Người chủ trì cuộc họp báo hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp trường hợp như thế, chỉ cần tuỳ tiện nói một câu là phía dưới nhiệt tình đáp lại, hoàn toàn không lo lắng sẽ nhạt nhẽo, quả thực cảm giác thành tựu rạo rực trong lòng.

Nói một chút về phim điện ảnh, nói một chút về diễn viên, chơi một vài trò chơi, hiện trường tương tác qua lại, cả một quá trình, bầu không khí trong hội trường từ đầu đến cuối đều hết sức náo nhiệt, đặc biệt là mỗi khi đến phiên Du Yến phát biểu, toàn hội trường thét lên chói tai liên miên không ngớt, làm cho Du Yến có cảm giác mình là siêu sao nổi tiếng thế giới.

Sống hai đời, trải qua vô số lần họp báo tuyên truyền phim, nhưng trường hợp như vậy quả là lần đầu tiên cô gặp phải.

Mặc dù kiếp trước cô nổi tiếng, thế nhưng đều là tiếng xấu, người chính thức yêu thích ủng hộ cô thì không được bao nhiêu. Cô ngang ngược tùy hứng, cuộc sống nổi loạn, các bậc phụ huynh cũng sẽ không cho con cái nhà mình hâm mộ một minh tinh như vậy chứ đừng nói đến người trưởng thành bình thường, vì vậy ngoại trừ có tiếng tăm thì người hâm mộ của cô không nhiều lắm.

Lần này chứng kiến tình cảnh đồ sộ như thế, mặc dù biết bên trong có người tác động rất cao nhưng Du Yến vẫn không kìm được kích động, cô tin rằng, đứng trên sân khấu hoa lệ, đón nhận lời tung hô của người hâm mộ là mộng tưởng lớn nhất của một minh tinh, kể cả cô. Cô yêu thích loại cảm giác này, hưởng thụ loại cảm giác này, cô càng có lòng tin, thông qua sự cố gắng của mình thì chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, khán giả đứng dưới đài vì cô mà tung hô, hoàn toàn thật lòng chứ không cần bị ai tác động.

Dường như nhìn ra tiếng lòng của cô, Điền Kỳ Lễ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cố gắng lên, một ngày nào đó, tất cả sẽ là sự thật."

Du Yến cười nhìn lại anh ta, "Anh cũng sẽ như thế."

Rời khỏi sân khấu trở lại phòng nghỉ, chuyện đầu tiên Du Yến làm là gọi điện thoại cho ba ba, loại mua phấn trát mặt này kiếp trước ba cô đã làm không ít lần, cho nên người đầu tiên cô nghĩ đến chính là ông.

"Bảo bối à, ba nghe nói buổi họp báo có vẻ rất thành công nha!" Ở đầu dây bên kia Du Chính Thiên vui cười hớn hở nói.

"Nhất định là phải thành công rồi, nếu không tiền của ba sẽ mất trắng hết còn gì." Du Yến cười trêu ghẹo ba mình.

"Vậy con có vui vẻ không?"

Du Yến bĩu môi, làm bộ như rất phiền muộn mà trả lời: "Những người đó đâu phải người hâm mộ của con đâu, có gì đáng vui chứ?"

"Đứa bé ngốc, nếu như ba đã tốn tiền thì những người kia chính là người hâm mộ con."

Quả thực chính là ngụy biện, nhưng cô cũng không nỡ đả kích ý tốt của ông, "Dạ dạ dạ, ngài nói có lý lắm, chỉ là sao ba lại gọi nhiều người đến thế, hội trường chật ních không chen chân lọt nữa, lãng phí tiền."

"Ba có nghe lão Đàm nói qua, ông ấy gọi cũng không nhiều người mà, chắc hẳn bên kia có người mời thêm đó."

Đoàn phim của bọn họ là đoàn phim nghèo rớt mồng tơi, lấy tiền ở đâu mà mua phấn, những người hâm mộ kia nhất định là do người khác mua, là ai chứ?

Lúc này những người khác đều lần lượt trở lại phòng nghỉ, ai cũng cao hứng bừng bừng, có vài người còn chưa nhận ra tình hình thực tế nói quả là một khởi đầu tốt đẹp, bộ phim nhất định có thể thắng lớn.

Đang lúc trong phòng nghỉ huyên náo một mảng thì có người đến gõ cửa phòng, cao giọng hô: "Tiểu thư Du Yến có ở đây không?"

Giọng của người trẻ tuổi kia thật sự quá lớn, áp đảo hết tiếng nói của đại đa số mấy người trong phòng, mọi người nhất trí dời mắt đến cửa ra vào thì nhìn thấy một người trẻ tuổi anh tuấn ngời ngời, mặc một bộ đồng phục lao động có ghi tên cửa hàng hoa tươi, đang tươi cười sáng lạn đứng ở đó, thấy rốt cuộc mọi người cũng chú ý đến mình, cậu ta vội lặp lại câu hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Du Yến có ở đây không ạ?"

Du Yến vừa mới cúp điện thoại, cô đang ngồi trên salon uống nước, nghe có người nhắc đến mình cô mới đứng dậy đáp lại: "Chính là tôi."

Chàng trai trẻ nhẹ nhàng cười cười cầm quyển sổ đi tới, "Có người tặng hoa, phiền quý khách ký nhận."

Nhìn hai bàn tay trống trơn của cậu ta, Du Yến không khỏi hỏi: "Hoa đâu?"

"À, ở ngoài cửa ra vào." Chàng trai trẻ vẫy vẫy tay ý bảo cô ra ngoài xem.

Người trong phòng cũng tò mò theo sát chen lấn trước cửa ra vào, Điền Kỳ Lễ là người chen lên trước nhất, lao nhanh còn tích cực hơn cả Du Yến.

Trước cửa ra vào là một người khác đang đứng, cách ăn mặc không khác gì chàng trai trẻ tuổi kia là mấy, trong tay cậu ta đang ôm một bó hoa hồng mân côi được gói lại tinh xảo, số lượng hoa hồng, nhìn thoáng qua cũng mấy trăm. Chàng trai trẻ còn nhẹ giọng nói thêm: "Đây là 999 đoá hoa hồng Bungari được vận chuyển bằng đường hàng không về, mỗi đóa đều được lựa chọn kỹ càng, Du tiểu thư, nếu không có vấn đề gì, mời cô ký nhận cho."

Du Yến nhận lấy quyển sổ, tùy ý ký tên vào đó, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp một người đang đứng sát vách phòng nghỉ.

