"Tiểu Yến vẫn luôn muốn ba tới đây ở, nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau." Cố tiên sinh rót cho Du ba ba một ly rượu vang đỏ, thuận tiện tâm sự một ít về tính cách Du Yến.

"Ba không muốn trở thành bóng đèn đâu, người trẻ tuổi mà, phải có không gian riêng của mình, thỉnh thoảng con dẫn Tiểu Yến về ăn bữa cơm là được rồi." Du Chính Thiên nhấp một ngụm hết rượu vang đỏ trong ly rồi ngỏ ý bảo Cố tiên sinh rót thêm một ly nữa.

Cố tiên sinh lại rót thêm một ít, "Ba uống ít thôi ạ."

"Vẫn là con tốt, bình thường Tiểu Yến không cho ba uống đâu." Du Chính Thiên cởi mở cười cười, sau đó ông nâng ly rượu lên nhấp thêm một ngụm, híp mắt hưởng thụ hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi, rượu nho thượng hạng để lại dư vị vô cùng sâu lắng, ông cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu.

Mà Cố tiên sinh ngồi đối diện nghe thấy vợ yêu không cho ba vợ uống rượu, thế là mặt anh không thay đổi lấy lại ly rượu trên tay Du Chính Thiên, tiếp theo sai Vu quản gia mang đi cất kỹ.

Du ba ba nhìn thấy động tác của anh, ông ý kiến ngay, "Không phải chỉ mới uống hai hớp à? Sao con lại cất đi?"

Cố tiên sinh nghiêm túc trả lời: "Tiểu Yến không cho ba uống."

"Vậy nên chúng ta mới phải uống trộm đó!" Du Chính Thiên cảm thấy đương nhiên tiếp lời.

Cố tiên sinh chỉ cười mà không nói, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trên tay mình rồi nhấp một hớp nhỏ. 

Rốt cuộc Du ba ba đã hiểu ra, ông tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt đấy.

Cố tiên sinh trực tiếp dùng hành động chứng minh, anh và Du Yến một phe chứ không phải cùng phe với người ba vợ như ông đâu.

Chỉ là ngay tức khắc, Du ba ba âm thầm vui cười, người đàn ông ưu tú như thế cũng sẽ sợ vợ, xem ra Tiểu Yến thật sự có kỹ thuật quản chồng nha.

Cho nên nói, chuyện bổ não này không chỉ độc quyền dành cho người trẻ tuổi. 

Ngày hôm sau, tin tức về giải thưởng Bách Hoa Kim Quyển bay đầy trời, trong đó tin tức thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là việc Du Yến để lỡ mất giải nữ diễn viên chính được yêu thích nhất, văn chương miêu tả rất sinh động như thật, nói Du Yến đã nắm chắc vinh quang của ảnh hậu trong tay, lại không ngờ cô vô duyên với giải thưởng, cuối cùng mặt mày xám xịt thất thần rời đi, thậm chí ngay cả tiệc ăn mừng của đoàn phim cũng không tham gia.

Bài báo này còn lưu loát viết một đống tin về Du Yến, nói cô còn trẻ đã xuất đạo, thuận buồm xuôi gió, lại tham gia đóng bộ phim điện ảnh xuất sắc như "Kỳ Ngộ", vốn tưởng rằng có thể dễ dàng nhận được vinh quang của ảnh hậu, ai ngờ rốt cuộc bị Lâm Ly bỏ vào trong túi.

Nhìn sơ qua cả bài báo đang nói về vấn đề rất nghiêm túc, thoạt nhìn giống như khoa trương cô tuổi trẻ tài cao, điều kiện tốt. Có điều khi đọc kỹ lại, những câu từ trong đó không khỏi là châm chọc cô tuổi còn trẻ, kinh nghiệm diễn xuất ít, khó có thể diễn vai chính, rồi lại nói quá lên cô vội vàng hấp tấp, tham vọng quá cao, ban giám khảo cũng nhìn ra điểm này nên mới thận trọng cân nhắc, trao phần thưởng này cho Lâm Ly thuộc trường phái diễn viên thực lực.

