Cánh tay Cố tiên sinh thật mạnh mẽ, hành động của Cố tiên sinh thật bá đạo, thân thể Cố tiên sinh thật ấm áp, tất cả cô đều rất thích, yêu thích đến trái tim đau đớn.

Cố tiên sinh tốt đến thế, nếu anh biết trước đây cô là người không tốt, liệu anh có không cần cô nữa hay không?

Vừa nghĩ đến chuyện có thể Cố tiên sinh sẽ không cần mình, Du Yến cảm thấy còn khủng bố hơn ngày tận thế. 

Vì vậy, nước mắt lan tràn như cỏ dại một lần nữa.

Vất vả lắm mới dỗ dành được cho cô nín khóc mà bây giờ nước mắt rơi nữa, Cố tiên sinh lại luống cuống tay chân một hồi.

Cho tới nay, Cố tiên sinh đều cho rằng, chuyện Du Yến làm nũng chính là tử huyệt của anh, chỉ cần cô ỏn ẻn với mình hai tiếng thì anh đã hận không thể đưa toàn bộ thế giới tới trước mặt cô, hiện tại anh bỗng phát hiện, nước mắt của cô mới là vũ khí cuối cùng, cô vừa khóc là anh có thể giao tính mạng của mình cho cô.

Khó trách người ta nói phụ nữ được làm ra từ nước, thật khiến người ta thương đến tận tâm khảm.

"Bảo bối, đừng khóc." Cố tiên sinh ôm cô, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng dụ dỗ, "Ngày mai chúng ta đi đoạt hết cúp về."

Cố tiên sinh, giải Kim Quyển Bách Hoa là do nhà anh mở sao? Cái cúp kia nói cầm về là cầm về được à?! Chỉ số thông minh thiên tài của anh đâu rồi, bị Du Yến ăn hết rồi chăng?!

Thế là, ngoài Du ba ba chiều con gái thành ma hậu, Cố tiên sinh cũng vinh quang cưng chiều vợ thành ma rồi!

Nghe anh nói như thế, cô nín khóc mỉm cười, "Em không thèm đâu."

Thấy rốt cuộc cô cũng ngừng khóc, Cố tiên sinh cũng nhẹ nhàng thở ra, anh lấy khăn tay ra, cẩn thận lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, "Khóc lem mặt hết rồi."

"Rất xấu có phải không?" Du Yến bĩu môi, bày ra dáng vẻ nếu anh dám nói đúng em sẽ khóc ngay lập tức cho anh xem.

Cố tiên sinh hôn khẽ lên trán cô, dịu dàng nói: "Trông em rất đẹp, dù thế nào em vẫn đẹp."

Du Yến tựa trước ngực Cố tiên sinh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, vừa rồi tại lễ trao giải cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và sợ hãi, bây giờ cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Cơ thể Cố tiên sinh lúc nào cũng ấm áp, bao bọc cô chặt chẽ, thoải mái đến nỗi làm cô có loại xúc động muốn khóc nữa.

Hít hít mũi một cái, Du Yến ngẩng đầu, thâm tình đối mặt với Cố tiên sinh, càng nhìn càng chịu không nổi, cô ngồi thẳng dậy, trực tiếp hôn lên môi Cố tiên sinh, cô thè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, xa hơn còn chui vào trong, Cố tiên sinh phối hợp với cô, hai người từ từ hôn sâu.

Nụ hôn vừa chấm dứt, hai người đều có chút hụt hơi, Du Yến nhỏ giọng nói một câu: "Cố tiên sinh, em yêu anh nhất trên đời, rất yêu, rất yêu, rất yêu anh."

Cố tiên sinh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, anh đáp: "Anh cũng thế."

Ba chữ bay bổng như thế, Du Yến thoáng trừng to hai mắt, không thể tin nhìn Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, em nghe không lầm chứ?"

Cố tiên sinh cười dịu dàng, không trả lời.

Du Yến không thuận theo, cũng không buông tha mà vặn vẹo uốn éo, được một tấc lại muốn một thước, "Cố tiên sinh, em không thích nghe "Anh cũng thế", em muốn nghe anh nói thẳng."

Cố tiên sinh vẫn cưới yếu ớt như cũ, không trả lời cô.