Còn ai vào đây ngoài Cảnh Hân cũng chen lấn trong đám người xem náo nhiệt, cô ngoắc Cảnh Hân lại nhận hoa, ngay từ đầu Cảnh Hân không dùng bao nhiêu sức lực, suýt chút nữa đánh rơi bó hoa xuống đất, nhất thời cô nàng bày ra thế trung bình tấn mới giữ được bó hoa trong lòng.

Du Yến đi qua lấy tấm thiệp được kẹp trong bó hoa, cô mở ra xem, chữ viết mạnh mẽ nhưng lại vô cùng đơn giản, rồng bay phượng múa chỉ có ba từ: Em tuyệt lắm.

Tay Du Yến cầm tấm thiệp, cực kỳ cảm động, cô hận không thể điên cuồng le lưỡi liếm mấy chữ mạnh mẽ trên thiệp một phen, tiếc rằng người xung quanh quá nhiều, cô đành phải âm thầm nghĩ ngợi cho đã ghiền.

"Ai tặng vậy, ai tặng vậy?" Điền Kỳ Lễ chen lên phía trước muốn ngó tấm thiệp trên tay cô.

Du Yến không chút lưu tình đưa tay đẩy đầu anh ta ra, "Có liên quan gì đến anh, tránh ra, tránh ra."

"Vậy cô nói cho tôi biết đó là ai đi." Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà sáp về phía trước.

"Tôi cũng không biết!" Du Yến cầm tấm thiệp đung đưa trước mặt anh ta, trên thiệp không để tên.

Tuy người ngoài nhìn không biết là ai, song nét bút như rồng bay, bút tích mạnh mẽ hữu lực, cô nhận ra được, ngắm nghía thêm hai lần, trong lòng sung sướng chịu không nổi nên muốn lấy điện thoại ra gọi cho Cố tiên sinh, thế nhưng hai người giống như tâm linh tương thông, cô vừa cầm điện thoại nhạc chuông điện thoại vang lên, là Cố tiên sinh gọi điện thoại tới cho cô.

Du Yến vội vàng tìm chỗ vắng người nhận điện thoại, mới vừa bắt máy, giọng nói dễ nghe của Cố tiên sinh đã vang lên bên tai, "Thích hoa không?"

"Rất thích, cảm ơn anh." Du Yến cười ngọt ngào, trước kia cô có cảm giác Cố tiên sinh là người quá cứng nhắc, bây giờ mới phát hiện, thì ra anh lại là người rất lãng mạn nha.

"Cố tiên sinh, có phải anh nhờ người mua phấn cho em không?"

"Mua phấn?" Nhất thời Cố tiên sinh không biết giải thích từ này thế nào, có điều anh là nhân vật lớn bận rộn nhiều việc, không hiểu mấy thuật ngữ trong ngành giải trí cũng là chuyện bình thường.

"Thì chính là thuê người đến cổ vũ em đó."

"Ừm, anh bảo Triệu Thiêm phụ trách, em có thể hỏi cậu ta."

Vậy thì là do anh làm rồi, trong lòng Du Yến càng ngọt ngào thêm vài phần, tuy nhiên cô bỗng nhớ lại, ba ba cũng nện tiền ủng hộ công việc của cô, như vậy quá lợi ích cho Điền Kỳ Lễ rồi, loại chuyện này có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, sau này còn không biết có lợi cho người nào, nghĩ đến là không thoải mái, cho nên cô vội nói: "Lần sau anh đừng làm thế nữa, mấy chuyện tuyên truyền này là trách nhiệm của đoàn phim."

Nghe cô nói vậy, Cố tiên sinh nhíu mày, "Làm như thế sẽ gây rắc rối cho em chăng?"

"Không phải, chỉ là em không muốn chúng ta bỏ tiền ra tiêu phí, để cho người khác được lợi!" Du Yến bĩu môi nói ra tâm tư nhỏ của mình, đổi lại là tiếng cười sảng khoái của Cố tiên sinh.

"Em vui là được rồi."

"Vừa nhớ tới chuyện sẽ phải xa Cố tiên sinh nửa tháng là em không vui, Cố tiên sinh em muốn giao ước với anh, kể từ bây giờ đến sáng mai, thời gian của anh đều thuộc về em." Du Yến nhỏ giọng, ngấy ngấy dính dính làm nũng qua điện thoại, cô biết rõ chiêu này đối phó với Cố tiên sinh cực kỳ có hiệu quả.

Quả nhiên, cô vừa nói xong, Cố tiên sinh đã nhận lời, "Được, bây giờ anh sang đón em."

Du Yến cúp điện thoại, hai tay ôm lấy gương mặt nóng hầm hập, cười si ngốc, thầm nghĩ: Cố tiên sinh à, lần này anh không duy trì nổi mấy giây đồng hồ luôn sao? Đồng ý ngay làm như không thể chờ đợi được, kỳ thật anh cũng rất muốn gặp em có phải không! 

"Chị Yến, chị Yến, chị đừng ngẩn ra đó nữa, hoa này làm sao bây giờ đây?!" Cảnh Hân vẫn ôm bó hoa đứng nguyên tại chỗ như cũ, thấy rốt cuộc Du Yến cũng cúp điện thoại, cô nàng vội vàng lên tiếng cầu cứu.

"Nha đầu ngốc này, sao không tìm một chỗ để xuống đi?" Thấy Cảnh Hân đã mồ hôi nhễ nhại, Du Yến vội vã qua giúp cô nàng đỡ bó hoa.

"Còn không phải em sợ hư mất, chị sẽ đánh em nha."

Hai người hợp sức tìm một cái ghế, đặt bó hoa lên trên, lúc này mới thoải mái thở ra một hơi, Cảnh Hân ôm bó hoa một hồi, cô nàng có cảm giác tay mình sắp gãy rồi, lúc này đang ngồi than thở trên ghế, Du Yến hứa sẽ chia cho cô nàng một bó hoa to mới đổi lại được nụ cười rạng rỡ của cô nàng.

Sau khi Cố tiên sinh vừa đến, Du Yến dứt khoát quăng hết mấy người làm kỳ đà, cùng trải qua thế giới hai người đầy ngọt ngào với Cố tiên sinh.

Mà bên kia, trong văn phòng trợ lý tầng cao nhất của tập đoàn Cố gia, Triệu Thiêm nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mắt, anh chàng ngẩng đầu 45 độ, im lặng nhìn trời.

Từ xưa hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Cố tiên sinh sáng suốt thần võ của bọn họ đã càng đi càng xa trên con đường trở thành hôn quân. Ôi ôi ôi... Lão Cố tổng, có phải ngài nên đến chấn chỉnh lại hay không! 