Không chỉ như vậy, bên trong bài viết còn chỉ ra mấy chỗ bất hợp lý, Du Yến chỉ là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, tại sao lại có mối quan hệ cực kỳ tốt trong ngành giải trí, rất nhiều người đều muốn nể mặt cô, điểm này, quả là ý vị sâu xa.

"Cả nhà ngươi mới đều có ý vị sâu xa!" Đọc tới đây, Đỗ Phi Phi kiềm chế không được chửi một câu, tức giận đến nỗi ném tờ báo vào trong thùng rác rồi mở cửa xe ngồi vào trong ghế lái, sau đó cô cảm thấy mình còn chưa đọc hết tờ báo, ném đi thì rất đáng tiếc, hôm nay có lẽ cô còn phải dùng tờ báo này viết báo cáo khẩn cấp gửi bộ phận quan hệ xã hội nữa.

Thế nên, Đỗ Phi Phi bảo Cảnh Hân đang ngồi bên cạnh ghế lái nhặt tờ báo lên.

"Em không nhặt, chị đã ném vào sọt rác rồi, em không muốn đi lục thùng rác đâu." Cảnh Hân đang ăn điểm tâm, chuyện lục sọt rác bẩn như vậy, cô mặc kệ.

"Không cần lục, chỉ cần vươn tay nhặt lên thôi."

"Nhất định không nhặt, nghĩ đến thôi là đã cảm thấy mất vệ sinh rồi." Cảnh Hân tiếp tục chống đối.

Đỗ Phi Phi híp mắt uy hiếp, "Thật sự không đi?"

"Đánh chết cũng không đi." Cảnh Hân mở to miệng cắn một miếng bánh to, mạnh mẽ chống đối đến cùng.

"Chị nhớ trong phòng nghỉ của Du Yến có một hộp chocolate, hiện tại hình như chỉ còn có bốn viên thôi..."

Bỗng nghe "Cạch" một tiếng, cửa xe bị mở ra, một cơn gió lốc cuốn ra ngoài, rất nhanh lại có một cơn gió quét trở lại.

Cảnh Hân đã nhặt tờ báo trở về, còn rất chân chó phủi phủi rồi mới đưa cho cô.

Đỗ Phi Phi nhận lấy rồi tiện tay ném ra ghế ngồi phía sau, sau đó cô bỗng nghe Cảnh Hân lầm bầm lầu bầu: "Rõ ràng em mới ăn mười hai viên, sao mà còn bốn viên được?"

Đỗ Phi Phi tốt bụng giải thích nghi vấn của cô nàng, "Bởi vì mấy viên còn lại bị chị ăn đó."

"..."

Nháy mắt Cảnh Hân âm thầm rơi lệ đầy mặt, Đỗ Phi Phi cái người xấu xa này!

Đỗ Phi Phi vốn định đến nhà báo cho Du Yến biết tin này, thế nhưng xe còn chưa khởi động thì Du Yến đã gọi điện thoại tới.

"Phi Phi, mới sáng sớm đã có người lên báo mắng em!" Đầu dây bên kia Du Yến tức giận lên án.

"Chị đọc rồi, đang muốn qua tìm em đây."

"Không cần tới, chị cứ quyết định rồi giải quyết là được rồi, còn nữa, giúp em hồi lại hết lịch trình ngày hôm nay nha, em có việc."

"Hồi tất cả, không chừa một mống nào hết? Chuyện quan trọng gì thế?" Đỗ Phi Phi không tình nguyện hỏi, trì hoãn quay quảng cáo thôi đã có một mớ phiền phức rồi, cô rất không vui.

"Em phải ra sân bay đón ba mẹ chồng, gần một năm rồi em chưa gặp bọn họ, chị nói xem chuyện này có quan trọng không?" Du Yến hỏi ngược lại, kỳ thật nếu tính luôn cả khoảng thời gian kiếp trước thì đã rất nhiều năm cô chưa gặp lại bọn họ.

"Lớn chứ, còn lớn hơn trời nữa!"

Vì thế Du Yến quẳng điện thoại xuống, sung sướng theo sát Cố tiên sinh làm chuyện quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play