Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh

Chương 26-1: Cố trạch (1)


11 tháng

trướctiếp

Tuy nói là ra sân bay đón nhưng bọn họ cũng chỉ lái xe vào khu vực dành cho khách VIP, sau đó chờ ba Cố mẹ Cố đi ra mà thôi.

Du Yến đã lâu chưa gặp hai ông bà, tâm trạng cô có chút hồi hộp.

Cả cuộc đời trước, số lần cô gặp hai người bọn họ không tính là nhiều, chủ yếu là do hai ông bà đam mê du lịch, trong một năm mà có hơn phân nửa thời gian là bay đi khắp thế giới, cộng thêm khi đó Du Yến chưa bao giờ xem mình là người của Cố gia, cô cũng chẳng quan tâm đến Cố tiên sinh chứ nói gì đến người nhà của Cố tiên sinh, không xem bọn họ là người xa lạ đã là may rồi.

Trong ấn tượng của cô, tính cách hai ông bà Cố gia cực kỳ tốt, rất hòa ái dễ gần, tuy Du Yến chỉ gặp gỡ bọn họ vỏn vẹn có mấy lần, nhưng bọn họ vẫn luôn cho cô vẻ mặt ôn hòa, thậm chí là sau đó cô và Cố tiên sinh ly hôn, hai ông bà cũng không tức giận chút nào mà chỉ tiếc nuối nói hai người hữu duyên vô phận.

Đây là ba mẹ chồng rất đáng được tôn kinh.

Mà bây giờ, bởi vì yêu mến Cố tiên sinh, muốn cùng anh trải qua cả đời trọn vẹn, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cô cũng mong muốn được ba mẹ chồng coi trọng.

Trong quá trình chờ trong xe, Du Yến nói chuyện phiếm với Cố tiên sinh không ngừng nghỉ, hi vọng có thể phân tán một chút lực chú ý, giảm bớt tâm tình khẩn trương, thế là chủ đề bắt đầu xoay quanh ba mẹ chồng.

"Cố tiên sinh, mẹ có biết nấu ăn không?"

"Biết, tay nghề của mẹ rất cao, cơm trung cơm tây đều tinh thông, các món điểm tâm ngọt là ngon nhất, em chắc chắn sẽ thích."

Giỏi quá, có thể biết làm các món điểm tâm ngọt, Du Yến tỏ vẻ sùng bái, song rất nhanh cô lại nghĩ: Thế nhưng mình lại không biết! Mình không biết nấu cơm trung, cũng chẳng biết nấu món tây, càng không biết làm món ngọt!

Xong đời! Đến lúc đó sợ là không có chủ đề trò chuyện.

"Vậy bình thường mẹ còn có sở thích nhỏ nào không?" Du Yến tiếp tục thu thập tin tức.

Cố tiên sinh biết rõ cô hồi hộp, anh cũng kiên nhẫn trả lời cô từng vấn đề, hi vọng có thể giúp ích cho cô được một chút, "Mẹ luôn yêu thích vận động, cầu lông, tennis, bóng bàn đều chơi không tệ."

Thật là lợi hại, rõ ràng là kiện tướng thể dục thể thao, Du Yến càng thêm sùng bái, nhưng rất nhanh cô nghĩ tiếp: Nhưng mình lại không biết chơi! Thể loại cầu lông này cô đã đánh qua, có điều cô luôn phải đi nhặt cầu, ngay cả huấn luyện viên cũng không chịu nổi cô, không chịu dạy.

Xong đời, nếu mẹ Cố biết, có phải bà cũng ghét bỏ cô không?

Du Yến vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng hỏi: "Vậy thì ngoại trừ vận động, mẹ còn sở thích nào khác không?"

"Thư pháp, cắm hoa, trà đạo đều biết một ít, ba rất thích mẹ pha trà." Cố tiên sinh lựa chọn trọng điểm nói cho Du Yến biết, sau đó anh bỗng phát hiện sắc mặt vợ yêu càng ngày càng kém, không khỏi hỏi: "Làm sao thế? Em không thoải mái ở đâu hả?"

Du Yến lắc đầu, nội tâm hoàn toàn vỡ vụn, mẹ Cố không chỉ giỏi võ mà còn giỏi văn, tinh thông mọi kỹ năng, mẹ Cố lợi hại như vậy, học nhiều thứ như vậy là để chuẩn bị đi cứu vớt hệ ngân hà sao? Làm một phu nhân của phú hào, sao bà không đi dạo phố shopping, không đi ăn uống chơi bài, không đi hưởng thụ, bà học nhiều như thế làm gì? Cũng đâu thể nhận giải.

Vấn đề là cô cũng không biết, thư pháp thì khi còn bé cô có tập viết, tuy nhiên ngoại trừ vẽ vẽ bôi bôi lên các bức tường trong nhà thì chẳng học được bao nhiêu, trà đạo cô cũng có học với Du ba ba, có điều sau khi làm vỡ mấy ấm trà, Du ba ba bèn cưỡng chế cô không được đụng tới ấm pha trà nữa, về phần cắm hoa, cho tới bây giờ cô chỉ phụ trách nhận hoa, làm gì nghĩ tới việc học cắm hoa chứ.

Hết thuốc chữa, mẹ Cố nhất định sẽ ghét bỏ cô vụng về.

Cố tiên sinh bị cô nhìn đến không hiểu làm sao, "Sao thế em?"

Du Yến tựa vào bả vai anh, tội nghiệp nói: "Cố tiên sinh, mẹ biết quá nhiều thứ trong khi em chẳng biết gì cả, hôm nay em mới phát hiện, thì ra Cố tiên sinh đã cưới về một phế vật."

