Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh

Chương 23: Sự nghiệp


11 tháng

trướctiếp

Bởi vì lượng vận động ngày hôm trước quá nhiều, sáng hôm nay không có lịch trình gì, Du Yến chỉ muốn làm mỹ nhân ngủ say, chỉ tiếc cuộc sống không như ý mình muốn, hết lần này đến lần khác đều có người làm trái với mong ước của cô, lôi cô dậy từ trong giấc mơ ngọt ngào.

Du Yến luôn luôn cáu gắt khi thức dậy, nghiêm trọng nhất là những lúc chưa ngủ đủ giấc, tính tình bạo phát của cô không phải ai cũng chống đỡ được, đặc biệt còn là khi mộng đẹp bị phá ngang, vậy thì đơn giản sẽ là giết chết không tha.

Trong mộng cô và Cố tiên sinh đang anh anh em em tâm sự, sau đó lại ngọt ngọt ngào ngào mà xxoo, đang lúc hai tay cô vòng qua bả vai Cố tiên sinh thì cô bị người ta nhẫn tâm đánh thức, lực va đập mạnh đến nỗi làm cô tưởng rằng động đất.

Cô thét chói tai mở mắt ra thì phát hiện gần trong gang tấc là khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Cố tiên sinh.

Trong lúc nhất thời, không biết đâu là mộng đâu là thực?

Sau khi Cố tiên sinh mạnh mẽ xâm nhập một lần nữa, Du Yến lập tức tỉnh ngộ, cho nên cô thét chói tai một lần nữa, tiếp theo hành động như một con gấu koala, cả người quấn lên người Cố tiên sinh.

Tuy rằng trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, song phút giây này im lặng thích hợp hơn nói bất cứ thứ gì.

Cái gì cũng không cần nói, trước tiên làm xong việc trước mắt đi đã.

Sau khi xong việc, hai người ôm nhau nằm tâm sự.

"Cố tiên sinh, em rất cảm động, em đang chuẩn bị đi tìm đạo diễn Điền xin nghỉ phép một ngày, quay về thăm anh và ba ba, ai ngờ anh tới đây, ôi ôi ôi, em yêu anh chết mất."

Cố tiên sinh dịu dàng trả lời: "Anh bay tới tương đối dễ hơn."

Tối hôm qua, thông qua video thấy dáng vẻ đáng thương than thở vất vả của cô, Cố tiên sinh đau lòng không chịu nổi, đợi trời sáng là bay đến đây thăm cô ngay, đương nhiên làm chút chuyện thân mật gì đó, chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi, nếu như đã đến rồi thì có lý do gì mà không làm, bây giờ tiểu huynh đệ của anh vô cùng ghét bỏ tay phải huynh đệ rồi.

"Anh đến lúc này, hôm nay em chẳng muốn làm việc." Du Yến gối đầu lên ngực anh, nũng nịu nhõng nhẽo, "Chỉ muốn ở cùng anh như thế này."

Cố tiên sinh nhỏ giọng cười cười, "Em xác định cả ngày đều muốn như vậy?"

Thân thể hai người vẫn còn kết hợp cùng một chỗ, eo Cố tiên sinh khẽ động, cô lập tức có cảm giác ngay.

Du Yến đỏ mặt gắt giọng, "Em không phải có ý này."

Cố tiên sinh khàn giọng hỏi: "Phải không?"

Kết quả hai người lại phóng đãng thêm một lần, mãi đến giờ ăn cơm trưa, hai người mới đứng dậy rửa mặt.

Cả tinh thần Du Yến đều được cho ăn no căng, sau đó bao tử cũng được lấp đầy, cô mới nhớ tới chuyện chính, "Anh bỏ bê công việc tới đây, thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Không sao cả." Cố tiên sinh trấn an cô.

Kỳ thật mỗi ngày Cố tiên sinh đều có một đống công việc bề bộn, trước đây nếu không có chuyện gì khác làm anh phân tâm thì lúc nào anh cũng chăm chỉ làm việc, hiện tại đã có người thu hút sự chú ý của anh, anh cảm thấy không nên để công việc chiếm quá nhiều thời gian, gần gũi người nhà nhiều một chút, đó cũng là trách nhiệm của anh.

Triệu Thiêm không quen với sự thay đổi này của anh, anh chàng cảm thấy hồng nhan họa thủy, nhưng thật sự chẳng qua là anh lên kế hoạch điều chỉnh lại cuộc sống của mình mà thôi.

