Trái tim từ từ lấp đầy tình yêu say đắm, khiến cho Du Yến không kiềm lòng được lên tiếng thổ lộ.

Tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn thành khẩn.

Một người đàn ông như Cố tiên sinh rất dễ làm người ta yêu mến, chỉ cần một nụ cười, một động tác, một lời nói cũng có thể trở thành cơ hội khiến người ta động lòng. Trong kiếp trước bản thân cô vốn dĩ thấy Cố tiên sinh không vừa mắt, chống đối anh ở khắp nơi, bây giờ nhớ lại chắc là lúc đó hút thuốc phiện đến nỗi não tàn rồi nên đầu óc mới bị hư.

Hôm nay, trong giây phút nhận ra tình cảm của mình, Du Yến đã nghĩ tìm một cơ hội, nói tình cảm của mình cho Cố tiên sinh biết, cô không sợ Cố tiên sinh không đáp lại, dù sao người đàn ông này đã là ông xã của mình, chẳng qua là cô có chút sốt ruột. Cố tiên sinh tốt đẹp như thế, có lẽ cô nên cho anh biết sớm một chút, cô hiểu được cái tốt của anh, và cũng sẽ quý trọng nó, cô trân trọng đặt anh lên đầu quả tim mình, hơn nữa còn muốn đặt cả đời.

Bởi vì thương anh, cho nên mới muốn nói cho anh biết.

Nếu như anh tình nguyện nghe, vậy thì những tháng ngày bầu bạn sau này, cô sẽ kiên trì nói cho anh nghe.

Mà lúc này, nghe được lời cô nói, Cố tiên sinh cũng không lập tức lên tiếng ngay mà là nhìn thật sâu vào mắt cô, ánh mắt sáng trong cơ trí kia gần như xuyên thấu qua ánh mắt cô, thẳng đến đáy lòng cô, làm tim cô đập vang từng hồi rung động, động tĩnh lớn đến thế, chắc hẳn Cố tiên sinh cũng có thể cảm nhận được.

Cố tiên sinh vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Lặp lại lần nữa."

Du Yến nuốt một ngụm nước bọt, cô hít thở sâu, vô cùng nghiêm túc lặp lại: "Cố tiên sinh, em thích anh, rất thích rất thích rất thích."

Hai tay Cố tiên sinh siết chặt, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tựa như than thở nói nhỏ vào tai cô, "Anh đã biết."

Khi cô thổ lộ trước như thế, Cố tiên sinh vẫn chưa từng cho cô câu trả lời rõ ràng, nhưng mà anh nói anh đã biết, Du Yến hiểu ý anh, vì vậy cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ra sức ôm lại anh.

Anh đã biết tình cảm của cô, thế nên anh nhất định sẽ không phụ lòng cô, bởi vì bọn họ là bạn đời có vô vàn ràng buộc.

Dưới sự trấn áp khắt khe của tập đoàn Cố gia, scandal giữa Du Yến và Cố tiên sinh đến buổi chiều thì hoàn toàn không còn thấy tung tích, ngẫu nhiên trên diễn đàn của một vài trang web vẫn có một số người nhắc đến. 

Nhưng rất nhanh đều bị hủy thi diệt tích, kèm theo đó là các bài báo chính thức đưa tin về Du Yến, nói cô xinh đẹp, hành vi đứng đắn, tính tình tốt các loại...

Đến khi Cố tiên sinh hỏi thăm chuyện này một lần nữa, lúc nhìn thấy kết quả bộ phận quan hệ xã hội trình lên, hiếm khi anh mở miệng khen ngợi, "Làm không tệ, cuối tháng tăng lương."

Nhận được khẳng định của Cố tiên sinh, nhất thời trong lòng Triệu Thiêm lệ rơi đầy mặt, phải biết rằng, những thông tin khoa trương về Du Yến, bọn họ phải vắt kiệt sức đến độ tâm lực đều tiều tụy, bởi vì trước đó, mọi tin tức về Du Yến hoàn toàn trái ngược hết đó, tan nát!

Cố tiên sinh, vợ của ngài tùy ý đàn áp một ngôi sao mới ngài có biết không?

Cố tiên sinh, vợ của ngài tùy ý cướp đoạt vai diễn của người khác ngài có biết không?

Cố tiên sinh, vợ của ngài say rượu gây chuyện, dẫn theo bạn bè đập phá cửa hàng người ta ngài có biết không?