Đêm đó, tất cả báo chí truyền thông đều đưa tin tức này, báo nào cũng đều nói tình huống chen lấn ở hiện trường trước đây chưa từng có, thật sự còn rất nhiều fan hâm mộ không chen lọt vào hội trường, người viết bài đưa ra tiêu đề cực kỳ hấp dẫn mọi người, người đọc báo tỏ vẻ nhất định phải đến rạp xem phim hay đến mức nào.

Người ta nói người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành xem chất lượng.

Chứng kiện cục diện này, dĩ nhiên người ngoài ngành sẽ nhớ kỹ tên bộ phim, nói không chừng đến lúc đó cũng sẽ tham gia náo nhiệt nâng cao hiệu quả, còn người trong ngành chỉ cần nhìn vào người đứng sau và chủ đầu tư là biết rõ ẩn tình bên trong, nhưng trong cái ngành giải trí này chính là một dạng như vậy, chỉ cần một hạt vừng một hạt đậu cũng có thể xào thành chuyện lớn, nếu bạn là người có bản lĩnh thì bạn thắng.

Vì thế, ngay buổi tuyên truyền đầu tiên, hiệu quả tương đối tốt.

***

Mặc dù trời đã tối rồi, nhưng bên trong công ty giải trí Tinh Tinh, trong phòng luyện múa nào đó đèn đuốc vẫn sáng trưng, bóng dáng mấy người trẻ tuổi dưới sự hướng dẫn của biên đạo hoà theo tiết tấu, cố gắng đến nỗi người đầy mồ hôi.

Đừng nhìn vào hào quang của các diễn viên trong phim mà lầm, phía sau sự vẻ vang xinh đẹp động lòng người đó là chua xót và trả giá, có rất nhiều chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi.

Giống như hiện tại trong phòng huấn luyện nhóm nhạc nam của công ty Tinh Tinh, chỉ có một đoạn vũ đạo mà bọn họ đã luyện một ngày, song vẫn chưa hài lòng, cho nên bọn họ luyện lại một lần rồi một lần, chân nhảy đến đau đớn, cánh tay mỏi nhừ, nhưng cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục.

Là một nhóm nhạc trẻ tuổi, bọn họ là sản phẩm mới công ty mới tung ra, có thể thu hút danh tiếng, có thể kiếm tiền, như vậy mới thành công. Dưới sự chăm chút của công ty, chỉ mới xuất đạo có hai năm mà bọn họ đã điên cuồng quét sạch tâm hồn thiếu nữ, mà mục tiêu bọn họ hướng tới cũng rất rõ ràng, đó chính là các nữ sinh từ tiểu học đến trung học.

Sự thật chứng minh, bọn họ đã thành công, chỉ cần tùy tiện lượn quanh weibo và các diễn đàn là có thể thấy lượng fan khổng lồ, điều đó chứng tỏ bọn họ được hoan nghênh ở mức độ nào.

Vì để phô bày ra sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ mà nhóm bọn họ tập trung khai thác vũ đạo là chính, mỗi bài hát của bọn họ đều kết hợp giữa lời ca và vũ đạo, công ty không yêu cầu cao về chất giọng nhưng đối với việc luyện tập vũ đạo thì lại cực kỳ nghiêm khắc và nghiệt ngã.

Vũ đạo lần cuối được biên đạo khen ngợi vì vậy bọn họ được nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, các thành viên ai cũng mệt mỏi, vừa nghe được nghỉ ngơi là lập tức tìm một chỗ, nằm ngã ra ngổn ngang lộn xộn.

Nhưng có người lại ngoại lệ, chỉ thấy cậu ta không ngừng dùng khăn lông sạch sẽ lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt, sau đó mở laptop lên, kết nối internet, nhấn vào tin tức giải trí, trang tin tức đang đưa tin về buổi họp báo oanh động làng giải trí lúc chiều, cậu ta rất nghiêm túc đọc hết.

"Kỷ Hải, cậu lại đang xem nữ thần của mình à?" Nằm cách đó không xa, trưởng nhóm nhạc nam công ty giải trí Tinh Tinh Trình Thành vừa ngồi dậy vừa nói, sau đó tiến lại gần cậu ta cùng xem video.

Cậu nam sinh được gọi là Kỷ Hải quay đầu lại liếc Trình Thành một cái rồi nhẹ nhàng cười cười trả lời, "Đúng thế, hôm nay nữ thần của tớ rất đẹp."

"Trong ký túc xá sưu tầm đầy áp phích, trong máy vi tinh cất đầy ảnh còn chưa đủ, mỗi ngày đều ngắm không biết chán." Trình Thành nhếch môi trêu ghẹo cậu ta.

Tuy Kỷ Hải gia nhập nhóm nhạc này sau và lớn tuổi hơn các thành viên còn lại một chút, nhưng thiếu niên 17 18 tuổi đâu có nhiều tâm cơ như thế, hơn nữa tính cách Kỷ Hải tươi sáng như ánh mặt trời, cũng rất hiểu chuyện, vì vậy mọi người mới nhanh chóng tiếp nhận cậu ta, ở chung đến bây giờ đã nghiêm túc trở thành bạn thân không còn gì để bàn cãi nữa, nói đùa hay móc méo lẫn nhau cũng là chuyện thường xảy ra.

Mọi người trong nhóm đều biết Kỷ Hải hâm mộ Du Yến, cả ngày cậu ta treo nữ thần của mình ở trên môi, dần dà mọi người cũng hay lấy chuyện này ra đùa giỡn.

"Đã nói là nữ thần rồi, có ngắm bao nhiêu cũng không thấy chán." Kỷ Hải trả lời Trình Thành, ánh mắt lại không rời khỏi màn hình laptop nửa giây, trên màn hình, Du Yến đang tươi cười như hoa, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của người chủ trì.

"Nửa tháng sau phim điện ảnh của nữ thần cậu sẽ công chiếu, cậu có đi xem không?"

"Nếu không có biểu diễn thì nhất định phải đi."

"Tớ biết ngay mà, ôi, đói bụng chết mất, các cậu có muốn ăn gì không, tớ sẽ đi mua." Trình Thành không hâm mộ Du Yến, vì thế hàn huyên vài câu xong cậu chán chường đứng dậy, bàn với những người khác xem nên ăn món gì.

Kỷ Hải vẫn ngắm Du Yến không chớp mắt, ánh mắt đó vừa phức tạp vừa si mê, hoàn toàn không phải là ánh mắt của một thiếu niên mười tám tuổi nên có.