Cố tiên sinh bị dáng vẻ tự mình ghét bỏ mình của cô chọc cho bật cười, anh nói: "Mỗi người đều có sở thích riêng, những thứ này không biết cũng chẳng sao."

"Hình như ngoại trừ diễn xuất thì em không biết gì nữa, Cố tiên sinh, có phải anh cũng ghét bỏ em không?" Du Yến lo lắng nhìn Cố tiên sinh.

"Em diễn xuất tốt như thế, không phải ai cũng làm được, hơn nữa chẳng phải người ta còn có câu nói "Anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa" sao, anh thấy mấy lời này rất thích hợp với chúng ta."

"Cố tiên sinh, sao anh lại tốt như thế chứ." Chẳng những không có ghét bỏ cô mà còn an ủi cô nữa, cổ vũ cô tiếp tục làm bình hoa, được được được, cô quyết định rồi, cả đời cô sẽ làm bình hoa của Cố tiên sinh.

Sau khi tìm hiểu về mẹ Cố, Du Yến bị đả kích thật nặng, đến lúc cô hỏi thăm về ba Cố, vì không muốn tiếp tục đả kích cô thêm nữa, Cố tiên sinh quyết đoán trả lời: "Cái gì ba cũng không biết." 

Ba Cố, con của ông rất đen tối, ông có biết hay không.

Không để hai người phải chờ lâu, máy bay chở hai ông bà nhanh chóng đáp xuống sân bay.

Một đoàn người thân mật chào hỏi, không có chút gượng gạo, mẹ Cố nhìn thấy Du Yến trước tiên, bà ôm choàng lấy cô, còn kề mặt nhiệt tình hôn hai bên má, tựa như mẹ và con gái lâu ngày gặp lại vậy.

Thời điểm này, Du Yến mới lặng lẽ ném tảng đá lớn trong lòng đi, cô đi theo Cố tiên sinh đưa ba mẹ chồng về nhà lớn của Cố gia.

Tòa nhà lớn của Cố gia tọa lạc ở thành Nam, được xây dựng dựa vào vách núi, bên cạnh là công viên cây cối um tùm, hoàn cảnh cực đẹp và yên tĩnh, không khí trong lành, là một nơi thích hợp cho cuộc sống dưỡng lão, khuyết điểm duy nhất chính là đi lại bất tiện, từ nơi này muốn đi đến trung tâm thành phố ít nhất phải ba giờ.

"Thì ra khu nhà tổ của chúng ta ở trong nội thành." Lúc xe đi xuyên qua khoảng sân nhỏ phía trước rừng cây, Cố tiên sinh chợt nghe Du Yến cảm khái, cho nên anh bèn giải thích cho cô nghe, "Về sau anh chuyển ra ngoài ở, em gái lại xuất ngoại cho nên ba mẹ mới dọn về bên này ở đến bây giờ, hoàn cảnh yên tĩnh."

Du Yến hiểu ý gật đầu, nơi này cũng không phải là nơi Cố tiên sinh lớn lên, cho tới bây giờ cô vẫn không biết.

Kiếp trước thỉnh thoảng cô có theo Cố tiên sinh, nhưng đều là không tình nguyện, bởi vì mỗi khi tới một lần là lãng phí rất nhiều thời gian đi đường, hơn nữa nơi đây quá yên tĩnh, không có bất cứ phương tiện nào để giải trí, chẳng thú vị chút nào, tới được mấy lần thì cô không muốn tới nữa, ngẫu nhiên gặp gỡ ba Cố mẹ Cố mấy lần, đều là vội vội vàng vàng nhìn thấy trong lúc ăn cơm trong nội thành mà thôi.

Nghĩ như thế, bản thân cô kiếp trước, tuyệt đối chính là một người vợ thất bại nhất, một con dâu thất bại nhất, không ai sánh nổi.

"Hôm khác anh sẽ đưa em đến khu nhà tổ xem thử." Thấy cô thất thần, Cố tiên sinh ngồi bên cạnh nhẹ giọng đề nghị.

"Được." Du Yến gật gật đầu, cười ngọt ngào với Cố tiên sinh.

Trong mắt Cố tiên sinh, nụ cười này sáng lạn biết bao nhiêu, tựa như ánh mặt trời nhỏ, ấm áp chiếu sáng tâm hồn anh, tính tình Du Yến, ưu điểm của Du Yến chỉ một mình anh hiểu là được rồi, không cần những người khác chia sẻ.

Đi cách bọn họ không xa là một lão quản gia, sau khi nghe bọn họ trò chuyện, ông cười híp mắt nói: "Đừng thấy bây giờ yên tĩnh, đợi lão tiên sinh và lão phu nhân vừa về đến là ba ngày hai bữa đều có họ hàng đến thăm, có thể sẽ rất náo nhiệt."

Du Yến cũng nhớ lại, cả nhà đều là người có thân phận cao quý, nhất định là sẽ có rất nhiều người gấp gáp đến nịnh bợ, muốn được yên tĩnh cũng không dễ dàng, khó trách hai ông bà thích ra ngoài du lịch, có lẽ như thế mới được thanh nhàn chân chính.

Tuy rằng mẹ Cố nấu ăn ngon, nhưng vừa từ nước ngoài trở về, không ai dám để bà xuống bếp, cho nên hôm nay Du Yến không có cơ hội nếm thử tài nghệ nấu nướng cao siêu trong truyền thuyết của mẹ Cố, có chút tiếc nuối, song mẹ Cố hứa hẹn, lần sau khi cô tới, bà sẽ làm cho cô một bàn bánh ngọt để đền bù tổn thất, trực tiếp xem cô thành đứa bé thích ăn bánh ngọt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp