Tâm trạng Du Yến cực tốt bởi vì gặp lại người quen cũ, mặc dù hiện giờ người quen cũ này còn hết sức lạ lẫm với cô, nhưng hai người bọn họ rất ăn ý, mới đó mà đã nhanh chóng quen thuộc với nhau rồi.
Tuy nói đời này Du Yến đã rời xa cuộc sống phá gia chi nữ, nhưng nhìn thấy Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi vẫn còn bên cạnh mình, cô liền không kiềm xúc động, mà lần xúc động này bị đè nén rất lâu bỗng ngóc đầu thức dậy.
Bỗng dưng cô soái khí ngời ngời vỗ tay cái bốp, "Giữa trưa tôi mời hai người đi ăn món Pháp!"
Từ nãy đến giờ Cảnh Hân gần như trở thành người vô hình, lúc này vừa nghe đến có mỹ thực để ăn, cô nàng nhào tới, hai mắt tỏa sáng kêu lên, "Chị Yến, chúng ta đi ăn món Pháp ở đâu?"
Du Yến phóng khoáng trả lời: "Không cần nơi ngon nhất, chỉ cần nơi đắt nhất, ở đâu đắt nhất thì tới đó ăn."
Cảnh Hân lập tức quỳ một chân trên đất, gào thét: "Nữ vương vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Đỗ Phi Phi nâng hai tay lên che mặt, cô hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nhủ mình nhất định phải tỉnh táo lại, bởi vì sự tương tác giữa hai người trước mắt, suýt chút nữa đã đâm mù hai mắt cô.
Vì thế, dưới sự uy vũ khí phách của mình, Du Yến dẫn đầu, theo sau là Cảnh Hân nhảy chân sáo bước theo, cuối cùng là Đỗ Phi Phi với vẻ mặt sống không bằng chết, một nhóm ba người, thanh thế to lớn đi ra khỏi tòa cao ốc của công ty.
Chiếc xe màu trắng của Du Yến đã chờ trước cửa công ty từ lâu, tuy Cảnh Hân đã ngồi qua mấy lần nhưng mỗi lần lên xe, sắc mặc cô nàng vẫn thành kính như đang cúng bái thần linh, động tác càng cẩn thận từng li từng tí hơn nữa.
Biểu hiện vui buồn thất thường của cô nàng làm khóe môi Đỗ Phi Phi cong lên.
Cảnh Hân phát hiện Đỗ Phi Phi đang nhìn mình, cô nàng còn tốt bụng lấy thân phận người đến trước cảnh báo người ta.
"Chị phải cẩn thận, đừng có làm hư chiếc xe này, bằng không chị Yến sẽ bắt chị bán mình gán nợ đấy!"
Nghe xong mấy lời này, sắc mặt Đỗ Phi Phi không thay đổi dịch mông sang chỗ khác, tạo một khoảng cách nhất định với Cảnh Hân, nghe nói ngồi gần người ngốc sẽ bị lây bệnh đấy, cho nên cô phải cách xa cô ngốc này một chút.
Nghe Cảnh Hân nói xong, Du Yến cười khúc khích trả lời: "Hân Hân, quy định bán mình gán nợ này chỉ có tác dụng cho mỗi em thôi."
Cảnh Hân trừng to mắt, không thể tin nổi, "Tại sao chứ?! Những người khác làm hư xe thì sao?"
Du Yến nhún nhún vai, "Những người khác làm hư thì dùng gậy đánh chết nha, em xem chị đối tốt với em chưa, em chỉ cần bán mình gán nợ là được rồi."
Nghe xong, vẻ mặt Cảnh Hân đầy cảm động, "Chị Yến, chị đối với em tốt quá."
Đỗ Phi Phi lắc đầu thở dài, cô thầm nghĩ đứa nhỏ còn nhỏ thế này mà đã hết thuốc chữa.
Trên đường đi đến nhà hàng, Du Yến nhận được điện thoại từ nhà của Vu quản gia, Vu quản gia nói vừa rồi người giúp việc quét dọn phòng ngủ thì bị túi tiền to đùng trong ngăn tủ dọa sợ, bởi thế nên ông đặc biệt gọi điện đến hỏi xem phải xử lý túi tiền kia như thế nào, nếu không có dặn dò gì thì bọn họ chuẩn bị phân chia số tiền này luôn.
