Trưa hôm nay, trong tập đoàn Cố gia từ cấp bậc quản lý trở lên đều phải tăng ca, các quản lý cấp cao bị triệu tập đến tầng cao nhất để họp, người chủ trì buổi họp chính là lãnh đạo tối cao của tập đoàn --- Cố Hành Viễn.

Lúc các công nhân viên cười cười nói nói đi ăn cơm thì đám chủ quản bình thường hay vênh váo tự đắc lại chịu đói bụng, mà cùng chịu đói với bọn họ còn có Cố tiên sinh anh minh thần võ của bọn họ nữa.

Chẳng qua là sâu trong nội tâm đám chủ quản, đói bụng là chuyện nhỏ, một bữa hai món ăn không làm người ta đói chết, nhưng Cố tiên sinh nổi giận thì tuyệt đối là chuyện lớn, bọn họ đều lo lắng mình sẽ bị Cố tiên sinh giơ tay chém xuống rặc rặc không còn một mảnh.

Kỳ thật khi Cố tiên sinh tức giận, bề ngoài trông vẫn có vẻ tỉnh táo bình tĩnh như cũ, nhưng anh sẽ luôn phóng ra áp suất thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, tuy chỉ giống như đang nhìn không khí nhưng những ai bị anh nhìn đều hận không thể mổ bụng tự sát ngay lập tức, lấy cái chết tạ tội.

Đừng thấy Cố tiên sinh còn trẻ tuổi mà lầm, trong tập đoàn anh đã xây dựng sức ảnh hưởng từ rất lâu rồi, rất được lòng mọi người. Chỉ riêng một ánh mắt một động tác cũng cực kỳ có lực sát thương, dù cho người lớn hơn anh tận mười mấy hai mươi tuổi thì đều phải cẩn thận quan sát sắc mặt anh mà làm việc.

Lúc này anh đang ngồi ở vị trí cao nhất, chẳng nói chẳng rằng, song lại thật giống với đã phê bình tất cả mọi người một lần, bị ánh mắt của anh quét qua, nếu không hãi hùng khiếp vía thì cũng mồ hôi đầm đìa.

Triệu trợ lý đang phát biểu, dáng vẻ đó, giống hệt thái giám tổng quản thời cổ đại giúp hoàng đế đọc thánh chỉ, lời lẽ hùng hồn nhưng đôi lúc giọng nói vẫn có chút run run.

Lần này chuyện khiến Cố tiên sinh giận dữ chính là một công ty con trong tập đoàn để lộ tư liệu quan trọng ra bên ngoài, giám đốc tham ô nhận hối lộ, quản lý không nghiêm, công nhân viên bán chủ cầu vinh, không hề kiêng dè.

Trong cơn nóng giận, Cố tiên sinh đã đuổi toàn bộ nhân viên của công ty đó, sau khi thanh tẩy xong thì sáp nhập công ty đó vào một công ty con khác, còn những người có liên quan đến vụ việc đều phải truy cứu trách nhiệm pháp luật. Lúc này, Triệu công công, không đúng, Triệu trợ lý đang tuyên đọc chuyện này và cách xử phạt các nhân viên có liên quan.

Về việc xử phạt những nhân viên có liên quan, mức độ nặng nhẹ tương đối nghiêm trọng. 

Mà tất cả những người khác trong tập đoàn, dù chỉ có liên quan chút xíu đều không được bỏ qua, vì vậy lúc Triệu Thiêm đọc danh sách, một vài quản lý bộ phận cấp cao lão luyện, mặt cũng đã xám như tro.

Du Yến đi tới Cố thị chính là đúng lúc nơi này đang sặc mùi gió tanh mưa máu.

Bởi vì không muốn bị người khác nhận ra, cho nên tài xế trực tiếp lái xe đưa cô thẳng xuống tầng hầm để xe của cao ốc Cố thị, dưới ga ra có ba khu thang máy, một là thang máy dành riêng cho các vị quản lý, hai là thang máy dùng cho nhân viên đi, ba là thang máy dành riêng cho Cố tiên sinh.

Tuy nhiều thang máy thật nhưng lại không dùng được, bởi vì cả ba đều phải có thẻ theo từng cấp bậc!!! Đây là cái quỷ gì, khoe khoang tập đoàn Cố gia của bọn họ rất đẳng cấp sao?!