Du Yến giở chiêu làm nũng thần công vô địch, "Nói đi nói đi nói đi mà..."

Cố tiên sinh không có sức chống cự, "Hóa trang" thất bại.

Ôm cô thật chặt, không cho cô lộn xộn nữa, anh mới nhỏ giọng dịu dàng nói vào tai cô, "I love you."

Câu này của Cố tiên sinh, giá trị cảm xúc quá mãnh liệt, cả người Du Yến tê dại, tứ chi chẳng còn chút sức lực nào, cô ngồi phịch trong lòng anh không thể nhúc nhích.

Ngây ngốc một hồi, Du Yến vùi đầu vào lòng Cố tiên sinh, hạnh phúc đến nỗi không biết phải làm sao mới tốt.

Đêm nay, tâm trạng của cô giống như ngồi cáp treo, rơi xuống nhưng phập phồng mạo hiểm kích thích.

Nhìn thấy Kỷ Hải vốn là ngoài ý muốn, nhớ đến quá khứ đau thương, lòng cô khổ sở muốn chết. Khi trở lại bên cạnh Cố tiên sinh rồi đột ngột thổ lộ, quả là ngọt đến hòa tan tâm hồn, hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm cho cô lại muốn khóc.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, hình như cô bị Cố tiên sinh bế lên, Du Yến thay đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Hôm nay Du ba ba ở lại nhà bọn họ, ông vốn nghĩ Du Yến sẽ nhận được cúp, cả nhà bọn họ có thể cùng nhau ăn mừng, lúc xem truyền hình trực tiếp thì biết được cô không nhận được, Du ba ba không muốn về nhà, ông phải ở lại chờ con gái bảo bối trở về, an ủi nó vài câu.

Chỉ là sau khi Cố tiên sinh đón người về nhà thì ông lại phát hiện con gái đã ngủ mất rồi.

Du ba ba nhìn con gái bảo bối đang ngủ ngon lành trong vòng tay Cố tiên sinh, ông bất đắc dĩ: Lòng dạ đứa nhỏ này thật là lớn!

Cố tiên sinh bế Du Yến trở về phòng, một lúc lâu sau anh mới trở ra nói chuyện với Du ba ba.

"Như thế nào rồi?" Du ba ba lo lắng hỏi anh.

"Vừa rồi khóc rất lâu trên xe ạ." Nói đến chuyện này, Cố tiên sinh vẫn cảm thấy đau lòng âm ỉ.

Sau khi vừa biết cô không nhận được cúp, Cố tiên sinh bèn xuất phát đi đón cô ngay, sợ cô sẽ khổ sở, cho nên anh muốn mình là người đầu tiên ở bên cạnh cô, cũng may là anh đi, thế nên lúc cô gái nhỏ nỉ non thút thít thì sẽ có nơi dựa vào.

"Ừm, từ nhỏ nó đã là người mạnh mẽ, chắc là trong lòng nó khổ sở lắm." Du ba ba đành chịu lắc đầu, "Ba đã nói muốn vận dụng một chút quan hệ mà nó không cho, giờ thì hay rồi, cúp đã bị người ta giành mất."

Cố tiên sinh gật gật đầu, đồng ý với lời ông, "Lần sau con sẽ chú ý, không để cho loại chuyện này xảy ra một lần nữa."

Đối với cha vợ, giải Kim Quyển Bách Hoa cũng là do nhà bọn họ mở sao? 

Du ba ba cảm khái vỗ vỗ vai anh, "Vậy thì nếu không còn chuyện gì nữa thì ba về trước đây."

"Đêm nay ba ở lại đi, sáng mai nếu được nhìn thấy ba, Tiểu Yến nhất định sẽ rất vui vẻ đấy." Cố tiên sinh lên tiếng giữ ông lại, sau đó cường thế sai Vu quản gia đi dọn sơ lại phòng ngủ cho Du ba ba.

Du ba ba cũng không từ chối nữa, ông vui cười hớn hở đồng ý luôn.

Thời gian còn sớm, vẫn chưa tới giờ đi ngủ, cha vợ con rể bèn đi đến quầy bar nhỏ uống một ly rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play