Sau đó cậu ta giơ tay ra, vuốt ve khuôn mặt Du Yến trong màn hình, nhỏ giọng nói ra: "Nữ thần, tôi sẽ cố gắng để được tiếp cận em, em hãy chờ tôi thêm một thời gian."

***

Ngày hôm sau Du Yến phải bay đến Thượng Hải cùng với đoàn phim, Đỗ Phi Phi bận việc nên không đi cùng, cho nên cô chỉ dẫn theo Cảnh Hân và thợ trang điểm Cát Mẫu.

Đoàn phim sẽ ở lại Thượng Hải ba ngày, tiếp theo sẽ bay tới Hồ Nam, bên đó sẽ quay một tiết mục giải trí rất nổi tiếng, sau đó chính là Nghiễm Châu... tóm lại hành trình được sắp xếp kín mít.

Vừa lên máy bay Du Yến lập tức ngủ bù, có thể thấy vẻ mặt cô hết sức tiều tụy, dù cho có trang điểm cũng không thể che giấu hết quầng thâm dưới mắt, Cảnh Hân không đành lòng quấy rầy cô, cô nàng thầm nghĩ: Chị Yến đáng thương, nhất định là không nỡ rời xa gia đình, tối hôm qua đau buồn đến mất ngủ, sáng nay mới có dáng vẻ buồn bã ỉu xìu như thế.

Nếu như Du Yến biết rõ suy nghĩ trong lòng cô nàng, cô nhất định sẽ lắc lắc ngón tay nói, đứa trẻ này, em còn nhỏ lắm!

Đúng là tối hôm qua cô mất ngủ, nhưng là do nguyên nhân khác, đó là tối hôm qua cô và Cố tiên sinh kích tình mãnh liệt, muốn dừng mà dừng không được, mãi đến hừng đông hai người mới ngưng chiến.

Cho nên bây giờ bước chân mới xiêu vẹo, toàn thân đau nhức, mí mắt thâm quầng, hốc mắt lõm vào, toàn thân cao thấp viết rõ bốn chữ --- Túng dục quá độ!

Bởi vì lần đầu tuyên truyền ở thành phố B quá mức thành công, hiện giờ đoàn phim cũng rất nổi tiếng, để giữ hình tượng, đoàn phim đành cắn răng thuê một khách sạn tương đối cao cấp nghỉ ngơi.

Lúc trước khi đoàn phim bàn bạc chuyện đặt phòng khách sạn, đã có người xuất hiện thương lượng với bọn họ, nói là phòng của Du Yến đã có sắp xếp khác. Nếu như không cần đoàn phim bỏ tiền thì bọn họ rất vui vẻ chấp nhận, cho nên khi đoàn phim đến khách sạn nhận phòng, biết được phòng của Du Yến là phòng tổng thống, thế là cô hào phóng tiếp nhận ánh mắt thù hằn của tất cả mọi người, dẫn theo Cảnh Hân và thợ trang điểm, cộng thêm Lý tiểu đệ hỗ trợ phổ biến hành trình, trùng trùng điệp điệp đi về hướng phòng tổng thống.

Kỳ thật tối hôm qua Cố tiên sinh đã chuẩn bị cho cô một biệt thự tư nhân, còn nói sẽ sai người sang chăm sóc cho cô, song Du Yến cảm thấy như vậy thì rêu rao quá, ảnh hưởng không tốt, cho nên cô đã từ chối. Tuy rằng Cố tiên sinh chịu thỏa hiệp, nhưng cuối cùng anh ra tối hậu thư là điều kiện ăn ở không thể thấp hơn tiêu chuẩn của phòng tổng thống, vậy nên đối với căn phòng rất phách lối trong mắt người khác, thật ra Du Yến đã cố gắng hạ tiêu chuẩn đến mức thấp nhất rồi.

Hiện trường buổi họp xế chiều ngày hôm đó, bầu không khí cực kỳ sôi động, số người đến không ít.

Du Yến bị hành vi mua phấn của hai người đàn ông nhà mình sinh ra tâm lý oán hận, sau đó cô vội vàng gọi điện thoại cho hai người, rõ ràng họ không mua nữa mà sao lại đông đến thế.

Thấy con gái giận dỗi, Du ba ba nhanh chóng phủi sạch quan hệ, ông nói mình chỉ mua một lần, từ lúc cô nói không nên mua, ông chắc chắn đã nghe theo lời con gái rồi. Về phần Cố tiên sinh bên kia, anh nói thẳng là anh không có làm, bởi vì anh đã giao tất cả mọi chuyện cho Triệu Thiêm rồi.

Nếu như đã giao tất cả chuyện này cho anh ta, vậy mà anh còn dám nói mình không mua à?

Bởi ta nói, có một ông chồng siêu nhiều tiền cũng thật phiền não!

Do trailer "Kỳ Ngộ" đã được tất cả truyền thông tung ra, cộng thêm việc đoàn phim không ngừng làm công tác tuyên truyền, cho nên bộ phim này dần dần có danh tiếng, cái này gọi là hiệu quả của tuyên truyền.

Trong trí nhớ của Du Yến, trong kiếp trước bộ phim "Kỳ Ngộ" không có làm hoạt động tuyên truyền hoành tráng như thế này mà là sau khi phim công chiếu thì mới có danh tiếng, từ một đồn mười mười đồn trăm sau đó mới bắt đầu bùng nổ, còn hiện tại chưa bắt đầu tuyên truyền mà đã nổi tiếng, thiết nghĩ sau khi phim được công chiếu thì không biết tạo nên ảnh hưởng lớn đến mức nào nữa.

Bên kia Du Yến bay tới bay lui tất cả các thành phố lớn, loay hoay chân không chạm đất, còn bên này người đàn ông của cô rảnh rỗi ở nhà thì có chút khó chịu, anh đã hình thành thói quen có cô bên cạnh nhảy nhót hoạt bát, dù là cãi nhau cũng được, đột nhiên cả thế giới yên tĩnh lại, thật sự trong lòng anh chẳng biết đây là cảm giác gì.

Cuối tuần này thời tiết rất tốt, Cố tiên sinh không bận việc gì, ngồi ở nhà thì dễ dẫn đến nhớ nhung Du Yến, thế là anh quyết định ra ngoài thăm người lớn trong nhà.