Tài xế vốn được coi là nhân viên Cố thị, đáng tiếc hôm nay do Du Yến nhất thời nổi hứng, anh ta lại đúng lúc bỏ quên thẻ nhân viên ở nhà, cho nên hoàn toàn không sử dụng thang máy được.

Du Yến đứng nhìn thang máy mà cảm thán, cô thầm nghĩ muốn cho Cố tiên sinh một bất ngờ, thế nhưng ý tưởng thì rất tốt song đến khi thực hiện lại rất gian nan mà!

Không có cách nào, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cố tiên sinh nhà mình.

Lúc điện thoại vừa được kết nối, cô bĩu môi tố cáo ngay, "Cố tiên sinh, thang máy công ty của bọn anh ức hiếp người ta!"

"..."

"Sao lại phải quét thẻ, hại em ở ga ra không lên được."

"..."

Thế là, mọi người liền nhìn thấy, mặt Cố tổng vốn dĩ không có biểu cảm, sau khi nhận điện thoại bỗng nhiên đứng bật dậy, mà bên cạnh anh, Triệu trợ lý đang hùng hồn tuyên bố từ nãy đến giờ bị hành động đột ngột của anh làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng, tay cầm công văn ngây ngốc nhìn anh.

Cố tiên sinh bình tĩnh nói một câu: "Các người cứ tiếp tục." Sau đó trước ánh mắt của bao người anh bỏ lại một phòng đầy người, sải bước đi ra ngoài.

Du Yến vốn cho là Cố tiên sinh sẽ sai thư ký hoặc là trợ lý xuống đón mình, nhưng không ngờ cửa thang máy vừa mở ra, bên trong là dáng người cao ngất của Cố tiên sinh. Khoảnh khắc khi nhìn thấy người, Du Yến hưng phấn gọi to: "Cố tiên sinh", rồi trực tiếp bổ nhào qua.

Mặc dù hai người mới tách ra từ buổi sáng, song bây giờ ôm nhau lại có cảm giác vô cùng nhớ nhung.

"Tại sao lại tới?" 

"Nhớ anh nha." Từ sau khi Du Yến thổ lộ với Cố tiên sinh thành công, kỹ năng nói lời đường mật nháy mắt vượt lên max level, há miệng là nói được lời buồn nôn,
hơn nữa còn chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm, muốn nói là nói, thái độ thoải mái không câu nệ, quả thực chính là một nữ lưu manh phóng
khoáng.

"Em còn định mang đến cho anh một bất ngờ lớn, nhưng không ngờ tới bị thang máy phá hủy."

Thấy cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cái thang máy, Cố tiên sinh cảm thấy rất buồn cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt một nụ hôn an ủi lên trán cô, thế nhưng làm sao một cái hôn nhạt như nước ốc có thể xoa dịu Du Yến được, cô nhanh tay lẹ mắt, thừa dịp Cố tiên sinh cúi đầu xuống, cô rướn người lên ôm cổ Cố tiên sinh, chân nhón lên, nhắm trúng ngay bờ môi Cố tiên sinh mà dùng sức hôn.

Trong phòng quan sát, nhân viên bảo an vốn đang uống nước, lúc nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, ngay lập tức toàn bộ nước đều phun khắp màn hình, sặc tối tăm mặt mũi, suýt chút nữa đã ho tróc phổi.

Cái này cái này cái này... cô gái đó là người ngoài hành tinh đến hủy diệt nhân loại chăng? Cư nhiên lại mãnh liệt đến thế. Ngay cả Cố tổng cũng dám hôn.

Đối với yêu thương nhung nhớ của Du Yến, Cố tiên sinh cực kỳ hưởng thụ.

Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, dần dần làm nụ hôn này trở nên sâu sắc triền miên hơn, thẳng cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng văn phòng làm việc của mình, anh mới thả người ra.

Tuy Du Yến rất chủ động, nhiệt tình cưỡng hôn Cố tiên sinh, nhưng vừa hôn xong, cô lập tức có cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa.

Hôn đến hai chân mềm nhũn, quả thực quá thẹn rồi.

Văn phòng của Cố tiên sinh nằm ở tầng cao nhất trong tòa cao ốc cao chọc trời, diện tích cực lớn, tầm nhìn rộng lớn, không khí mát mẻ.