Tuy rằng những chuyện này đều xảy ra trước khi kết hôn, nhưng sơ lược qua tiểu sử toàn màu đen của cô, cảm giác chán chường đập ngay vào mặt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Một nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nơm nớp lo sợ hỏi Triệu Thiêm, bọn họ biết được nhiều chuyện như thế, có khi nào bị Cố tổng giết người diệt khẩu hay không???

Triệu Thiêm chẳng có cách nào, anh chàng chỉ có thể dẫn dắt mọi người xóa sạch từng tiểu sử đen tối của Du Yến, sau đó lại vắt óc hiến mưu lập kế tung một vài tin tức tốt đẹp ra ngoài.

Những đắng cay trong đó, một lời khó có thể nói hết, cũng may cuối cùng bọn họ không có làm nhục sứ mệnh, nhận được khích lệ của Cố tiên sinh, tất cả mọi người đều muốn ôm đầu khóc lên thật to.

Chẳng qua là, Cố tiên sinh là người bao che khuyết điểm như thế, làm vợ ngài ấy, cô có biết không?!

Ngày hôm sau, lúc Du Yến tới công ty, nghe được chi tiết từ chỗ Đỗ Phi Phi, nghe xong cô cũng không lo lắng mà vui cười hớn hở nói khả năng thu thập tin tức của Triệu Thiêm không tệ, có anh ta chủ trì chuyện công bố tin tức của mình, cô rất yên tâm.

Thấy cô bày ra dáng vẻ làm giả mà như đúng rồi, Đỗ Phi Phi rất nghi ngờ có phải mình nhận nhầm người rồi hay không.

Chỉ là, sau đó cô lại nghe Du Yến nói với mình, "Chuyện đã qua rồi thì thôi, tương lai sẽ như thế nào mới là quan trọng nhất."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Du Yến, Đỗ Phi Phi bỗng nhiên cảm thấy Du Yến nói cái gì thì là cái đó. 

Nhưng mà, sau khi nói xong mấy lời này, Du Yến chợt cà lơ phất phơ vỗ vỗ bả vai Đỗ Phi Phi, "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên dẫn mọi người đi ăn món Nhật, vẫn theo quy tắc cũ, không cần nơi tốt nhất, chỉ cần nơi đắt tiền nhất!"

Một giây trước, tâm trạng Đỗ Phi Phi vẫn còn tỏa ra bong bóng màu hồng, một giây sau thì trực tiếp bị mấy lời của Du Yến thiêu cháy rụi!

Mẹ nó, hoàn toàn không tốt đẹp được ba giây!

Nếu không có chuyện gì làm, Cảnh Hân sẽ đi sang các bộ phận khác vơ vét đồ ăn vặt, vất vả ôm đống khoai tây chiên vừa giành được trở về phòng, vừa bước vào cửa đã nghe Du Yến nói muốn đi ăn món Nhật, cô nàng nhanh chóng vứt hết khoai tây chiên đi rồi gào thét: "Nữ vương đại nhân vạn tuế vạn vạn tuế!"

Đỗ Phi Phi im lặng nhìn trời, thời gian này không có cách nào trải qua.

Đương nhiên, vui vẻ trêu đùa nhau một chút xong, thì phải làm một ít công việc, là một minh tinh vừa mới nổi tiếng, dù sao Du Yến vẫn phải làm việc đấy, từ khi có Đỗ Phi Phi hỗ trợ, công việc của cô ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Đỗ Phi Phi khôn khéo lõi đời, làm việc không chểnh mảng, chịu được biến động, sau khi hiểu rõ tình hình chi tiết của Du Yến, cánh cửa sau này quả thật giống như hậu phương vững chắc của cô, khi cần thiết lợi dụng mối quan hệ này cũng không chút áp lực.

Kiếp trước Du Yến biết rõ, trời sinh Đỗ Phi Phi để làm nghề này, cô nàng rất mẫn cảm với hướng gió trong giới giải trí, ngay cả Du Yến rẽ một bước ngoặt được trùng sinh trở lại cũng không sánh bằng...

Đỗ Phi Phi tìm quảng cáo, phát ngôn, kịch bản cho Du Yến, tuy không hoàn toàn cao cấp nhất nhưng lại hợp với cô nhất, dù sao một lần ăn không thể mập ngay, một siêu sao trước khi trở thành thiên vương thì còn phải cố gắng từng bước từng bước một bằng chính đôi chân của mình.

Cơ hội thì luôn luôn có, nhưng muốn nổi tiếng thì phải trải qua con đường làm việc nghiêm túc, ở thời đại này, người đột nhiên nổi tiếng sau một đêm nhiều không kể xiết, song có mấy ai có thể thuận lợi đến cùng? Trên thực tế đều là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Với xuất thân của Du Yến, ông trời đã định sẵn cô có thể đứng cao hơn các minh tinh khác, kiếp trước, cũng bởi vì quá dễ dàng đạt được thành công cho nên cô hoàn toàn không biết quý trọng.