Lúc này Du Yến mới nhớ tới túi tiền bị mình quên béng đi mất, cô vội nói số tiền này là do Cố tiên sinh chơi mạt chược thắng được, ý nghĩa không tầm thường, không cho bất cứ ai đụng vào, buổi chiều cô sẽ lấy số tiền này đi hẹn hò với Cố tiên sinh.
Cúp điện thoại, Du Yến kể cho Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi nghe chuyện tối hôm qua, còn đặc biệt tự hào khen ngợi trình độ chơi bài siêu đẳng của Cố tiên sinh một hồi.
"Quả thực anh ấy chơi mạt chược mà y hệt hệ thống chơi tự động, không cần suy nghĩ gì cả, hơn nữa phần lớn đều là anh ấy thắng, tôi thấy mấy người chơi chung bàn gần như sắp khóc hết."
"Cố tiên sinh lợi hại quá." Cảnh Hân thật lòng khen ngợi.
"Cố tiên sinh là ai?" Nói cả buổi, Đỗ Phi Phi luôn là người ngoài cuộc nghe hai người còn lại thảo luận sự tích Cố tiên sinh kiêu ngạo như thế nào, hoàn toàn không có ai nhớ tới phải giới thiệu cho cô một chút.
"Cố tiên sinh chính là chủ tịch tập đoàn Cố gia – Cố Hành Viễn đấy." Nghe thấy câu hỏi của Đỗ Phi Phi, Cảnh Hân tốt bụng giải thích.
Nghe câu giới thiệu kinh người như thế, Đỗ Phi Phi choáng luôn, cái tên Cố Hành Viễn này thường xuyên xuất hiện trên bảng xếp hạng phú hào, đương nhiên cô từng nghe nói qua người này, nhưng lúc Du Yến nhắc đến Cố tiên sinh, giọng điệu cực kỳ thân mật, chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ gì? Làm bạn bè với tầng lớp giàu có gì gì đó, không phải chỉ xảy ra ở thời xưa hay sao?
Thấy Đỗ Phi Phi trông có vẻ hiểu lầm gì đá, Du Yến cười híp mắt giải thích: "Cố tiên sinh cũng là tiên sinh của tôi."
Dường như Đỗ Phi Phi nghe được âm thanh tàn nhẫn vô tình của hệ thống vang lên: K – O!
Đỗ Phi Phi phun máu, trọng thương không thể cứu chữa, hai người còn lại trong xe mặc niệm cho cô nàng một phút đồng hồ.
...
Đỗ Phi Phi cảm thấy mọi chuyện trải qua ngày hôm nay vô cùng huyền huyễn.
Sau khi trở thành người đại diện chính thức cho Du Yến, cô phát hiện có rất nhiều chuyện khiến cho mình khó có thể thừa nhận.
Du Yến là một tiểu minh tinh tương đối nổi tiếng!
Du Yến là một tiểu minh tinh tương đối nổi tiếng thích ăn chơi sa đọa!!
Du Yến là một tiểu minh tinh tương đối nổi tiếng thích ăn chơi sa đọa có ba ba là Du Chính Thiên!!!
Du Yến là một tiểu minh tinh tương đối nổi tiếng thích ăn chơi sa đọa có ba ba là Du Chính Thiên và là vợ của Cố Hành Viễn!!!
Đỗ Phi Phi cảm thấy, sau khi trở về có lẽ mình nên viết một bức di thư, nội dung là như vầy: Sư phụ, hình như con đã phát hiện một sự thật vô cùng khủng khiếp, nếu một ngày nào đó người tìm không thấy con thì không cần phải nghi ngờ, chắc chắn con đã bị diệt khẩu rồi.
Bổ não quá nên bị thương không dậy nổi.
