"Người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Quyển Bách Hoa năm nay chính là --- Lâm Ly!"

Toàn hội trường vỗ tay nhiệt liệt, màn ảnh lớn lập tức chiếu hình ảnh Lâm Ly, chỉ thấy cô ấy vừa nghe đến tên của mình thì lệ rơi đầy mặt.

Lâm Ly đã bốn mươi tuổi, cuộc đời của cô nhận được vô số đề cử, thế nhưng vẫn luôn thiếu may mắn một chút, thế nên mới có biệt danh là ông vua không ngai, có điều đã là vua thì có ai không muốn đội lên đầu vương miện, thứ biểu tượng cho vinh quang kia?

Nữ diễn viên bốn mươi tuổi, cô ấy còn có thể diễn vai chính mấy lần nữa? Vậy nên đừng nói cô ấy có bao nhiêu kích động, người bên ngoài cũng vui mừng thay cô ấy.

Du Yến đã biết kết quả này từ trước, cho nên cô cũng không cảm thấy bất ngờ, bản thân cô còn trẻ, điều kiện lại tốt, cơ hội vẫn còn rất nhiều, bởi thế nên lần này không nhận được cúp, cô cũng chẳng thấy có gì đáng tiếc.

Song có người không nghĩ như vậy, ngồi ở bên cạnh Du Yến, Điền Kỳ Lễ cảm thấy rất tức giận bất bình, tuy diễn xuất của Lâm Ly không kém, nhưng khẳng định là không tốt hơn Du Yến, chẳng lẽ tiêu chuẩn chấm điểm còn có thêm mục đồng cảm sao? Bởi vì người ta được đề cử nhiều lần mà không có thưởng, thế nên mới cho cô ấy được nhận một lần? Quả thực là khôi hài không thể tả.

Du Yến hiểu Điền Kỳ Lễ cảm thấy bất công vì cô chịu tổn thương, có điều cô cũng không nói gì mà chỉ vỗ vỗ lên tay anh ta, ý bảo cô không sao cả.

Tuy nhiên, tâm trạng cô không tốt là sự thật, không phải là vì không lấy được thưởng, mà là thời khắc khi nhìn thấy Kỷ Hải vừa rồi, lòng của cô vẫn nặng trình trịch, trầm trọng như bị trát xi măng.

Gần đây bởi vì có Cố tiên sinh làm bạn, cô cảm thấy cuộc sống của mình mỹ mãn như mơ, lúc này bất thình lình nhìn thấy người mà mình không bao giờ muốn gặp, nhớ tới là không chịu đựng nổi, không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ, bản thân cô đã từng không chịu nổi chính mình, làm sao có thể xứng với Cố tiên sinh hoàn mỹ như thế đây?

Lễ trao giải sắp kết thúc, Du Yến rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cô muốn lập tức trở về nhà ngay để xác nhận Cố tiên sinh thật sự thuộc về mình.

"Kỳ Ngộ" đạt ba giải thưởng, đợi lát nữa nhất định sẽ tổ chức tiệc ăn mừng, Du Yến không muốn tham dự nhưng không biết phải nói thế nào.

Đang tại lúc cô tìm cớ để được về sớm thì Điền Kỳ Lễ sáp tới nói nhỏ vào tai cô, "Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, nếu không thoải mái thì lát nữa cô cứ về thẳng nhà nghỉ ngơi đi, tiệc chúc mừng bên kia tôi sẽ nói với bọn họ."

Du Yến cảm kích nhìn anh ta, lúc cô mở miệng muốn nói gì đó thì chợt nghe anh ta nói tiếp, "Tôi phải tìm cơ hội xum xoe ôm cái bắp đùi này, sau này có chuyện gì, cô phải giúp tôi đấy."

Đã trở thành đạo diễn lớn rồi, anh xác định còn muốn ôm bắp đùi tôi sao?

"..."

Du Yến chỉ có thể im lặng nhìn anh ta.

Chỉ là, mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng Du Yến cũng được như ý muốn mà rời khỏi hội trường khi lễ trao giải vừa kết thúc.

