Bên trong một tờ báo khác, có một bài viết về hai người, bài báo viết là: Cố Hành Viễn thân là chủ tịch tập đoàn Cố gia, gia tài bạc tỷ, nhưng tác phong làm việc luôn luôn khiêm tốn, chưa bao giờ truyền ra chuyện xấu, ngày hôm qua khi phóng viên vô tình bắt gặp bọn họ, chỉ thấy hai người tay nắm tay, cười cười nói nói, thậm chí trong toàn bộ quá trình Cố Hành Viễn luôn cầm túi xách, đồ vật này kia cho Du Yến, sắc mặt hoàn toàn cưng chiều, nhìn qua có vẻ như hai người đang nói chuyện yêu đương.
Phần sau của bài viết đều viết về Du Yến, nhưng phần lớn đều viết cô ăn chơi trác táng như thế nào, không coi ai ra gì, vân vân...
Tin này vừa đưa ra, toàn bộ truyền thông đều sôi trào, Cố Hành Viễn là ai, đó là tỷ phú chỉ xếp sau mấy nhân vật lớn, anh vẫn còn trẻ tuổi, qua mấy năm nữa trở thành người giàu nhất hoàn toàn không thành vấn đề, lần này cùng với tiểu minh tinh truyền ra chuyện xấu, quả thực khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, còn Du Yến có phải mỗi ngày đều dẫm trúng phân chó không? Chứ bằng không sao lại có vận cứt chó này, quá phi lý rồi, trực tiếp dính hẳn lên người giàu có nhất trong đám người giàu có.
Trong khoảng thời gian cực ngắn này, tin tức này luôn đứng đầu bảng xếp hạng trên Internet, số lượng truy cập kinh người, lượng người theo dõi Weibo Du Yến nháy mắt tăng lên trăm vạn.
Hết thảy số liệu chứng minh, người thích xem thị phi thật nhiều, thích xem thị phi của tỷ phú nổi tiếng càng nhiều hơn nữa.
Lúc Du Yến đọc được bài báo đăng tin, cô và Cố tiên sinh đang chuẩn bị ăn sáng, Vu quản gia đặt tạp chí lên bàn nói với hai người: "Bên trong có tin tức về hai vị."
Sau khi nghe xong mấy lời Vu quản gia nói, sắc mặt Du Yến không che dấu nổi hưng phấn, xem ra tính nhiều chuyện của cô đang hừng hực thiêu đốt.
Mở tạp chí ra xong, hình ảnh trên bìa tạp chí thiếu chút nữa chọc mù mắt chó của Du Yến.
Cô sững sờ nhìn Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, hình như em sẽ đỏ thật rồi."
Cố tiên sinh vẫn chưa trả lời mà Vu quản gia đã không thể chờ đợi được mà lên tiếng, "Đúng là đỏ thật! Mà còn là đỏ thẫm đấy."
Du Yến trận mắt liếc Vu quản gia, cô phất phất tay ý bảo ông đứng sang một bên hóng gió đi.
Sau đó cô mới tiếp tục xem báo, mặt chữ thì cô chỉ nhìn lướt qua một lần, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên tấm hình kia, phóng viên canh góc chụp rất khá, chỉ thấy được một bên mặt của Du Yến nhưng mặt Cố tiên sinh thì hoàn toàn đối diện với ống kính, có điều anh đang ngắm cô nên đầu hơi nghiêng nghiêng, theo góc độ này nhìn lại, quả thật Cố tiên sinh đẹp trai chết người, đẹp tàn bạo!
Xem một hồi lâu, Du Yến kiềm không được lòng háo sắc mà nói với Cố tiên sinh, "Cố tiên sinh, anh đẹp trai quá đi mất!"
...
Điểm chú ý của em có phải hơi lệch rồi không?!
Ánh mắt Cố tiên sinh mang theo ý cười, anh vội hắng giọng, cầm ly trà lên uống hai hớp.
"Cố tiên sinh, đây là lần đầu tiên anh lên báo giải trí có phải không?" Hình tượng Cố tiên sinh vẫn luôn nghiêm túc, dù cho có xuất hiện trên báo chí thì cũng đại loại là tạp chí tài chính và kinh tế, lần này có vẻ anh đã bị cô liên lụy rồi. Nghĩ tới đây, Du Yến không khỏi chán nản, cô thất vọng nói: "Sớm biết như vậy không nên ra ngoài chơi làm gì."
Cố tiên sinh buông ly trà xuống rồi cầm tạp chí trên bàn lên xem, nghe cô nói như thế, anh liền an ủi: "Không sao, có bộ phận quan hệ xã hội lo rồi."
Xảy ra loại chuyện này, không cần anh dặn dò bên công ty sẽ tự có động thái, chẳng qua là chưa có chỉ thị rõ ràng từ anh, bọn họ nhất định vẫn đang chờ đợi.