Nhưng mà, liên tục bị kinh hãi và kích thích xong, Đỗ Phi Phi còn phát hiện, ông trời ơi ~ Chính mình đụng phải đại vận, nhặt được bảo bối rồi! Du Yến trước mặt quả thực chính là một cái cây rụng tiền nặng trĩu, ánh vàng rực rỡ, cô chỉ cần đứng dưới gốc rung nhẹ một cái thì lúc nào cũng có thể bị vàng trên cây rơi xuống đè chết đó!!!
Đỗ Phi Phi mơ hồ có thể nhìn thấy được tương lai của mình --- Đảm nhiệm vị trí CEO, gả cho cao phú soái, cuộc sống đỉnh cao!
"Phi Phi, nên để bộ não hoạt động quá sức của chị nghỉ ngơi một chút đi." Du Yến vẫn cười híp mắt nhìn cô nàng, nhưng lời nói suýt chút dọa Đỗ Phi Phi tè ra quần.
Làm sao cô ấy biết mình đang bổ não? Chẳng lẽ cô ấy có thuật đọc tâm?!
Du Yến tiếp xúc với Đỗ Phi Phi đã nhiều năm, cực kỳ hiểu rõ về đối phương, chỉ cần cô nàng thể hiện ra mặt chút xíu là Du Yến có thể biết ngay cô nàng đang bổ não chuyện gì.
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói một chút mà Đỗ Phi Phi lập tức bày ra vẻ mặt "Bị đoán trúng hết rồi" làm cho Du Yến vui vẻ không thôi, cô thầm nghĩ đối diện với một Đỗ Phi Phi còn nhỏ tuổi, quả nhiên dễ đối phó hơn nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, Du Yến xua đuổi Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi, bản thân cô thì đi thẳng về nhà.
Buổi sáng cô đã hẹn với Cố tiên sinh rồi, xế chiều sẽ đi dạo phố, sau đó sẽ ăn bữa tối ở bên ngoài, ăn xong sẽ đi xem phim, mà những chuyện này trong kế hoạch là phải dùng số tiến thắng mạt chược hôm qua, nên bây giờ cô phải chạy về nhà lấy tiền.
Nếu đổi lại là Du Yến kiêu căng bốc đồng của kiếp trước, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ có một ngày thế này, bản thân mình lại có thể nóng lòng chờ mong cuộc hẹn ra ngoài chơi với Cố Hành Viễn, cũng sẽ không tin tưởng, bản thân mình sinh ra một loại tình yêu say đắm với anh.
Vừa nhìn thấy anh là muốn chọc ghẹo, không gặp sẽ nhớ nhung, khi ở bên cạnh anh sẽ không chịu được muốn làm chút chuyện gì đó thân mật, càng yêu thích làm mấy chuyện xấu hổ kia với anh hơn nữa.
Đủ loại cảm xúc dị thường này cho thấy, cô đang yêu đương.
Đem tình yêu tốt đẹp này phó thác lên người Cố tiên sinh, Du Yến cảm thấy không còn gì có thể tốt đẹp hơn nữa.
Kết hôn năm thứ hai, người cô yêu thương, đối tượng cô yêu thương lại chính là người chồng mà cô vẫn luôn lạnh nhạt, bây giờ nhớ tới Du Yến không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, loại chuyện như trùng sinh này còn rơi xuống người cô thì còn chuyện gì không thể diễn ra được nữa, Du Yến cảm thấy chẳng còn chuyện gì làm cô sợ hãi được nữa.
Trải qua biến cố liên tục, thử nghiệm sinh ly tử biệt, sau đó cô lảo đảo trở lại nơi bắt đầu, thật ra là ông trời cho cô một cơ hội để quay về chuộc tội đấy, có điều không ngờ cô còn có thể gặp được một người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết đến thế.
Du Yến phỏng đoán, chắc là bản thân cô trong kiếp trước nữa đã bận rộn cứu cả vũ trụ, cho nên ở kiếp này mới nhận được may mắn như vậy.
Cũng không biết Cố tiên sinh đối với cô là loại tình cảm gì đây.
Bất kể như thế nào, nếu đã thích thì phải tranh thủ. Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Du Yến bỗng cảm thấy cả người mình nôn nao không thể chờ đợi được nữa.