Cô đạt được thanh danh nhưng cũng tiêu xài nó quá hoang phí.

Kết quả, tuy rằng số cô đỏ, song lại đúng như lời Vu quản gia hình dung, đỏ thẫm luôn đấy.

Sau khi công thành danh toại lại bắt đầu trở thành cái tên bị nguyền rủa, cuối cùng là thân bại danh liệt, lúc bị còng tay bỏ tù cũng không thấy mấy ai đồng tình với cô.

Vì thế, đời này, cô vứt bỏ hết mọi kiêu căng, ngạo mạn, tùy hứng và ngu ngốc.

Tập trung tinh thần hưởng thụ cuộc sống bình dị, cũng từ đó, cô gặt hái được tình yêu.

Sau này, cô vẫn có thể đạt được nhiều thứ nữa, cũng sẽ đứng ở nơi cao hơn, thẳng cho đến khi cô có đủ thong dong và tự tin sánh vai với người mà cô yêu thương, dắt tay nhau đi đến cuối đời.

Vì cái nơi cao đó mà hiện tại cô phải cố gắng nỗ lực.

Sáng sớm hôm nay Du Yến đi quay một cái quảng cáo, đến giờ ăn trưa thì chạy về công ty, gần đây vào lúc rảnh rỗi cô đều dành hết thời gian ngọt ngấy một chỗ với Cố tiên sinh, bởi thế không còn tâm tư quan tâm đến ba Du, ba Du tỏ vẻ mình bị tổn thương, cho nên lần này Du Yến định nhân lúc ăn trưa đi đến trấn an trái tim yếu ớt dễ vỡ của ba Du.

Vừa xuống xe ở cửa công ty thì đúng lúc chạm mặt Trần Hòa Gia, tuy nói người này tướng mạo đường hoàng, tuấn tú lịch sự, nhưng đã có bài học từ kiếp trước, Du Yến cảnh giác nhìn gã, Du Yến tổng cảm thấy gương mặt gã rất đáng ghét.

Vốn dĩ nhìn thấy gã tâm trạng đã không tốt, vậy mà còn bị cản đường nói chuyện, vẻ mặt Du Yến tuyệt đối có thể nói là từ trời quang chuyển sang sấm chớp mưa bão.

"Chuyện gì?" Tâm trạng không tốt nên giọng nói tự nhiên cũng nóng nảy theo.

Trần Hòa Gia cảm giác được sự bài xích của cô, trong lòng gã rất nghi ngờ không biết đã đắc tội vị đại tiểu thư này từ khi nào, gã nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, vì thế gã thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Du Yến, vì sao đột nhiên đổi tôi đi? Đỗ Phi Phi chỉ là người mới mà thôi."

Sắc mặt Du Yến không vui, "Tại sao thay đổi anh, công ty không giải thích với anh à?"

"Đó chẳng qua chỉ là cái cớ, nếu cô thật sự muốn tìm một người đại diện riêng cho mình, thì chọn tôi không phải là thích hợp nhất sao? Dù sao chúng ta cũng là cộng sự nhiều năm, đã sớm ăn ý từ lâu không đúng ư? Với thân phận ngàn vàng trong lòng Du đổng, chẳng phải cô chỉ cần nói một câu là được." Nhắc đến chuyện này, Trần Hòa Gia cảm thấy vô cùng buồn bực, dẫn dắt Du Yến nhiều năm như thế, vậy mà gần đây mới thăm dò được thân phận của cô ta. 

Không ngờ cô ta lại là con gái của chủ tịch!

Sự thật này khiến cho gã hơi giật mình, càng hối hận đến nỗi ruột gan xoắn hết cả lên.

Cơ hội tốt bày ra trước mặt mình nhiều năm, vậy mà gã nhất quyết bỏ lỡ, đúng là ngu xuẩn không ai bằng, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì thấy không cam lòng.

"Ăn ý? Anh nói mấy lời này mà không thấy xấu hổ hay sao, dẫn dắt tôi nhiều năm như vậy, anh có từng thật lòng chú ý đến tôi chưa? Anh và tôi ăn ý từ lúc nào thế?"

"Vậy cô chọn Đỗ Phi Phi là vì cô ta mạnh hơn tôi sao?"

"Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi chỉ lựa chọn những gì thích hợp nhất với mình thôi."