Hai người đều có tiếng tăm, ở đâu cũng không thể đi, ngay cả cơm trưa cũng chỉ có thể ăn ở trong phòng, chán nản ngồi trên ghế salon một hồi thì ai làm chuyện nấy.

Hai người cùng giải quyết chuyện riêng của mình trong một không gian thân mật, không hề có nửa điểm không thú vị, ngẫu nhiên ngẩng đầu có thể chạm vào ánh mắt người còn lại, sau đó nhìn nhau cười cười, loại cảm giác này là tuyệt vời nhất đấy.

Cố tiên sinh mở máy tính lên xử lý công việc, Du Yến ngồi bên cạnh anh đọc kịch bản, kịch bản này là hai ngày trước Đỗ Phi Phi đưa, mặc dù chỉ là vai nữ phụ, nhưng khi xem qua kịch bản là Du Yến kết ngay.

Đây là một bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết, tên là "Người năm ấy", kiếp trước cô đã diễn qua, sau khi phim công chiếu mang lại cho cô rất nhiều danh tiếng, lúc ấy cô dương dương tự đắc, cảm thấy khả năng diễn xuất của mình thật sự rất tốt, lột tả được tâm trạng nhân vật cho nên mới làm cho vai diễn sinh động đến thế.

Sau đó trong một lần vô tình, cô có dịp gặp gỡ nguyên tác của bộ phim, đối phương không có tham gia quá trình quay phim, hai người trò chuyện rất tự nhiên về bộ phim này, nguyên tác giả phân tích cho cô nghe về nhân vật mà mình diễn, Du Yến mới phát hiện, khả năng lý giải của bản thân mình vẫn còn yếu kém, tuy rằng cô diễn rất đạt, song dựa theo những gì nguyên tác giả phân tích vai diễn cho cô nghe, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn, vai diễn sẽ càng thành công hơn, đáng tiếc kết cục đã định, những tiếc nuối này cũng chỉ có thể cười trừ cho qua.

Bây giờ, lịch sử tái diễn ngay trước mắt, đương nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này, bù đắp lại những chuyện thiếu sót mà kiếp trước giữ lại. 

Bởi vì Cố tiên sinh đến nên Du Yến thoái thác hết lịch trình buổi trưa, cũng may chỉ là phỏng vấn nhỏ, thiếu một người cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm.

Điền Kỳ Lễ cũng chẳng nói gì, thật ra anh ta không dám nói gì thì đúng hơn, mảng tuyên truyền lần này hoàn toàn là nhờ công lao của Du Yến, cho nên hiệu quả mới có thể tốt như vậy, trong mắt anh ta, cô chính là thần tài, đến chỗ nào ăn nên làm ra chỗ đó.

Hai người chẳng đi đâu cả, chỉ lẳng lặng ngồi bên nhau như thế, nhưng mà thời gian lại trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã đến thời gian xa nhau.

Sau khi ăn xong buổi tối Cố tiên sinh sẽ bay về, Du Yến nhìn món ăn đa dạng ở trên bàn, một chút khẩu vị cũng không có.

Thấy cô không động đũa, Cố tiên sinh cũng không thúc giục, chẳng qua là thỉnh thoảng anh gắp ít thức ăn đưa đến bên môi cô, cuối cùng anh dứt khoát không ăn, mà chỉ tập trung đút cho cô ăn.

Du Yến vừa nhai đồ ăn vừa nói: "Cố tiên sinh, anh còn chưa quay về mà em đã bắt đầu nhớ anh rồi, làm sao em có thể yêu anh đến thế chứ?!"

Cố tiên sinh tốt tính cười yếu ớt nói: "Vậy anh ở đến ngày mai bắt chuyến bay sớm quay về nhé?"

Du Yến lắc đầu, "Em đã làm anh trễ nải công việc một ngày, nếu kéo dài thời gian thêm chút nữa, Triệu Thiêm sẽ chạy tới khóc trước mặt em cho mà xem."

Mặc dù cô có tính tình tiểu thư, yêu thích làm nũng, yêu thích giả bộ tủi thân, song cô hiểu rất rõ ràng, lúc nào có thể tùy hứng, lúc nào không nên tùy hứng, giống như Cố tiên sinh là người lãnh đạo một tập đoàn như thế, trích ra một ngày đến thăm cô đã là chuyện vô cùng khó khăn, phải biết rằng do nghỉ ngày hôm nay, khi trở về anh phải tốn biết bao thời gian để giải quyết những công việc còn tồn đọng.

