẹ nhàng chậm rãi trao nhau nụ hôn sâu triền miên, lúc động tình thậm chí còn không kịp trở về phòng, ở nơi đầy sao trời chứng giám, Cố tiên sinh dịu dàng ăn sạch cô.

Du Yến không tưởng tượng nổi, Cố tiên sinh trông có vẻ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, tam quan của người chính nhân quân tử, tại sao ở bên cạnh cô anh lại có thể phóng túng nở hoa như thế, chỉ cần không có người ngoài là có thể làm tình bất chấp địa điểm, đây rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao khi Cố tiên sinh ở cùng cô sẽ không còn đứng đắn nữa? Vì sao khi ở cùng cô Cố tiên sinh lại phóng đãng đến thế? Chẳng lẽ Cố tiên sinh bị cô dạy hư à? Chẳng lẽ bản thân cô cũng phóng đãng như vậy?

"Cố tiên sinh, vừa rồi em không có kêu quá lớn tiếng chứ?" Sau khi thoải mái xong, Du Yến nghĩ lại mà sợ, cho nên cô vội vàng hỏi lại Cố tiên sinh.

Vừa rồi tất cả tinh lực của Cố tiên sinh đều dùng để cày cấy hết, cô có kêu lớn tiếng hay không quả thật anh không để ý, dù sao chỉ cần do cô kêu, anh đều thích.

Du Yến cũng không quá rối rắm vấn đề này, hai người thu dọn qua loa một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau lúc hai người đi xuống lầu, ba Cố mẹ Cố đã có mặt tại phòng ăn, khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt hai người có chút mất tự nhiên, ba Cố trực tiếp cầm tờ báo che mặt mình lại.

Du Yến đi vào phòng bếp, cô vốn định giúp bày đồ ăn lên bàn, ai ngờ bị mẹ Cố lặng lẽ kéo tay nói nhỏ.

"Người trẻ tuổi không thể bị cản trở, nhưng phải chú ý ảnh hưởng một chút, chúng ta đã lớn tuổi, giấc ngủ không tốt lắm, cả đêm hôm qua đều không ngủ được."

"..."

Mẹ Cố sợ cô nghe không hiểu nên còn bỏ thêm một câu: "Động tĩnh quá lớn!"

Du Yến hận không thể đào hố tự chôn mình, không đúng, phải chôn cùng Cố tiên sinh chung một chỗ!

Vì vậy, suốt bữa ăn sáng Du Yến giống như nuốt trọng một quả táo, cô vội vàng kéo Cố tiên sinh còn chưa ăn xong, bỏ trốn mất dạng.

Chẳng qua là khi xe vừa khởi động, mẹ Cố mạnh mẽ đuổi theo, chạy theo sau là mấy người hầu đang thở hồng hộc xách theo một vali hành lý.

"Đây là mấy món quà nhỏ mẹ mua ở nước ngoài, Tiểu Yến, con cầm lấy chơi đi."

Du Yến vội nói lời cảm ơn, "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Cố cười với bọn họ, "Có rảnh thì tới đây chơi nhiều một chút, mẹ tự xuống bếp nấu cơm cho các con."

"Dạ mẹ, hẹn gặp lại." Chờ sau khi xe khởi động, Du Yến nhanh chóng phất phất tay với mẹ Cố, tươi cười ngoan ngoãn động lòng người, có điều khi xe vừa chạy ra đường lớn, vẻ mặt của cô lập tức đổi sang như muốn khóc.

"Cố tiên sinh, trong khoảng thời gian ngắn, em chẳng có mặt mũi nào đến đây dùng cơm."

"Phì..." Thấy dáng vẻ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi của cô, rốt cuộc Cố tiên sinh không kiềm được mà cười ra tiếng.

"Anh còn cười, anh còn cười, anh cũng là đồng phạm đó có biết không!"

"Không sao đâu, ba mẹ rất sáng suốt mà."