Đứng sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa có cảm giác thỏa mãn khi nhìn chúng sinh từ trên cao, vừa có cảm giác ưu việt khi giẫm cả thế giới dưới chân mình.

Cuộc sống đỉnh cao, chính là như vậy.

Du Yến đứng bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn thế giới bên ngoài, thật lâu không thể bình tĩnh.

Một người đàn ông đứng trên đỉnh cao quan sát thế giới như vậy lại là chồng của mình, hơn nữa còn là một người đàn ông bị cô ghét bỏ, đột nhiên Du Yến cảm thấy, chuyện xưa của mình và Cố tiên sinh tuyệt đối không phải ngôn tình bình thường, mà là thể loại huyền huyễn mới đúng.

Du Yến tựa như Lưu Mỗ Mỗ tiến vào hào môn, xem chỗ này, sờ chỗ kia một tý, ngay cả ghế sô pha cũng muốn ngồi lên cảm nhận một chút.

Vừa đi vòng vòng tham quan trong lòng vừa đắc ý nghĩ ngợi, có rất nhiều mối làm ăn trị giá hơn trăm triệu của Cố thị đều từ nơi này mà ra, mà người quyết định cao nhất tại tập đoàn bạc tỷ Cố thị, lúc này lại đang dịu dàng dõi mắt theo cô.

Cô rất kiêu ngạo đấy nhé!

Nghĩ như thế, Du Yến có cảm giác mình sắp bay lên trời, may mắn chuông điện thoại vang lên đúng lúc cắt đứt dòng suy nghĩ phóng đại của cô.

Là tài xế gọi điện tới nói rằng hộp cơm cô mang theo vẫn còn trên xe, hỏi cô có muốn nhờ người xuống lấy hộ hay không.

Lúc này Du Yến mới nhớ tới, bởi vì thức ăn chay buổi trưa thật sự quá ngon, vì vậy cô đã bảo quán cơm làm cho mình một hộp mang về, cô muốn mang đến cho Cố tiên sinh nếm thử, vừa rồi do Cố tiên sinh tự mình xuống đón nên cô nhất thời kích động, quên mất tiêu chuyện này.

Chỉ là đã giờ này rồi, cô cảm thấy chắc hẳn Cố tiên sinh đã ăn trưa rồi, song cô vẫn thuận miệng hỏi một câu, "Cố tiên sinh, anh ăn cơm chưa?"

Không ngờ sau khi nghe cô hỏi xong, anh lại lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa ăn. Du Yến nhìn đồng hồ, cô không vui nhíu mày, "Giờ nào rồi, sao anh còn chưa ăn? Làm sao bao tử chịu nổi?"

Thấy vẻ mặt lo lắng của Du Yến, tâm trạng Cố tiên sinh cực kỳ tốt, lúc nãy, không khí trong phòng họp hết sức căng thẳng, nhờ sự xuất hiện của cô mà biến mất chẳng còn thấy bóng dáng,

Mà đám quản lý vẫn còn bị giày vò trong phòng họp không biết, bởi vì Cố phu nhân xuất hiện mà bọn họ vô cùng may mắn thoát được một kiếp.

Sau đó, Du Yến bảo Cố tiên sinh nhờ người đi lấy hộp cơm lên, cô ở ngay bên cạnh giám sát Cố tiên sinh ăn cơm.

Người trong phòng họp đợi mãi đợi mãi, đều không đợi được Cố tiên sinh trở lại, với tư cách là người ông chủ tin tưởng nhất, Triệu Thiêm bị những người khác bầu chọn đi tìm hiểu tin tức, kết quả khi bước vào văn phòng Cố tiên sinh, đúng lúc nhìn thấy Cố tiên sinh đang thưởng thức mỹ thực, bên cạnh còn có nữ minh tinh xinh đẹp bưng trà rót nước.

Thấy cảnh này, rồi nhớ đến cả đám người đang đói mốc meo đến nỗi hai mắt biến thành màu đen trong phòng họp, trong lòng Triệu Thiêm lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt xót xa.