Cố tiên sinh đọc hết bài báo viết về mình và Du Yến, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy mang theo chút rét lạnh, anh chỉ vào đoạn văn miêu tả về Du Yến rồi nói với cô: "Tin tức không phải sự thật như vậy mà cũng dám đưa lên báo, tòa soạn báo này không muốn tồn tại nữa thì phải."
Nhất thời Du Yến không nghĩ nhiều được như vậy, cô gật gật đầu phụ hoạ, "Đúng đấy, dám nói em ăn chơi trác táng, không lẽ bọn họ tận mắt thấy hả?! Còn nói anh là kim chủ của em, Cố tiên sinh, em bị anh bao nuôi nha!"
Cố tiên sinh bất đắc dĩ trả lời: "Phải là em không?"
Du Yến cười ha ha, "Phải, phải mà."
Lúc hai người đang nói chuyện, Vu quản gia lại dẫn hai người bước vào, là Đỗ Phi Phi và Triệu Thiêm, hai người chẳng hề quen biết nhau, chẳng qua trùng hợp gặp nhau ngoài cổng mà thôi.
Trên tay bọn họ đều cầm một tờ báo, hiển nhiên là cùng vì một chuyện mà đến.
Mặc dù Đỗ Phi Phi là người đại diện của Du Yến, nhưng cũng chỉ mới nhậm chức ngày hôm qua, cũng chưa hiểu rõ về Du Yến lắm.
Lúc này vừa bước vào nhà, cô nàng đã bị trang thiết bị xa hoa trong nhà dọa sợ rồi.
Thế giới của kẻ có tiền, thấy được làm cô muốn khóc.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Du Yến rất nhiệt tình mời mọc bọn họ ngồi xuống ăn sáng.
Đỗ Phi Phi vừa muốn lên tiếng từ chối thì đã nhìn thấy Triệu Thiêm không khách sáo ngồi vào bàn, bắt đầu ăn như hổ đói, vì thế cô cũng nuốt một ngụm nước bọt, thuận tiện nuốt luôn hai chữ "Không cần" trở vào bụng, cô cầm lấy một cái bánh bao trắng tròn mập mạp mà Vu quản gia vừa mới mang lên, cắn một cái, sau đó nội tâm Đỗ Phi Phi sung sướng lệ rơi đầy mặt, trông bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại là gạch cua cô thích ăn nhất, hơn nữa còn ngon hơn bên ngoài bán gấp trăm lần.
Vì vậy, sáng sớm hai người vốn đến đây để bàn chuyện chính, song lại ném chuyện chính sang một bên, vùi đầu ra sức ăn.
Mãi cho tới khi Du Yến và Cố tiên sinh ăn xong rời khỏi phòng ăn, hai người này mới cùng ợ một cái rồi cũng đứng lên theo.
Trời ạ! Hình tượng bị hủy hoàn toàn, Đỗ Phi Phi vừa xoa xoa bụng vừa âm thầm mắng mình, cô quay sang nhìn Triệu Thiêm, cũng là vẻ mặt gắng gượng muốn chết.
Ăn uống no đủ, rốt cuộc mọi người có thể nói vào vấn đề chính rồi.
"Xảy ra chuyện lần này, bộ phận quan hệ xã hội đã đưa ra mấy phương án, vì vậy tôi tới đây xin chỉ thị của Cố tiên sinh xem phải làm thế nào."
Cố tiên sinh nghe xong, một lát sau anh mới quay sang hỏi Du Yến, "Em muốn xử lý như thế nào?"
Trong mấy phương án này, có hai cách tương đối ổn, một là hai người cùng ra mặt, thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa hai người là vợ chồng hợp pháp, ung dung chặn lại tất cả lời bàn tán của mọi người.
Còn một cách khác, chính là thẳng tay xóa sạch toàn bộ tin tức về hai người.
Cố tiên sinh hỏi như thế, rõ ràng là muốn cô tự mình làm chủ.
Tâm trạng Du Yến rất phức tạp, cũng rất do dự, không phải cô không muốn công khai quan hệ của hai người, sau khi cô phát hiện ra tình cảm của mình đối với Cố tiên sinh, cô thật sự hận không thể nói cho cả thế giới biết người đàn ông này là của mình.
Thế nhưng, nếu như cô công khai thân phận, vậy thì sự nghiệp của cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, sau này mặc kệ cô cố gắng thế nào, mọi người cũng sẽ nhìn vào thân phận của cô mà không thừa nhận năng lực của cô.
Cô vẫn còn rất trẻ tuổi nên không muốn trải qua một cuộc sống bình thường vô vị như thế, cô muốn có sự nghiệp riêng của mình, hơn nữa đây còn là công việc mà cô rất thích.
Có điều nếu như lựa chọn tiếp tục giấu giếm, vậy nhất định sẽ khiến Cố tiên sinh chịu ấm ức, cô lại không đành lòng.
Thấy dáng vẻ khó xử do dự của cô, Cố tiên sinh nắm lấy tay cô, nói ra: "Nếu em đã không quyết định được, vậy thì để anh quyết định thay em được không?"