Ông cụ bà cụ Cố gia đã đi du lịch vòng quanh thế giới, vì vậy anh chuẩn bị đi thăm Du ba ba, trước khi Du Yến đi đã có dặn dò anh, trong khoảng thời gian cô không ở nhà, anh phải thay cô chăm sóc Du ba ba, nếu như bà xã đại nhân đã dặn dò, tất nhiên anh không dám từ chối.

Đáng tiếc anh cố tình đi tìm người ta, người ta lại không rảnh tiếp anh, anh gọi điện thì Du ba ba nói đang đi đánh golf với bạn, nếu anh có hứng thú thì có thể đi qua cùng đánh.

Được rồi, cùng trò chuyện cũng là cùng, cùng đánh cũng là cùng, thế nên Cố tiên sinh thay một bộ quần áo thể thao vui vẻ ra ngoài, kết quả vừa ra đến đường lớn thì gặp kẹt xe.

Tâm trạng đang tốt đẹp của Cố tiên sinh tuột dốc không phanh.

Bởi vì lý do sức khỏe nên hiếm khi Du Chính Thiên ra ngoài chơi, gần đây vì tình cảm giữa con gái và con rể hòa hợp nên kéo tâm trạng ông tốt theo, mà tâm trạng tốt thì sức khỏe cũng cường tráng hơn không ít. Thế là nhân dịp hôm nay thời tiết tốt, ông bèn hẹn mấy người bạn cũ đi đánh golf, vận động một chút, thuận tiện hít thở không khí trong lành của vùng ngoại ô cũng không tệ.

Vừa mới nhận được điện thoại của Cố Hành Viễn, tâm trạng của ông càng tốt hơn, lúc nói chuyện phiếm với mấy người bạn cũng thuận miệng nhắc đến con rể của mình, nói tính tình con rể tốt thế nào, nhân phẩm tốt, sự nghiệp thành công, là một thanh niên hiếm có đầy hứa hẹn.

Người trong nhà thường thích khoa trương người trong nhà, đây là chuyện bình thường, mấy ông bạn đều là nhân vật có mặt mũi, nghe ông nói như thế ai cũng vội vã khoe khoang con trai con rể của mình ra, nói tới nói lui, cuối cùng lại bắt đầu phân cao thấp.

"Năm trước công ty của con rể tôi lên sàn, khoan nói mấy chuyện khác, chỉ quy mô thôi cũng rất ra dáng đấy."

"Mặc dù con trai tôi chỉ làm công ăn lương nhưng tốt xấu gì cũng là một CEO, không kém với tự mình làm chủ bao nhiêu."

"Nói với mấy ông, con của tôi làm ở cục XX, tuy nhân viên công vụ không kiếm được nhiều tiền hơn mấy người, song lại hơn hẳn ở quyền cao chức trọng nhé."

...

Du Chính Thiên vừa cảm thấy buồn cười vừa âm thầm đắc ý, con rể của ông không phải người bình thường nào muốn so sánh là so sánh đâu, hiện tại mấy người cứ tâng bốc con cháu mình lên tận trời cao đi, khi thấy con rể nhà ông thì đừng có bẽ mặt là được.

Một đoàn người vừa chơi vừa trò chuyện rôm rả, lúc đang nói hăng say thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe cầu điện chạy lại từ phía đối diện, mấy người ngồi trên xe liếc nhìn lẫn nhau, không khỏi cảm thán: Thế giới nhỏ thật, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Người ngồi phía trước không ai khác chính là chủ tịch công ty giải trí Tinh Tinh - Lưu Thiền Quyên.

Từ xa Lưu Thiền Quyên đã nhìn thấy Du Chính Thiên, bà ta trừng hai mắt thật to rồi nhảy xuống khỏi xe, nhanh nhẹn tiến về phía ông, "Ôi chao, đây không phải là lão Du sao? Trùng hợp thế, các người cũng đến đây vận động à?"

Một tiếng lão Du này làm tất cả mọi người ở đây đều nổi da gà. Trước đây khi gặp Du Chính Thiên ở nơi đông người, cho tới bây giờ bà ta đều dùng khoé mắt nhìn ông đấy, vừa rồi rõ ràng chỉ mới nhìn thấy từ xa mà đã chạy tới chào hỏi vồn vã.

Biến chuyển có phải hơi nhanh quá rồi không?

Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích!

Tất cả mọi người đều là người làm ăn, ít nhiều gì cũng có giao tình, người ta đã nhiệt tình chào hỏi nếu không đáp lại thì không hay lắm, trong đám người Du Chính Thiên cũng có người quen biết Lưu Thiền Quyên nên thân thiện chào hỏi lại bà ta.

"Vừa rồi từ xa đã nghe mọi người trò chuyện rất vui vẻ, nói chuyện gì thế, có thể chia sẻ với tôi không?"

Thật lòng Du Chính Thiên chẳng hề muốn để ý đến bà ta, cũng không muốn đứng chỗ này nữa, trong lòng ông còn băn khoăn không biết con rể mình đâu rồi, ông muốn tranh thủ ra phía trước xem thử, tiếc rằng đám người bên cạnh lại không hiểu lòng người.

"Lưu đổng, không phải bà đi chơi golf à? Người trên xe vẫn đang chờ bà kìa."

Lưu Thiền Quyên biết rõ Du Chính Thiên không chào đón mình, song kể từ khi gặp Du Yến trong yến tiệc, sau khi biết chồng của cô chính là Cố Hành Viễn, đây là lần đầu tiên bà gặp Du Chính Thiên không phải ở những nơi nghiêm chỉnh, cơ hội hiếm có, bà phải nghĩ cách phá băng mới được, dù sao mình cũng có việc cầu người.

"Đều là mấy tiểu bối trong công ty, để bọn họ tự chơi với nhau là được rồi." Lưu Thiền Quyên vừa nói xong thì xoay người hô to với mấy người trên xe, "Mấy người cứ đi chơi đi, Tiểu Kỳ, lấy giúp tôi túi gậy đến đây."

Nếu người ta đã nói muốn chơi cùng mà mình thẳng thừng từ chối thì không hay lắm, Du Chính Thiên cảm thấy cực kỳ phiền chán, hiếm khi có tâm trạng ra ngoài chơi golf mà còn gặp chuyện đáng ghét, đúng là phiền.

"Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì đấy? Nếu là chuyện thú vị thì chúng ta nói tiếp đi."

"Cũng không có chuyện gì, lúc nãy Du đổng nói con rể ông ấy tốt mọi mặt, chúng tôi không phục cho nên so sánh với ông ấy." Có người tương đối quen biết Lưu Thiền Quyên trả lời bà ta.