Cố tiên sinh, anh mau chuẩn bị tốt để tiếp chiêu đi! Chíu ~ Chíu ~ Chíu~
Cố tiên sinh chẳng hề hay biết mình đã trúng vào tầm ngắm của bà xã nhà mình, tựa như gấu đen nhìn chằm chằm vào mật ong, Bạch Cốt Tinh nhìn chằm chằm vào thịt Đường Tăng vậy, miệng chảy đầy nước miếng.
Không ý thức được nguy hiểm đang gần kề, cả ngày hôm nay, Cố tiên sinh luôn duy trì vẻ mặt tươi cười như ánh nắng rực rỡ, mới hơn bốn giờ chiều mà anh đã thu dọn đồ đạc tan tầm.
Triệu Thiêm cầm mấy kiện văn bản đứng bên ngoài cả buổi, vất vả lắm mới dám lấy hết can đảm ra gõ cửa, anh chàng nghĩ, bất kể như thế nào đều phải bắt đại boss xử lý hết đống tài liệu này đi rồi tính gì thì tính, ai ngờ anh còn chưa kịp giơ tay lên thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Cố tiên sinh ăn mặc chỉnh tề bước từ trong phòng ra, sau khi liếc sơ qua đống văn kiện trong tay Triệu Thiêm, rõ ràng Cố tiên sinh đã giả bộ như chưa từng nhìn thấy gì rồi thu hồi ánh mắt!!
Tiếp theo Cố tiên sinh thong thả lướt qua người Triệu Thiêm, đi thẳng ra bên ngoài.
...
Triệu Thiêm nhìn theo bóng lưng càng đi càng xa của Cố tiên sinh, nháy mắt hóa đá.
Đây có còn là đại Boss chuyên nghiệp yêu việc như mạng của anh không...
Nói đến dạo phố mua sắm, Du Yến và Cố tiên sinh đều không có mục tiêu rõ rệt, ở nhà bọn họ chẳng thiếu thứ gì, vật dụng hay đồ trang sức đều đặt hàng thiết kế riêng từ nước ngoài, hoàn toàn không cần mua.
Vì thế hai người đi vào các cửa hàng đồ hiệu lớn trong siêu thị, chẳng có mục đích gì cả mà chỉ mò mẫm lắc lư.
Về sau Du Yến phát hiện một cửa hàng Video Games City, cuối cùng cũng có thể kết thúc thời gian dạo phố nhàm chán rồi.
Đừng thấy Cố tiên sinh luôn cao cao tại thượng, ra vẻ đạo mạo, thật ra ngoài việc chơi mạt chược giỏi ra anh chơi điện tử cực kỳ lưu loát, nào là đua xe, bắn súng, phi tiêu, mọi thứ đều không làm khó được anh, Du Yến thấy được không khỏi lại muốn dâng lên hai đầu gối của mình.
Song sau đó Du Yến không để cho Cố tiên sinh chơi nữa, mà là ra lệnh cưỡng chế anh chỉ có thể đứng ở một bên xem cô chơi, không có cách nào, ở chung một chỗ với Cố tiên sinh, dù thế nào cô cũng bị đả kích không ngóc đầu lên được, muốn chơi thoải mái thì chỉ còn cách bắt Cố tiên sinh đứng sang một bên.
Ngày hôm sau, trang đầu của các tờ báo lớn đều đồng loạt đăng một bức ảnh chụp, trên tay Du Yến cầm dụng cụ điều khiển trò chơi điện tử.
Lắc lắc lư lư chơi rất hăng say, lọt vào khung hình còn có hình ảnh người đứng đầu Cố gia tiếng tăm lừng lẫy Cố Hành Viễn, chỉ thấy tay trái anh cầm áo khoác, tay phải cầm ly trà sữa, vẻ mặt chuyên chú ngắm nhìn Du Yến chơi điện tử.
Tấm hình này còn rất xứng với tiêu đề khiến người ta kinh sợ --- Lộ diện chỗ dựa vững chắc giúp minh tinh mới nổi Du Yến nổi trên mặt nước, kim chủ sau lưng chính là chủ tịch tập đoàn Cố gia Cố Hành Viễn!!!