Vừa nghĩ tới có thể Cố tiên sinh sẽ bận rộn đến không có thời gian ăn cơm là cô đã cảm thấy đau lòng, vì vậy coi như cô không nỡ bỏ như thế nào đi nữa, thì cô cũng sẽ không tùy hứng yêu cầu Cố tiên sinh tiếp tục ở lại.

Dù có lưu luyến không rời như thế nào đi nữa thì cũng tới giờ tạm biệt, đêm đó Cố tiên sinh bay về thành phố B, sau khi Du Yến tiễn Cố tiên sinh ra ngoài thì quay về khóc như mưa trong nhà vệ sinh, thầm oán trách sau này sẽ còn nhiều thời gian phải xa nhau thế này nữa, đến lúc đó cô biết vượt qua thế nào đây.

Cố tiên sinh về đến nhà đã là đêm khuya, chờ anh tắm rửa sạch hết gió bụi mệt mỏi, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Cố lão gia gọi đến.

Cố lão gia vẫn đang vân du thế giới, lúc này ông đang ở nước ngoài, lúc gọi điện thoại tới hoàn toàn không cân nhắc xem có ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của con trai hay không, dù sao ông là cha nó, cho dù gọi điện lúc ba bốn giờ sáng, con của ông vẫn phải ngoan ngoãn nhận điện thoại.

Vừa mở miệng Cố lão gia đã hỏi dồn, "Con trai, nghe nói gần đây con cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi hả?"

Cố tiên sinh nghe giọng nói hào sảng mười phần của ba mình, anh đáp: "Tin tức của ba nhanh nhạy quá nhỉ."

"Nói thế thì là thật rồi, là mỹ nhân phương nào? Cư nhiên lại quyến rũ được khúc gỗ mục như con."

Đầu Cố tiên sinh đầy vạch đen, "Vợ con."

"Thì ra là Tiểu Yến à, như thế nào, người ta chịu để ý con rồi sao? Ba nhớ cô nhóc kia rất có cá tính nha, đâu thèm để ý đến con." Nói tới lý lịch toàn màu đen của con dâu, đầu dây bên kia Cố lão gia cười ha ha trêu chọc.

"..." Cố tiên sinh im lặng cầm điện thoại, nhưng ba anh đang rất vui vẻ, nên anh không thể cúp điện thoại được.

Cố lão gia đã sớm quen với sự ít nói của con trai, không đợi anh trả lời, ông đã tiếp tục cảm khái, "Chỉ là nếu như đã hòa hợp rồi thì phải chung sống thật tốt biết chưa? Ba nhớ khi còn bé cô nhóc kia cực kỳ đáng yêu, không ngờ sau khi lớn lên cũng rất có cá tính. Công việc thì làm mãi không hết, có điều cuộc sống là của con, con phải biết điều tiết thế nào cho hợp lý, đối với cách làm cần mỹ nhân mà không cần giang sơn của con, ba mẹ vô cùng ủng hộ, tiền kiếm đủ xài là được, đừng để nó nô dịch mình."

"Con biết rồi ạ."

"Lần này ba mẹ trở về, dẫn Tiểu Yến về nhà ăn cơm đi."

Con trai đã kết hôn một năm, thế mà ông bà chưa gặp con dâu được mấy lần, khi nhắc đến Du Yến thái độ còn tốt như thế, ba mẹ sáng suốt như vậy rất hiếm có, trong lòng Cố tiên sinh có chút cảm động.

"Dạ, đến lúc đó con dẫn cô ấy đi ra sân bay đón hai người."

"Ồ, còn sai bảo người ta được nữa đó." Cố lão gia vẫn cố tình xem thường anh.

"..."

Cuối cùng, Cố tiên sinh chỉ có thể bất đắc dĩ để ba mình tùy ý xem thường cho đủ, tiếp theo anh dặn dò hai người chú ý sức khỏe rồi mới cúp điện thoại, anh thầm nghĩ sau khi về nhà có nên nhắc ba mẹ một tiếng, đừng nói mấy chuyện khi còn bé ra, dù sao khi đó Du Yến còn nhỏ, vốn dĩ không hiểu chuyện, nói ra chỉ càng lúng túng hơn.

