Gương mặt vui vẻ của Cố tiên sinh có giá trị rất cao, nếu tách ngũ quan của anh ra nhìn một cách riêng lẻ thì không có gì đặc biệt xinh đẹp cả, nhưng khi nhìn tổng thể, càng nhìn lâu càng thấy đẹp trai, cũng vô cùng có khí chất, khoảng cách giữa các bộ phận quả thật là tỉ lệ hoàn mỹ nhất.
Nếu nhất định bắt Du Yến chọn một bộ phận đẹp nhất trong ngũ quan của Cố tiên sinh, vậy thì nhất định cô sẽ chọn ánh mắt, mũi Cố tiên sinh vốn cao thẳng nên càng làm cho mắt sâu hơn, hình dáng đôi mắt rất đẹp, đôi đồng tử vừa sáng vừa sâu, trong mắt chứa đầy ánh sáng điềm tĩnh cơ trí rực rỡ, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt anh, Du Yến không thể tự chủ được sa vào hồ sâu bên trong.
Du Yến vừa đi về phía Cố tiên sinh vừa nghĩ, người đàn ông này là của mình, từ trong ra ngoài đều là của mình, đậu hũ toàn thân anh đều là của cô, vì vậy cô muốn ăn thế nào thì sẽ ăn thế đó.
Cố tiên sinh đang rất nghiêm túc xem tài liệu trên bàn, lúc ánh mắt anh liếc qua bắt gặp thân ảnh của Du Yến, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô thì thấy cô cười với anh đi tới.
Anh buông văn kiện trong tay xuống, hỏi cô, "Sao lại không ngủ tiếp?"
Du Yến cười híp mắt nhìn anh, "Không có anh nằm bên cạnh, không ngủ được."
Lời tâm tình há miệng là tuôn ra, Cố tiên sinh có cảm giác cực kỳ hưởng thụ, anh duỗi tay ra ôm trọn vòng eo cô, Du Yến thuận thế ngồi lên đùi anh, hai tay tự nhiên quàng lên cổ anh.
Ấn lên trán anh một nụ hôn, thấy chưa đã ghiền, vì thế cô lại hôn lên mũi anh một cái, sau đó là bờ môi, tiếp theo là cái cằm, cô cảm thấy râu ria lún phún trên cằm anh rất thú vị nên mím môi cọ cọ, chơi vui chết đi được.
Cố tiên sinh ôm cô, khoé môi tươi cười nhẹ nhàng, tốt tính dung túng cô tìm thú vui trên người mình, chẳng qua là anh không phải Liễu Hạ Huệ, chưa đạt tới cảnh giới có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Du Yến giống như một mồi lửa, chỉ cần cọ xát lung tung vài cái trên người anh là anh bốc cháy.
Du Yến đã làm nhiều chuyện thân mật với Cố tiên sinh, đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự biến hóa của anh, vì thế cô hôn lên môi Cố tiên sinh rồi nói: "Chúng ta làm luôn đi."
Lời này vừa thốt ra, lòng Du Yến quýnh quáng hết cả lên, chẳng lẽ những lời này đã trở thành câu cửa miệng của mình rồi sao? Cố tiên sinh sẽ không cảm thấy mình quá đói khát chứ, cả ngày câu "Chúng ta làm luôn đi" cứ treo trên môi.
Ôi ôi ôi, thật ra cô không phải người sống thoáng như vậy đâu.
Cố tiên sinh thì dùng hành động thực tế để đáp lại lời đề nghị của cô, hai người hung hăng phóng đãng một phen trên chiếc bàn rộng thênh thang mà Cố tiên sinh thường xuyên ký văn kiện quan trọng.
Cuối cùng khi làm đến cả người rã rời, Du Yến có chút hả hê nghĩ, sau này lúc Cố tiên sinh ngồi ở đây ký văn kiện, không biết anh có nhớ đến việc làm ô uế ngày hôm nay không nhỉ.
Sau đó lúc mặc quần áo, Du Yến bực bội nghĩ, ngay từ đầu cô chỉ nghĩ sẽ ăn chút xíu đậu hủ của Cố tiên sinh, ai ngờ đến cuối mình mình lại bị Cố tiên sinh ăn sạch một mẩu vụn cũng không chừa, quả nhiên Cố tiên sinh có suy nghĩ dâm đãng sẵn trong đầu!
Phiền muộn không tới một phút đồng hồ, Du Yến đã nghĩ thông, tuy rằng bị ăn sạch nhưng chính cô cũng rất thoải mái, đặc biệt lần cuối cùng còn là cô ôm chặt Cố tiên sinh yêu cầu làm thêm lần nữa đấy, vì vậy cô sẽ đại nhân đại lượng, không so đo với anh đâu.
Thế là, lần đầu tiên Du Yến đến công ty xem Cố tiên sinh làm việc đã gặt hái được một số bã đậu, cộng thêm trước khi Cố tiên sinh bị quyến rũ trốn việc, anh đã hẹn trước thời gian gặp mặt với khách hàng, mà còn đòi hỏi phải đúng giờ đến từng giây, song Cố tiên sinh lại dành cả buổi trưa chơi với bà xã nổi hứng đột xuất đến công ty kiểm tra, làm trễ nải biết bao hạng mục lớn, thế nhưng Cố tiên sinh chẳng hề lo lắng chút nào cả, có điều mấy người phụ trách hạng mục này đã sớm khóc ròng trong nhà vệ sinh, cuối cùng ồn ào đến tìm Triệu trợ lý, vội vàng muốn biết nguyên nhân vì sao Cố tổng đột nhiên không thấy bóng dáng, không biết là thay đổi ý định hay là không muốn hợp tác với bọn họ nữa?
Đối mặt với sự lo lắng của mọi người, thật sự Triệu Thiêm dở khóc dở cười, tốt bụng giải thích, "Không phải như mọi người nghĩ đâu, chẳng qua là Cố phu nhân đến tìm Cố tổng cho nên mới từ chối gặp mặt thôi."
Mấy người bọn họ đều cảm thấy buồn phiền, thầm nghĩ mấy hạng mục lớn thế này mà so ra lại chẳng quan trọng bằng việc phu nhân người ta đến thăm, không lẽ Cố tổng mà người người kính sợ lại là người sợ vợ à?
Thấy vẻ mặt mọi người hết sức đặc sắc, Triệu Thiêm cũng lười giải thích, anh chỉ khách sáo chiêu đãi bọn họ, sau đó sắp xếp thời gian gặp mặt một lần nữa.
Cố tiên sinh coi trọng Cố phu nhân thế nào, là trợ lý đặc biệt Triệu Thiêm cũng không biết chính xác mức độ, anh chỉ biết là trước đây lúc Cố phu nhân đối xử lạnh nhạt với Cố tiên sinh, mỗi ngày Cố tiên sinh vẫn về nhà đúng giờ.
Hiện nay tình cảm của hai người rõ ràng đã thắm thiết hơn, thái độ của Cố phu nhân đối với Cố tiên sinh cũng vô cùng nhiệt tình, hiện tại không những Cố tiên sinh về nhà đúng giờ mỗi ngày, mà còn thường xuyên về nhà sớm hơn nữa.
Thái độ của Cố tiên sinh đối với Cố phu nhân, chỉ dựa vào mấy chi tiết nhỏ thường ngày thôi cũng có thể đoán ra một chút gì đó.
Triệu Thiêm mơ hồ nhìn ra điểm ấy, thế nên lần trước xảy ra scandal, anh đã dốc hết sức tẩy sạch cho Du Yến, mà cuối cùng, anh còn nhận được sự khen ngợi của Cố tiên sinh.
Vì thế tóm lại là: Mông ngựa của Cố phu nhân nhất định là phải vuốt, dù cho không có cơ hội vuốt thì cũng phải tìm cách sáng tạo ra!
Cố tiên sinh lại về sớm một lần nữa, cực kỳ tình cảm dẫn Du Yến đến nhà hàng xoay ăn bữa tối.
Ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ mới vừa thắp lên, lộ ra cảnh sắc cực kỳ xuất sắc của thành phố B, trước mặt là nam sắc trong sáng tuấn tú của Cố tiên sinh, hơn nữa còn có món ăn ngon hợp khẩu vị, Du Yến cảm thấy, đừng nói là một miếng bò bít tết, dù cho có mang một cái đầu trâu lên cô cũng có thể nuốt trôi!
Thật sự là sắc đẹp có thể thay cơm mà!
Du Yến vừa ăn bò bít tết vừa trấn áp xao động trong lòng.
Trong lòng có một giọng nói vang vọng nói với cô: Du Yến, mày phải bình tĩnh một chút, rụt rè một chút, không thể lúc nào cũng bày ra vẻ mặt háo sắc thế kia được, như vậy sẽ dọa Cố tiên sinh sợ chạy mất đấy.
Nhưng mà còn có một giọng nói khác âm thầm nói với cô: A a a a a... Háo sắc thì thế nào! Cố tiên sinh đẹp trai như vậy, thông minh như vậy, gợi cảm như vậy, mày háo sắc với anh ấy thì chỉ là chuyện bình thường thôi mà, anh ấy là nam thần của mày, mày là fan cuồng của anh ấy, mà fan cuồng làm ra mấy chuyện không bình thường thì đều bình thường hết!