Ý của cô đã rất rõ ràng, chính là Trần Hòa Gia anh không thích hợp làm người đại diện của bản tiểu thư, mau đứng tránh qua một bên đi.

Trần Hòa Gia bị chặn họng á khẩu không nói nên lời, một ngọn lửa vô danh thiêu đốt hừng hực trong lòng, cảm giác, cảm giác nếu không làm gì đó cho hả giận thì có lẽ gã sẽ tức điên lên mất.

Gã âm thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Giỏi lắm Du Yến, cô dám trêu đùa tôi xoay mòng mòng nhiều năm như thế, làm tôi không thoải mái, cô cũng đừng đắc ý quá lâu, chúng ta hãy chờ xem.

Cho nên nói, đừng nên có ý đồ thay đổi lịch sử, nó sẽ dùng một hình thức khác xuất hiện trước mặt ngươi mà thôi.

Du Yến nói xong thì không để ý đến gã ta nữa, cô trực tiếp bấm thang máy đi lên tầng cao nhất, chuẩn bị mời ba ba thân ái đi ăn đồ chay, Cố tiên sinh có giới thiệu cho cô một quán ăn, hai người vốn định hôm khác sẽ cùng đi ăn, ai ngờ lúc này bị cô lấy ra mượn hoa hiến phật, nịnh nọt cha già kính yêu.

Từ sau khi Du Chính Thiên nhìn thấy scandal của con gái và con rể của mình, tâm trạng ông cực kỳ tốt (định nghĩa này hình như hơi kỳ lạ), do tâm trạng tốt nên sức khoẻ và tinh thần nhìn qua vô cùng phấn chấn, nét mặt tỏa sáng, quả thật trẻ hơn mười mấy tuổi.

Nhìn con gái đang ngồi trên ghế sopha màu trắng, Du Chính Thiên cười ha ha không ngừng, khiến cho Du Yến cảm thấy có chút lo lắng, có khi nào ba ba mình cười ra bệnh hay không.

"Tiểu Yến à, gần đây tình cảm của con và Hành Viễn có vẻ rất tốt nhỉ?!"

"Đúng ạ."

"Nha đầu con đó, rất cuộc cũng chịu nghĩ thông suốt." Du Chính Thiên mừng rỡ vỗ vỗ tay con gái, cười đến thấy răng không thấy mắt. 

"Ba ba, ba đừng kích động quá, coi chừng trái tim của mình đó." Du Yến ôm bả vai của ba cô, để cho ông bình tĩnh lại một chút, sau đó cô mới nói tiếp, "Quyết định của ba quả không sai, trước kia là do con không hiểu chuyện, sau này con sẽ không như vậy nữa, con sẽ chung sống với Cố tiên sinh thật tốt, sau này còn sinh cho ba mấy cháu trai mập mạp nữa."

Nghe xong lời cô, Du Chính Thiên rất cảm động, ông vẫn cho rằng con gái bị mình chiều hư rồi, hôm nay xem ra, cũng có một ngày nó lớn lên hiểu chuyện. Tuy trong lòng cảm động đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biến thành: "Muốn sinh thì nhanh chóng sinh đi, nhân lúc bây giờ ba còn sức bế cháu trai mập mạp."

Nghe thế, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Du Yến biến mất không còn thấy bóng dáng, "Không được đâu, bây giờ con còn trẻ tuổi, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, làm sao có thời gian tạo người, Cố tiên sinh cũng không gấp đâu ạ."

Du Chính Thiên thấy người trẻ tuổi có suy nghĩ riêng của mình, ông cũng không nói thêm gì nữa, mà là hỏi sang một chuyện khác khiến ông hoang mang nãy giờ, "Tại sao con cứ gọi Hành Viễn là Cố tiên sinh?"

Du Yến cười ha hả trả lời: "Ôi! Cái này thì ba không hiểu đâu, đây gọi là tình thú!"

Gọi Cố tiên sinh mà là tình thú? Thế giới của người trẻ tuổi, một ông già như ông quả thật không hiểu!

Sau khi vui vẻ ăn cơm trưa với ba Du xong, Du Yến không muốn về nhà ngủ trưa, lại không có chuyện gì làm, thế là cô quyết định đi đến tập đoàn Cố gia quấy rối Cố tiên sinh thân ái của mình.

Kiếp trước, từ khi hai người kết hôn đến ly hôn, cô cũng chưa từng đến Cố thị, hiện tại tình hình không giống ngày xưa, dù thế nào cô cũng muốn đến đó tìm hiểu một chút, nghĩ đến thôi là kích động rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play