Thấy ánh mắt dịu dàng của Cố tiên sinh, Du Yến giống như bị đầu độc, cô không còn cách nào có thể suy nghĩ được nữa mà chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô nghe Cố tiên sinh nói với Triệu Thiêm, "Đóng chặt tất cả tin tức của chúng tôi lại, sau đó khi giải quyết các vấn đề tiếp theo cũng dựa theo nguyên tắc này mà làm."
Dừng lại một lát, Cố tiên sinh chỉ vào bài biết trang tạp chí trên bàn nói với Triệu Thiêm, "Tòa soạn báo này đưa tin tức sai sự thật hết sức nghiêm trọng về Tiểu Yến, bắt bọn họ xin lỗi công khai, nếu không thì tiến hành thu mua ngay đi."
Những người khác:...
Cố tiên sinh, toà soạn báo này cũng thuộc một tập đoàn lớn đó có biết không, làm gì có chuyện muốn thu mua là thu mua, hơn nữa người ta đưa tin có chỗ nào không thật đâu? Rõ ràng trước kia Du Yến là người thích ăn chơi lêu lổng, thích nổi nóng, còn không coi ai ra gì!
Những chuyện này, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, nhưng nếu Cố tiên sinh đã nói người ta đưa tin không thật, vậy thì nhất định là không có thật!
Triệu Thiêm đứng dậy gật đầu, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Du Yến vội bảo anh chàng dẫn theo Đỗ Phi Phi, dù sao bên phía Du thị cũng có bộ phận quan hệ xã hội, hai công ty phối hợp với nhau, hẳn là có thể làm chơi ăn thật!
Sau khi hai người kia rời đi, Du Yến rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Cố tiên sinh, thân mật tựa đầu vào bả vai anh, cảm động đến nỗi vành mắt đỏ lên.
Cố tiên sinh chọn lựa chính là phương án thứ hai, hiển nhiên anh rất hiểu lòng dạ cô, mới có thể vào lúc cô khó xử, thay cô đưa ra quyết định.
Cố tiên sinh sinh ra ở danh gia vọng tộc, nhất cử nhất động của anh đều bị mọi người nhìn chằm chằm, thế nhưng bởi vì cô tùy hứng, anh không hề có hôn lễ long trọng, bởi vì sự nghiệp của cô, anh phải che giấu cuộc hôn nhân của hai người, anh thật lòng muốn duy trì cuộc hôn nhân này nhưng lại bị cô lạnh nhạt một thời gian rất lâu.
Chỉ cần tuỳ tiện lấy đại một ví dụ, cô đều cảm thấy ấm ức thay cho Cố tiên sinh.
Anh đã bị đối xử như thế, song đến lúc cô biết sai quay đầu, anh vẫn chấp nhận cô vô điều kiện.
Nếu như không phải cô tự mình biết thân biết phận thì có lẽ cô đã khẳng định là Cố tiên sinh yêu thảm mình. Chỉ là mặc kệ Cố tiên sinh có yêu hay không yêu thì cô đã yêu thảm Cố tiên sinh rồi.
"Cảm ơn anh." Cô vùi đầu vào trước ngực anh, ngượng ngùng nói ra.
Cố tiên sinh giang hai tay, ôm chặt cô vào lòng mình, cười nói: "Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này."
"Đợi đến khi sự nghiệp của em đạt tới mục tiêu nhất định, em sẽ nói cho cả thế giới biết, anh là người đàn ông của em."
Một câu "Anh là người đàn ông của em" đã đánh thẳng vào trái tim Cố tiên sinh, anh kìm lòng không được đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó còn cảm thấy chưa đủ, vì thế anh nâng cằm cô lên, hôn thẳng lên môi cô, đầu lưỡi gián tiếp dụ dỗ, làm cho Du Yến bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, thật lâu cũng chưa bình tĩnh.
Lúc buông Du Yến ra, anh mới trả lời: "Được, anh chờ em."
"Nhưng mà như vậy thì thiệt thòi cho anh quá, lần này em lại tùy hứng, xin lỗi anh, Cố tiên sinh, sau này chúng ta sẽ bổ sung một hôn lễ thật long trọng nhé."
Cố tiên sinh lắc đầu tỏ vẻ mình không thiệt thòi, có điều thấy Du Yến ấm ức thay mình rất đáng yêu, anh kiềm chế không được đưa tay vuốt vuốt tóc cô, nhất thời vò tóc cô thành người điên.
Tên điên Du cũng chẳng quan tâm đến hình tượng của mình, chỉ cần Cố tiên sinh vui vẻ, cô có thế nào cũng được, cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, "Chúng ta không chỉ phải tổ chức một hôn lễ bổ sung mà còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa! Anh có đặc biệt muốn đi đâu không?"
"Em thích là được rồi." Giọng Cố tiên sinh dịu dàng đến độ gần chảy ra nước.
Nghe giọng điệu của anh, Du Yến cảm thấy lòng mình tê dại từng cơn, thế là lời nói sau đó cứ như thế mà thốt ra.
"Cố tiên sinh, em thích anh."