Tuy rằng quấy rầy Cố tiên sinh ăn cơm trưa là không lễ phép, thế nhưng bụng của đám người trong phòng họp vẫn đang hát khúc ca không thành kế, anh chàng đành đánh bạo kiếm chút phúc lợi cho mọi người, cũng kể cả chính mình. Thế là, Triệu Thiêm nhỏ giọng hỏi Cố tiên sinh: "Cố tổng, có cần tạm dừng cuộc họp không ạ?"

Miệng Cố tiên sinh vẫn đang nhai thức ăn, nhất thời anh không thể nói chuyện, ngược lại là Du Yến lắp bắp kinh hãi, cô hỏi Triệu Thiêm: "Vậy ra các người đang họp hả?"

"Đúng thế, bây giờ mọi người vẫn còn ở phòng họp."

"Các người đều chưa ăn cơm?" Du Yến lại hỏi một câu.

Lời này đã hỏi trúng trọng điểm rồi, Triệu Thiêm sung sướng đến nỗi nước mắt giàn dụa đầy mặt gật đầu.

Du Yến nghĩ, đến giờ này mà bọn họ vẫn còn họp, nhất định là hội nghị tương đối quan trọng, bản thân mình lại một lòng độc chiếm Cố tiên sinh, vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh không đây?!

"Hay là để em nhờ tài xế đi mua một ít thức ăn, đưa đến phòng họp cho mọi người nha?" Du Yến quay đầu lại hỏi Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh cầm ly nước lên uống một ngụm, uống xong anh mới trả lời: "Không cần, chẳng có chuyện gì quan trọng hết, nói bọn họ tan họp đi."

Cố tiên sinh không muốn bà xã nhà mình quan tâm vấn đề ăn uống của người khác, cô chỉ cần quan tâm một mình anh, như vậy là đủ rồi.

Sau khi Triệu Thiêm nhận chỉ thị của Cố tiên sinh, anh chàng choáng váng trở lại phòng họp, rõ ràng lúc nãy còn tức giận, còn đuổi việc vài chục đến gần một trăm người, phần đông mọi người còn phải chịu trách nhiệm pháp lý, song ở trước mặt Cố phu nhân, mọi chuyện lại trở thành không quan trọng, kỹ năng trợn mắt nói lời bịa đặt của Cố tiên sinh quả là nghịch thiên.

Cố tiên sinh dùng xong cơm trưa thì cũng đến giờ làm việc buổi chiều của công ty, biết được buổi chiều Du Yến không có lịch trình gì, anh muốn cô vào phòng ngủ trưa một chút, buổi chiều sẽ cùng nhau về nhà, nhưng Du Yến lại kiên trì nói mình không buồn ngủ, cuối cùng cô ôm laptop, thoải mái thư thả ngồi trên ghế salon chơi trò chơi.

Song không biết có phải do bốn phía quá yên tĩnh hay không hay là ghế salon quá thoải mái mà vừa chơi được một lát, cô đã ngủ gục trên salon rồi, y hệt như trẻ con khiến Cố tiên sinh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho cô rồi mới tập trung vào giải quyết hồ sơ trên bàn.

Mà khách hàng có hẹn trước gặp mặt Cố tiên sinh vào buổi chiều, hiển nhiên đã bị anh tàn nhẫn từ chối nhốt ngoài cửa.

Lúc Du Yến mơ màng mở mắt ra thì đã bị vẻ đẹp trai của Cố tiên sinh thu hút.

Cố tiên sinh đang chăm chú xem tài liệu, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên người anh càng khiến cho cả người anh trở nên dịu dàng hơn, anh khẽ cúi đầu, đường cong trên gương mặt cương nghị mạnh mẽ như núi, ánh mắt chuyên chú làm cho người ta ngắm đến ngây dại.

Du Yến vô thức lau lau khóe môi, sợ mình nhìn Cố tiên sinh chảy nước miếng.

Khó trách mọi người đều nói, lúc đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Cố tiên sinh hiện giờ, càng đẹp đến nỗi khiến người ta không chống đỡ nổi.

Du Yến có chút miệng đắng lưỡi khô, cô muốn đi uống nước, thế nhưng vừa đứng lên, thân thể lại không tuân theo sự khống chế của cô mà đi thẳng đến chỗ Cố tiên sinh.

Cô muốn ăn đậu hủ của Cố tiên sinh, phải ăn từng cái, ăn từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play