Nghe xong mấy lời này, Lưu Thiền Quyên cảm thấy không phải đã gãi đúng chỗ ngứa của mình rồi sao? Bà ta lập tức cười nói: "Con rể của Du đổng, con nhà các người đều không thể so được, người kia quả là tốt mọi mặt."

"Tốt thế à, bà đã gặp mặt rồi hả?" Có người không phục hỏi bà ta.

"Đúng là gặp rồi, nhưng người ta không biết tôi." Lưu Thiền Quyên tiếc nuối nói.

"Vậy thì đúng dịp, Du đổng vừa nhận điện thoại, con rể ông ấy sắp đến đây rồi, đợi lát nữa bà có thể gặp được."

"Thật vậy chăng?" Lưu Thiền Quyên lập tức cười tươi như đóa hoa cúc, kích động nói: "Thật sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc, Du đổng, đợi lát nữa ông nhớ tiến cử giúp tôi nhé."

Mọi người đều không biết tại sao Lưu Thiền Quyên đột ngột hưng phấn như thế, như vậy xem ra, con rể Du Chính Thiên thật sự không phải người bình thường rồi!

Lúc đó hôn lễ của con gái ông ấy làm rất kín đáo, không mời ai cả, mọi người luôn âm thầm chê cười ông, nhất định là gả con gái không cao nên không dám khoe khoang, hiện giờ Lưu Thiền Quyên nói như vậy, lòng tò mò mọi người đã lên đến cực điểm.

Cố tiên sinh bị kẹt xe gần một giờ, chờ lúc anh đến sân golf thì một đám người đông đúc đang chờ anh trong khu nhà nghỉ ngơi đằng trước.

Từ xa nhìn lại, số lượng người hết sức đông đúc, có điều trận thế gì mà Cố tiên sinh chưa từng thấy chứ, anh cất bước thong dong tao nhã đi về phía bọn họ, trên mặt còn treo nụ cười rất tự tin.

"Ba, thật có lỗi, trên đường bị kẹt xe, để mọi người chờ lâu rồi."

"Không sao, đúng lúc có đám bạn cũ đánh chung với ba." Du Chính Thiên tươi cười hớn hở, tỏ ý bảo Cố tiên sinh qua ngồi cạnh mình.

Từ lúc những người khác nhìn thấy Cố tiên sinh thì đã hóa đá, gió vừa thổi qua, lập tức hóa thành tro bụi.

Trong đầu mỗi người đều có từng hàng chữ "Mẹ nó" chạy như điên, mẹ nó! Sao không một ai nói cho họ biết, Cố Hành Viễn chính là con rể của Du Chính Thiên chứ! Tin tức quan trọng đến thế mà không chịu mật báo, mẹ nó! Vừa rồi bọn họ còn khoe khoang con cháu mình trước mặt Du Chính Thiên! Mẹ nó, người này vốn dĩ không thể so sánh có biết không! Mẹ nó! Cảm giác bị đánh vào mặt thật sự quá đau!

Xem ra chỉ có hai từ "mẹ nó" mới thể hiện hết tâm trạng bọn họ lúc này.

Du Chính Thiên nhìn sắc mặt đỏ bừng của mấy ông bạn cũ, trong lòng thoải mái không thôi, vừa rồi không phải ông muốn ganh đua so sánh, chẳng qua là lúc nhận điện thoại có chút phấn khởi nên mới khen con rể mình vài câu, là mấy lão ngoan đồng này cứ muốn so sánh đấy chứ, hiện giờ chắc là đang cảm nhận mùi vị bị đánh vào mặt đây mà.

Âm thầm chê cười mấy ông bạn cũ một lượt, rốt cuộc Du Chính Thiên mới lấy lại tinh thần giới thiệu mọi người với nhau.

"Hành Viễn à, mấy người này đều là bạn già của ba, giao tình cả đời, con gọi bọn họ một tiếng chú là được."

Cố tiên sinh rất lễ phép bắt tay từng người một, khi đến lượt Lưu Thiền Quyên, anh dừng lại một chút, cảm thấy người này có chút quen mắt.

Mà cha vợ cũng không giới thiệu hai người với nhau, có thể thấy được người này hẳn là không quá mức quan trọng, nghĩ như thế, anh chỉ tùy tiện bắt tay bà ta một cái, ai ngờ vừa chạm vào là bị nắm chặt, có thể so với lúc bị dán keo 502, kéo mãi không ra.

Dì à, bà đây là muốn ăn đậu hủ của người trẻ tuổi sao?

"..." Cố tiên sinh im lặng nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt mình không buông của bà dì kia, tâm lý oán hận lan rộng cán mức tuyệt đối là hai trăm phần trăm.

Vẻ mặt Lưu Thiền Quyên hòa ái, hớn ha hớn hở tự giới thiệu, "Cố tiên sinh, chào cậu, tôi là Lưu Thiền Quyên, cậu gọi tôi là dì Quyên là được rồi, tôi là bạn cũ của ba cậu."

Suýt chút nữa Du Chính Thiên đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, mới lần đầu gặp mặt mà đã tự xưng là dì Quyên, có biết xấu hổ hay không hả?!

Nhìn đến đối phương nắm chặt tay con rể mình không chịu thả, Du Chính Thiên tức giận không chịu nổi, ông vung tay, mạnh mẽ tách bàn tay đang dính chặt của hai người ra.

Cố tiên sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, bàn tay đưa ra sau lưng, lặng lẽ xoay xoay cổ tay một chút, bà dì này tuổi có vẻ không nhỏ, không ngờ rằng lực tay mạnh như thế.

Du Chính Thiên chợt lạnh lùng mở miệng: "Dì Quyên cái gì? Tôi với bà đâu có thân quen, đừng vơ bừa thân thích ở đây."

"Ai nha, tôi nói này lão Du, trước đây chẳng phải chúng ta chỉ xung đột chút xíu thôi sao? Ông làm gì mà nhỏ mọn quá vậy, tính toán chi li với tôi nữa chứ." Lưu Thiền Quyên mặt dày mày dạn cười giả lả với ông.

Cố tiên sinh thấy sắc mặt Du Chính Thiên không tốt, sợ ông phát cáu, anh đành chuyển chủ đề sang hướng khác, "Ba, ba có mệt không? Có muốn chơi thêm một trận nữa với con không?"

"Nếu con đã đến rồi thì chơi thêm một trận nữa đi."

Thế là ba Du nhanh chóng ném phiền muộn ra sau đầu, dẫn Cố tiên sinh ra sân chơi thêm một trận, hai người phía sau đã trải qua một chuỗi kinh sợ cũng đặc biệt muốn tiến lên lôi kéo làm quen, làm tùy tùng theo đuôi.