Cố tiên sinh, anh chú ý sai trọng điểm rồi, quan trọng không phải là thái độ của ba mẹ, mà quan trọng là bọn họ làm chuyện xấu hổ bị nghe thấy đấy, a a a!!!

Cuộc sống chính là như thế, ngoài ngọt ngào ra còn không thể thiếu gút mắc, nhưng mặc kệ là như thế nào, chỉ cần có người mình yêu ở bên cạnh, hai người cùng nhau nhấm nháp mùi vị riêng của cuộc sống, đó cũng là một loại tốt đẹp.

Cuối tháng, Du Yến phải đến đoàn phim "Người năm ấy", đây là một bộ phim đô thị công sở, Du Yến diễn vai nữ phụ, là một cô bé xuất thân từ rừng núi đi đến đô thị phồn hoa xinh đẹp. Sau khi đến cô vượt qua mọi khó khăn dốc sức làm việc ở thành phố, chậm rãi tiến từng bước vững chắc, tiếp đó trở thành bạn thân của nữ chính, về sau lại có tình cảm với nam chính, có điều từ trước đến nay làm gì có chuyện nam chính sẽ thích nữ phụ, cuối cùng cô cũng chỉ không được như ý mà đi tha hương.

Lúc mới nhận vai diễn này, cô đã bỏ công sức ra nghiên cứu kịch bản rất lâu, còn thảo luận với đạo diễn, khi ấy cô tự nhận mình đã diễn rất hoàn mỹ rồi, cho tới khi gặp được nguyên tác giả, sau khi nói chuyện một hồi, cô mới phát hiện mình làm chưa đủ.

Nhân vật này lúc mới đến thành phố rất ngây thơ thuần khiết, cô diễn được, sau này thành thục lõi đời, cô cũng diễn được, nhưng khi kết nối cả hai lại với nhau thì cô lại biểu hiện không được tốt, cô quá chú trọng vào thể hiện một cô gái nhỏ dốc sức làm việc trong điều kiện gian khổ, nỗ lực với quyết tâm hướng về phía trước, mà quên mất liên kết với thực tế, thay đổi bản thân từ đau khổ và dằn vặt trở nên mạnh mẽ là quá dễ dàng, song sau khi trở nên mạnh mẽ mà vẫn còn giữ nét hồn nhiên ngày xưa, làm gì có chuyện dễ như thế.

Từ nhỏ đến lớn Du Yến đều thuận buồm xuôi gió, để cô lột tả được chân thật sự đau khổ dằn vặt quả thực rất khó, trong kiếp trước hiển nhiên là cô làm không được, nhưng sau khi trải qua nhiều trắc trở, Du Yến cảm thấy không có nhân vật nào mà cô không diễn được cả.

Cho nên, lần này đến đoàn phim, cô mang theo tự tin tràn trề.

Trong phim Du Yến diễn vai một cô gái nhỏ, ở thành phố cô có một tên em họ làm côn đồ, chuyện chính đáng không làm được một chuyện nào, suốt ngày kéo chân sau của cô, nhân vật này cũng có chút đất diễn, có mấy cảnh diễn tay đôi với cô.

Kiếp trước, nhân vật này là do một người mới thủ vai, tên họ cụ thể là gì cô cũng chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ hình như thái độ và hành động của người đó rất có phép tắc, không mấy xuất sắc nhưng cũng không có khuyết điểm, ấn tượng để lại cho người ta không sâu.

Đạo diễn của "Người năm ấy" là Lý Trung Sang, là một đạo diễn chú trọng thực tế, đối với trang phục của nhân vật ông yêu cầu rất nghiêm khắc, cố gắng đạt tới mức độ chân thực nhất, cho nên lúc thử vai cực kỳ giày vò người, quần áo, trang điểm đều yêu cầu rất cao, bình thường phải tạo hình lại một hai lần mới đạt.

Hôm nay Du Yến vừa thử vai xong, cô đang thương lượng với mọi người xem nên đi đâu ăn một bữa thì nghe có người nói với mình, Du Yến, cậu em họ nhỏ của cô tới diễn thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play