Thế là, hai giọng nói đánh nhau chí chóe...
Du Yến lắc đầu, muốn xua tan mấy ý nghĩ đen tối kia, mà Cố tiên bắt gặp động tác này của cô, anh lập tức quan tâm hỏi một câu: "Sao thế em, không thoải mái ở đâu à?"
"Không có không có, chắc do buổi chiều vận động quá nhiều nên bây giờ hơi mệt một chút." Du Yến vội vàng kiếm cớ qua loa cho xong, ai ngờ cô bỗng phát hiện, chẳng những cái cớ này không giúp được mình, mà ngược lại càng khiến cô trở nên ngượng ngùng hơn.
Quả thực chính là đào hố chôn mình.
Hiển nhiên, nghe cô nói như vậy, Cố tiên sinh kiềm lòng không đặng mà cười ra tiếng.
"Nếu nói như thế thì tối nay không có cách nào vận động tiếp rồi, thật sự đáng tiếc quá."
"Cố tiên sinh, không phải em có ý đó..." Du Yến sốt ruột giải thích, sau đó cô lại muốn tự cắn lưỡi mình lần nữa, rõ ràng mình đã đào hầm rồi, vậy mà còn không biết hối cải đào thêm cái nữa, cái quỷ gì đây!
"Ồ, vậy thì có thể tiếp tục?" Mặc dù Cố tiên sinh rất tập trung vào chuyện ăn uống nhưng vẫn ung dung hỏi cô, thấy dáng vẻ cô gấp muốn chết, anh cảm thấy rất buồn cười, tâm trạng cực tốt.
"..."
Nói nhiều sai nhiều, Du Yến quyết định câm miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.
Một lát sau, cô mới nhận ra, ông trời ơi ~~, rõ ràng cô bị Cố tiên sinh đùa giỡn!!!!
Cố tiên sinh là người nghiêm túc như vậy mà, sao có thể trêu chọc người ta chứ, đúng thật là... Đúng thật là... Quá đáng yêu đó có biết không ?!
Thuộc tính fan cuồng bộc lộ toàn bộ.
Đêm hôm đó, sau khi về nhà, Cố tiên sinh vẫn tốt bụng tha cho Du Yến, không có tiếp tục vận động, để cho cô đi ngủ sớm, hơn nữa Cố tiên sinh còn nhớ rất rõ câu nói của cô vào buổi chiều: Không có anh nằm bên cạnh, không ngủ được. Thế là Cố tiên sinh từ bỏ chuyện đến thư phòng xem văn kiện mà trực tiếp nằm xuống giường ngủ cùng cô.
Mà hành động này ở trong mắt Vu quản gia lại là có ý nghĩa khác: Tuổi trẻ thật là tốt, nhiệt tình quá, mới có tám giờ mà đã về phòng ngủ hết rồi!
Du Yến chỉ đơn thuần đắp chăn bông đi ngủ, có Cố tiên sinh nằm bên cạnh, một đêm này cô ngủ rất ngon, cô đánh thẳng một giấc đến mười giờ sáng ngày hôm sau, nếu không có Đỗ Phi Phi tung chiêu đoạt mạng liên hoàn call thì chắc có lẽ cô đã ngủ đến xế chiều.
Đỗ Phi Phi nói mình nhận được tin tức của đoàn phim "Kỳ Ngộ", giai đoạn hậu kỳ đã làm xong, phim cũng đã vượt qua thẩm định, thời gian công chiếu lần đầu được xác định vào nửa tháng sau, vì vậy từ hôm nay trở đi, đoàn phim chính thức tiến vào thời kỳ tuyên truyền, cô là diễn viên chính, nếu không có chuyện gì quan trọng ngoài ý muốn, thì tất cả hành trình đều phải tham dự.
"Lão Điền muốn lợi dụng triệt để tôi đây mà! Làm gì mà công chiếu gấp như vậy?"
Đầu dây bên kia Đỗ Phi Phi giải thích: "Tháng sau là đến lễ trao giải Kim Quyển Bách Hoa rồi, chắc hẳn mục đích của đạo diễn Điền là muốn đoạt cúp đấy."
"Tư tưởng lớn đấy." Du Yến chịu không nổi phỉ nhổ, nhưng cô cũng biết, đạo diễn Điền nhất định sẽ thành công, bộ phim điện ảnh này sẽ làm anh ta trở thành ngôi sao sáng được mọi người biết tới.
Rời giường ăn mặc chỉnh tề xong, Du Yến đột nhiên cảm thấy vô cùng ảo não, nếu sớm biết mình sẽ bắt đầu bận rộn, vậy thì tối hôm qua cô nên làm với Cố tiên sinh cho đủ vốn.