Điền Kỳ Lễ giúp cô đỡ chân váy, anh ta tiễn cô ra bãi đỗ xe, ngoài ý muốn Du Yến phát hiện, bên cạnh xe của mình là xe của Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh trong xe hẳn là đã nhìn thấy cô rồi, khi cô vừa đến gần, cửa xe lập tức mở ra.

Du Yến nhìn Cố tiên sinh đang mặc một bộ quần áo đơn giản, cô vội vàng nhấc chân váy bồng bềnh của mình, chui vào trong xe, sau khi ngồi xuống và vẫy tay chào tạm biệt Điền Kỳ Lễ xong cô mới xoay người gọi một câu: "Cố tiên sinh". Ba chữ kia vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi như vòng ngọc trai đứt dây, tí tách tí tách rớt xuống.

Cố tiên sinh vốn dĩ đang nhìn cô chăm chú, đột nhiên thấy cô tuôn nước mắt anh trở tay không kịp, muốn ôm cô vào lòng dỗ dành ngay lập tức, thế nhưng anh phát hiện váy thật sự quá lớn, Du Yến bị kẹt phía bên kia váy của cô, thử cả buổi anh cũng chỉ có thể đưa bả vai tới để cho cô tựa vào.

Không thể nào ôm hết cả người cô, Cố tiên sinh rất phiền muộn, đặc biệt là cô gái nhỏ vẫn giọt ngắn giọt dài, nước mắt kia, từng giọt từng giọt nện vào lòng anh, làm trái tim anh vỡ vụn.

"Ngoan, không sao đâu mà, chúng ta không thèm, lần sau chúng ta sẽ đoạt tất cả cúp về." Cố tiên sinh bó tay nhìn cô khóc, anh chỉ có thể vỗ vỗ tay cô, giống như dỗ dành một đứa trẻ.

"Hu hu hu... Cố tiên sinh, em cảm thấy rất khổ sở... hu hu..."

Du Yến càng khóc càng hăng say, cô biết rõ Cố tiên sinh cho rằng đây là vì cô không đoạt được cúp cho nên mới đau lòng khổ sở, nhưng anh đâu có biết do cô nhìn thấy người cũ, nhớ đến chuyện cũ nên mới khóc đấy.

Khóc bản thân mình ngu ngốc, khóc vì bản thân không biết nhìn người, khóc vì bản thân không biết hối cải, cuối cùng thậm chí còn bước một bước chân vào vực sâu.

Nghe cô vẫn còn khóc nức nở, Cố tiên sinh cau mày, dựng thẳng người đang tựa đầu vào vai mình dậy, sau đó đưa tay xuống kéo váy của cô ra.

"..." Du Yến dừng khóc lại, im lặng nhìn Cố tiên sinh. 

"..." Cố tiên sinh cũng nhìn lại cô, anh cũng hiểu có chút khó xử: Không phải như em nghĩ đâu.

Song rất hiển nhiên, Du Yến vẫn hiểu lầm anh, chỉ thấy cô vặn vẹo uốn éo, đưa tay cướp làn váy sắp bị Cố tiên sinh kéo ra về, giọng mang theo giọng mũi, nhăn nhó nói: "Cố tiên sinh, hiện tại em không muốn làm."

Sắp khóc thành quỷ lệ luôn rồi, ai muốn làm với em! Lúc này, nội tâm Cố tiên sinh tan vỡ từng mảnh. 

"Không phải như em nghĩ." Cố tiên sinh giải thích, sau đó tiếp tục đưa tay kéo váy của cô, lần này Du Yến nghe lời mà không phản kháng nữa, anh nhanh chóng tìm tòi đến chỗ hông váy, xoẹt xoẹt xoẹt vang lên, chân váy bồng bềnh bị xé rách từ bên hông, một chiếc váy trên trăm vạn, lập tức biến thành một tấm vải rách.

Tay dài Cố tiên sinh duỗi ra, trực tiếp ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó lấy từ trong hộp ra một cái thảm mỏng, che kín đôi bắp đùi bóng loáng của cô lại, lúc này mới tập trung ôm người thật chặt.

Sau khi hai thân thể không còn một khe hở, hai viên nước mắt vẫn còn vương trên má, bây giờ mới bình yên tiếp tục hành trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play