Kỷ Hải đi cuối cùng trong đám người, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Cố tiên sinh, mang theo sự dò xét, nghi hoặc, và càng nhiều hơn là địch ý. Hôm nay bị kéo ra ngoài chơi, không ngờ tới sẽ gặp người này, thật sự là bất ngờ ngoài ý muốn, cậu lại có cảm giác khoảng cách giữa mình và nữ thần đã gần hơn rất nhiều rồi.

10 giờ tối, Cố tiên sinh gọi video cho Du Yến như thường lệ.

Hiện tại Du Yến đang ở Hồ Nam, bên đó đang rất nóng, Du Yến chỉ mặc áo ngủ hai dây mát mẻ, tóc búi củ tỏi trên đỉnh đầu, mặt mày đã được tẩy trang sạch sẽ, đôi môi mang theo màu hồng nhạt tự nhiên, chỉ cần cô hơi nghiêng người về phía trước thì có thể mơ hồ trông thấy phong cảnh trước ngực, rất đẹp, rất quyến rũ.

Ánh mắt Cố tiên sinh tỉ mỉ đánh giá mỗi chi tiết trên người Du Yến, anh phát hiện chỗ nào cũng đẹp hết, cho nên anh ngắm có chút mê mẩn.

Ý tứ ngôn từ của Du Yến cực kỳ phong phú, đặc biệt là khi cô cố ý trêu chọc Cố tiên sinh vui vẻ, vì thế khi thuật lại tình hình tiết mục ngày hôm nay, cô đặc biệt làm ra mấy động tác và vẻ mặt quái dị, Cố tiên sinh cũng rất cổ vũ, thế là từ lúc bắt đầu gọi video cho tới giờ, bầu không khí vẫn duy trì vui vẻ, chưa bao giờ biến mất.

"Bây giờ em mới biết được, tham gia chương trình giải trí cũng tốn thể lực đến thế, trên nhảy dưới tránh, rõ ràng không hơn kém treo ngược người khi đóng phim bao nhiêu, còn có trò chơi dưới nước nữa, có thể nói là hành hạ người chơi lên bờ xuống ruộng."

"Bảo trợ lý đấm bóp cho em đi."

"Cô nàng đã xoa bóp giúp em cả buổi tối rồi, vừa mới đi ngủ, Cố tiên sinh, hôm nay anh làm gì thế?"

"Anh đi đánh golf với ba, sau đó cùng nhau ăn cơm." Cố tiên sinh thành thật trả lời hành trình ngày hôm nay của mình.

"Ừm, hôm nay ba có gửi tin nhắn cho em, ba nói hôm nay anh đã giúp ba tăng thể diện rồi." Một tay Du Yến chống cằm, cô cười hì hì ngắm nhìn anh qua màn hình.

Nhớ tới chuyện hôm nay, Cố tiên sinh cũng cười cười, "Bạn bè của ba rất thú vị."

"Ba nói anh phát rất nhiều danh thiếp, anh không sợ bọn họ sẽ tìm đến tận cửa à." Du Yến biết tính anh thích yên tĩnh nên cố ý đe dọa anh.

Mặt Cố tiên sinh không đổi sắc, "Nếu đã là bạn bè của ba thì chắc chắn sẽ có chừng mực, dù cho có chuyện muốn tìm anh thì nhất định sẽ đến nhờ ba trước, có nên giúp đỡ hay không, để ba quyết định trước là được."

"Suy nghĩ thấu đáo quá nhỉ."

Cố tiên sinh suy nghĩ một chút, "Nhưng mà chắc là sẽ có người ngoại lệ."

"Có phải Lưu Thiền Quyên không, ba còn nói Lưu Thiền Quyên lôi kéo tay anh không chịu buông?"

Cố tiên sinh cười khẽ gật đầu, bên này Du Yến lập tức tru lên, "Vậy khi về nhà anh có rửa tay nhiều lần chưa? Toàn thân cao thấp Cố tiên sinh đều là của em, không được để cho mấy người phụ nữ khác chiếm được lợi ích!"

"Ừm, của em hết mà, anh sẽ bảo vệ thật tốt." Cố tiên sinh dịu dàng nói.

Ngay lập tức, Du Yến bị ánh mắt dịu dàng của Cố tiên sinh giết chết, cô bỗng ngã ngửa ra phía sau nằm dài trên giường, Cố tiên sinh cũng không làm phiền cô, Du Yến ngẩn người, anh cũng im lặng theo.

Du Yến nằm một hồi mới ngồi bật dậy, nói với Cố tiên sinh qua màn hình, "Cố tiên sinh, tại sao anh có thể đáng yêu như thế, càng ngày em càng thích anh rồi, làm thế nào bây giờ?"

Khóe môi Cố tiên sinh cong lên, "Nên như thế."

"Em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"

"Ừm." Cố tiên sinh thừa nhận, anh cũng rất nhớ cô đấy, trên chiếc giường rộng thênh thang thiếu vắng dáng ngủ bá đạo của cô, trống trải đến nỗi làm cho anh mất mát vô cùng. Buổi sáng khi thức dậy không có vẻ mặt ngọt ngào ngủ say của cô mà chỉ có ổ chăn lạnh ngắt, khiến cả ngày anh không vực tinh thần dậy nổi.

"Còn nhiều ngày nữa mới có thể trở về, Cố tiên sinh, em cảm thấy mình sắp ngã bệnh rồi, một căn bệnh gọi là ‘Chứng thiếu vắng Cố tiên sinh’."

"Tập trung làm việc, chớ suy nghĩ lung tung."

Đã lớn như vậy rồi, thứ Cố tiên sinh không thiếu nhất... chính là tiền, anh hoàn toàn không cần vợ mình ra ngoài làm việc, anh có một loại xúc động muốn chia nửa thế giới của mình cho cô, sau đó làm cho cô luôn ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết, ở bên anh là tốt rồi.

Thế nhưng, anh biết rõ nếu mình làm thế, Du Yến sẽ không vui vẻ, vì vậy anh không nỡ.

Lúc Du Yến chưa xuất hiện, thế giới của Cố tiên sinh cực kỳ yên tĩnh, cũng vô cùng đơn điệu, giống như ảnh chụp không có màu sắc mà chỉ có hai màu đen trắng, mỗi ngày đến công ty làm việc, ngay cả cuộc sống và tính tình cũng duy trì nề nếp đâu ra đó.

Từ khi có Du Yến, ảnh chụp đen trắng được tô vẽ lên đủ loại màu sắc hết sức rực rỡ, tính tình của anh cũng trở nên gợn sóng, tùy theo nhất cử nhất động của Du Yến mà bốn bề sóng dậy.

Trong lúc Cố tiên sinh không chú ý, Du Yến đã thay đổi cuộc sống của anh, anh không có cách nào trở lại cuộc sống bình lặng không gợn sóng như trước kia nữa.

Không phát hiện Cố tiên sinh đang ngẩn người, đầu bên kia Du Yến vẫn líu ra líu ríu, "Em có nghĩ ngợi lung tung gì đâu, em chỉ nhớ anh mà thôi!"

Lúc nào cũng có thể bị thổ lộ, Cố tiên sinh có chút chống đỡ không nổi, anh vội ho một tiếng, giả bộ như không có chuyện gì cầm ly nước lên uống một hớp.

Đột nhiên, ở đầu bên kia Du Yến cảm thán: "Đêm dài đằng đẵng, ngủ thì phí quá, Cố tiên sinh, chúng ta làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa đi."

"..." Cố tiên sinh nhìn cô, chờ cô nói hết.

Song sau khi Du Yến nói mấy lời này xong, nhẫn nhịn cả buổi cô cũng không nói nên lời câu tiếp theo, một lát sau, cô bỗng đột ngột bò dậy, lấy điều khiển từ xa trên đầu giường, tắt bớt đèn trong phòng đi, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mờ ảo, vì thế từ trong màn hình bên này nhìn lại, cả người Du Yến được bao phủ trong ánh sáng mông lung.

Du Yến thay đổi tư thế nằm trước laptop, cố ý lộ ngực ra, cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ về đôi môi mình, nhỏ giọng hỏi: "Cố tiên sinh, em có đẹp không?"

Cố tiên sinh nghiêm túc xem từng động tác của cô, từng biểu cảm một, anh bị trêu ghẹo có chút miệng đắng lưỡi khô, anh lại cầm ly nước lên uống hai hớp, lúc này mới gật đầu, coi như trả lời câu hỏi của cô.

Ở bên kia Du Yến hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, bàn tay vuốt ve môi chậm rãi trượt xuống, đùa giỡn dây áo ngủ, cô cười quyến rũ: "Vậy thế này thì sao?"

Cố tiên sinh không thể chịu đựng thêm được nữa, anh đành cố gắng nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, đưa tay tìm kiếm phía dưới.

Một giờ sau, mặt Du Yến đỏ tới mang tai, cô thở hồng hộc ngồi xuống giường, ngượng ngùng vẫy vẫy tay chào tạm biệt Cố tiên sinh bên đầu kia video, sau khi chúc ngủ ngon và tắt máy tính, cô mới đứng dậy đi vào phòng tắm xử lý tàn cuộc.

Cố tiên sinh tắt máy tính, anh cũng đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, cố gắng khôi phục khỏi sóng tình mênh mông, không ngờ tới lại hồi tưởng lại mấy hình ảnh vừa rồi, tiểu huynh đệ vất vả lắm mới bình tĩnh, giờ lập tức nghiêm trang chào cờ nữa rồi, Cố tiên sinh không biết làm sao, đành phải để tay phải huynh đi tiếp xúc thân mật với tiểu huynh đệ, lúc cảm xúc dâng trào, Cố tiên sinh ảo não nghĩ: Thời gian không có vợ yêu bên cạnh, quả thực không phải người mà!

Ngày hôm sau, Cố tiên sinh đã thức dậy từ sáng sớm, sau khi làm vệ sinh cá nhân, anh đặc biệt lựa chọn một bộ âu phục tương đối thoải mái màu xanh nhạt, mặc vào người lộ ra tinh thần một tý.

Tiếp theo anh xuống lầu, chậm rì rì xem hết báo sáng sau đó bắt đầu ăn điểm tâm, anh phát hiện trên bàn bày đại đa số đều là những món Du Yến thích, trầm mặc một hồi, anh lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình cũng yêu thích mấy món mà Du Yến thích.

Phát hiện ra chuyện này, khẩu vị của Cố tiên sinh tốt hẳn lên, ăn hết một lồng sủi cảo anh mới để đũa xuống, sau đó sai người chuẩn bị xe, anh muốn ra ngoài.

Vu quản gia tiễn anh ra cửa xong lại thấy anh quay vào nên hỏi thăm: "Tiên sinh quên mang theo gì à?"

Cố tiên sinh lắc đầu hỏi ông: "Trong bếp còn sủi cảo tôm thủy tinh không?"

Quản gia gật gật đầu nói có, Cố tiên sinh bảo ông lấy sủi cảo còn dư lại bỏ vào hộp, anh muốn mang đi.

Quản gia không hiểu lắm, có điều ông vẫn nhanh tay lẹ chân chuẩn bị tốt hộp sủi cảo, nhìn theo Cố tiên sinh cầm hộp sủi cảo lên xe, lòng quản gia hơi xót xa, thời gian nữ chủ nhân không có ở nhà, Cố tiên sinh lại trầm mặc kiệm lời nữa rồi.

Vu quản gia rất muốn hát một bài cho Du Yến nghe: "Em mau quay trở lại... Một mình anh chịu đựng không nổi..."

Lúc Cố tiên sinh ngồi xe ra giao lộ, anh bỗng nói với lái xe: Ra sân bay.

Lái xe vội vàng đổi làn xe.

Nhìn con đường hướng đến sân bay trước mặt, rốt cuộc tâm trạng Cố tiên sinh mới sáng sủa hơn một chút, anh lấy điện thoại ra bấm dãy số của Triệu Thiêm, sau khi đối phương nhận điện thoại, anh nói với anh chàng: "Hôm nay tôi nghỉ, cậu đặt cho tôi vé máy bay gần nhất đến Trường Sa, cậu không cần đến, sai một người nhanh nhẹn đến sân bay gặp tôi là được."

Dặn dò mọi việc xong, Cố tiên sinh dứt khoát cúp điện thoại, đầu dây bên kia Triệu Thiêm vẫn còn cầm di động, vẻ mặt ngu ngơ mang theo đau thương nhàn nhạt.

Học cái gì không học, sau khi học xong kỹ năng trốn việc tan làm sớm, hôm nay Cố tiên sinh lại lĩnh ngộ một kỹ năng mới --- Bỏ bê công việc!

Cố tiên sinh, anh quả thật học rất giải đấy, anh học nhanh như thế, vợ yêu của anh có biết không?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play