Không nghĩ tới ấn tượng của ba mẹ đối với chuyện khi Du Yến còn bé lại sâu sắc đến thế, anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Nhớ lúc đó, khi anh khoảng 11 12 tuổi gì đấy, Cố lão gia tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, lúc đó quan hệ xã hội của Du Chính Thiên rất rộng rãi, được bạn bè giới thiệu nên ông cũng có mặt. Khi ấy ông còn dẫn theo một tiểu bánh bao cỡ 3 4 tuổi, Du Chính Thiên nói lời xin lỗi mọi người, giải thích rằng bảo mẫu trong nhà bận chuyện đột xuất, không có ai chăm sóc bé, cho nên ông phải dẫn bé theo. 

Tiểu bánh bao rất đáng yêu, mặc một thân váy công chúa đỏ thẫm, thấy ai cũng cười hì hì, không hề sợ người lạ, Cố lão phu nhân cực kỳ yêu thích, luôn ôm một lúc lâu, chỉ là lúc đó Cố tiên sinh chỉ là một cậu bé, có chút sợ hãi đối với các cô bé mềm mại, cho nên anh rời khỏi sảnh tiệc, tự mình đi chơi.

Sau đó anh lại gặp được cô trong vườn, khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện, đoán chừng là do nhịn tiểu quá lâu, thế nên cô mới ngồi xổm đi tè dưới gốc cây, một màn này đúng lúc bị tiểu Cố tiên sinh bắt gặp, tiểu Cố tiên sinh vẫn rất có lịch sự quay lưng lại xem như không thấy, tiếp theo anh chợt nghe thấy tiếng tiểu bánh bao khóc.

Thì ra váy của tiểu bánh bao xòe quá rộng, tiểu bánh bao sơ ý tè lên váy, thấy tiểu bánh bao nhăn mặt khóc to, tiểu Cố tiên sinh không biết làm sao bây giờ, cuối cùng chỉ có thể nhờ người hầu đi gọi Du Chính Thiên tới.

Trong quá trình chờ đợi, tiểu bánh bao nhìn thấy một đóa hoa xinh đẹp trên cây, thế là quên khóc, giọng nói non nớt đặc trưng của trẻ con thỏ thẻ bên tai, vừa ngọt ngào vừa mang theo một chút ý vị làm nũng, tiểu Cố tiên sinh không hề có sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn cởi giày leo lên cây, tiếc rằng đối với nghiệp vụ trèo cây này, tiểu Cố tiên sinh hoàn toàn không thành thạo, anh nhanh chóng ngã xuống, còn không may bị trẹo chân.

Nhìn thấy anh té từ trên cây xuống, tiểu bánh bao lại oa oa khóc lớn lên.

Thế là, khi mọi người đi đến thì chứng kiến một cảnh như vầy, tiểu Cố tiên sinh bị té trẹo chân, ngồi một chỗ không nhúc nhích được, tiểu bánh bao thì đang phồng má chu môi thổi vù vù lên vết thương trên chân anh, thổi vài cái lại dừng lại khóc thút thít, sau đó lại tiếp tục thổi thổi, cũng thật sự đủ bận rộn đấy.

Về sau người lớn hỏi Du Yến tại sao lại khóc? Cô trả lời là do anh trai đau, cho nên cô mới khóc giúp anh.

Lại rất lâu sau đó, Du Chính Thiên đến tận cửa bàn bạc chuyện kết hôn, mọi người nhắc lại chuyện khi còn nhỏ của hai người, ai cũng cảm khái trẻ con ngây thơ lương thiện.

Cố tiên sinh cũng hiểu, loại chuyện như duyên phận, dường như đã được âm thầm định sẵn từ lâu.

Tiểu bánh bao nho nhỏ thiện lương, trải qua thử thách của năm tháng, cuối cùng đã trở thành cô dâu của anh, nhớ lại thật đúng là làm cho người ta cảm khái.

Có điều mọi chuyện trôi qua đã lâu, hình như sau khi lớn lên Du Yến đã quên mất.

Nhớ tới tiểu bánh bao bé nhỏ, rồi lại nhớ vợ yêu đang ở cách xa ngàn dặm, một mình Cố tiên sinh trải qua đêm dài đằng đẵng trông coi phòng ốc, đã định trước là một đêm mất ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp