Lúc hai người trở về nhà trời đã gần rạng sáng, quản gia đến hỏi xem có cần chuẩn bị bữa ăn khuya hay không, Du Yến nhớ đến lúc xem bọn họ chơi mạt chược, nhân tiện cô đã bị Cố tiên sinh cho ăn... Rất nhiều điểm tâm, đến bây giờ vẫn còn có chút no, thế nên cô quay sang hỏi xem Cố tiên sinh có muốn ăn cái gì không, lấy được đáp án từ chối, Du Yến mới bảo quản gia đi nghỉ ngơi đi.
Bởi vì đêm trước vận động quá mức kịch liệt, trong người vẫn còn hơi mệt, lúc này lại là đêm khuya, hai người lần lượt tắm rửa xong thì lịch sự chúc ngủ ngon, sau đó chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Du Yến bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, trong mộng, khuôn mặt Kỷ Hải dữ tợn, tay cầm kim tiêm không ngừng đuổi theo cô, cô chạy như điên, cuối cùng hoảng hốt chạy bừa, ngã vào một cái hố sâu không thấy đáy, cảm giác hư vô khiến cho cô bừng tỉnh, trong nháy mắt mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, đột nhiên không rõ mình đang ở trong không gian nào.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản khi ngủ của Cố tiên sinh, sự hoảng hốt kia mới từ từ lắng xuống.
Từ trước đến nay Cố tiên sinh đều dậy sớm hơn cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt khi ngủ của Cố tiên sinh, lúc ngủ mặt Cố tiên sinh vẫn đẹp trai như thường, ngay cả râu ria lởm chởm xanh rì dưới cằm cũng đặc biệt gợi cảm.
Du Yến ngắm có chút si mê, tim đập nhanh như trống, trong lúc này, cô bỗng rất muốn làm vài chuyện thân mật gì đó.
Thế là, côn lén lút đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó cô còn đùa dai chui vào trong chăn, chuẩn bị dùng cách thức đặc thù đánh thức mỹ nam đang ngủ.
Cố tiên sinh thức dậy trong sự nhộn nhạo sảng khoái, lúc đầu anh còn tưởng là mình bị mộng xuân, thế nhưng đến khi cảm nhận được khoái cảm không ngừng truyền tới từ hạ thân, anh mới phát hiện thì ra có người tùy ý làm bậy trên người mình.
Khóe môi Cố tiên sinh cong lên thành một nụ cười lười biếng hạnh phúc, buổi sáng tốt đẹp như thế anh không thể phụ lòng người nào đó đã hết sức nhiệt tình, anh chợt vung tay lên, chỉ trong nháy mắt tấm chăn đã trùm kín hai người lại.
Thế là, trên chiếc giường rộng mênh mông, một tòa núi lớn đang kịch liệt vận động không theo bất kỳ một quy tắc nào cả, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng phụ nữ ngâm nga thở dốc.
Vừa hòa hợp lại vừa tốt đẹp.
Hôm nay Cố tiên sinh đi làm trễ, đây là một việc rất mới lạ, ban đầu vốn đã sắp xếp xong cuộc họp buổi sáng, thế nhưng khi tất cả các giám đốc bộ phận đều chờ hơn một tiếng đồng hồ thì tin tức huỷ bỏ mới được truyền tới, có một giám đốc ỷ vào việc mình là lão thần lắm miệng hỏi Triệu Thiêm một câu, vị cấp trên kia sao lại không tới?
Triệu Thiêm nhún nhún vai tỏ vẻ mình cũng không rành lắm. Nói giỡn à, anh có thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân vì Cố tổng dậy trễ nên đến trễ sao? Là một trợ lý vạn năng có trách nhiệm, anh có nghĩa vụ duy trì và bảo vệ hình tượng của ông chủ đấy.
Có điều Triệu Thiêm đã đi theo Cố tiên sinh nhiều năm như thế, anh đã quen với tác phong quản lý mình chặt chẽ của ông chủ, vì vậy khi nhận được điện thoại Cố tiên sinh gọi tới báo mình dậy trễ, bảo anh hủy bỏ cuộc họp buổi sáng, chuyện đầu tiên Triệu Thiêm nghĩ là có phải là tiên sinh ngã bệnh rồi không? Bởi vì ngoại trừ cái lý do bị bệnh này, anh rất khó tưởng tượng lý do tại sao Cố tiên sinh dậy muộn.
Muộn thêm 2 giờ nữa, cuối cùng Cố tiên sinh mới khoan thai đi làm trễ.
Triệu Thiêm đứng sau lưng đánh giá boss, hình như tinh thần boss rất sung mãn, nét mặt tỏa sáng, nhìn qua cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không hề có một chút gì giống bị bệnh, nhìn kỹ lại, rõ ràng Triệu Thiêm còn phát hiện ánh mắt Cố tiên sinh còn mang theo ý cười, tâm trạng không tồi nha.
Đã nhìn quen dáng vẻ thâm sâu khó dò của Cố tiên sinh, lúc này thấy Cố tiên sinh như thế, Triệu Thiêm tỏ vẻ anh thật sự không quen.
Lúc Triệu Thiêm đưa trà tới cho Cố tiên sinh, anh kiềm lòng không đặng hỏi: "Cố tổng, có chuyện gì xảy ra à?"
Cố tiên sinh đang xem văn kiện, nghe thấy câu hỏi của trợ lý mình, anh không khỏi bỏ việc trong tay xuống hỏi ngược lại Triệu Thiêm: "Rất rõ ràng sao?"
Hỏi lại như vậy chẳng khác nào tự thừa nhận hôm nay có vấn đề.
Song biết rõ Cố tiên sinh có chuyện tốt nhưng lại không thể dò hỏi, tâm trạng Triệu Thiêm rất phức tạp, ôi ôi ôi... Muốn nhiều chuyện, muốn sự thật!
Triệu Thiêm quyết định rời khỏi văn phòng sẽ gọi điện cho Vu quản gia, đối phương là một quản gia toàn năng, là trung tâm nghe nhìn thu thập thông tin, có chuyện vui gì đều không thể qua được pháp nhãn của Vu quản gia.
Có điều vào lúc này, nhất định phải kiềm bệnh nhiều chuyện, thành thật trả lời câu hỏi của Cố tiên sinh.
"Rất rõ ràng!" Triệu Thiêm gật đầu chắc nịch trả lời.
Cố tiên sinh nhướng nhướng mày, vẻ mặt biểu lộ thì ra là như thế.
Sau đó dặn dò Triệu Thiêm, "Vì vậy, cậu hủy bỏ hết hành trình buổi chiều đi, hôm nay tôi muốn tan sở sớm."
Sao... Có chuyện gì xảy ra thế? Lý do là gì? Cố tiên sinh à, môn ngữ văn của ngài là do thầy giáo toán dạy hả?! Buổi sáng ngài tới muộn, buổi chiều còn muốn về sớm? Cố tiên sinh, nguyên tắc của ngài đâu? Sự nghiêm túc kiềm chế bản thân của ngài đâu? Bị người ngoài hành tinh lấy mất rồi sao?!
Nếu như trong lúc này Triệu Thiêm âm thầm giao lưu trao đổi với Vu quản gia thì nhất định có thể biết rõ chân tướng, Vu quản gia sẽ cho cậu ta một câu trả lời thuyết phục: Không phải bị người ngoài hành tinh lấy mất mà là bị Cố phu nhân lấy đấy!
Đi làm trễ không chỉ có mình Cố tiên sinh, với tư cách là đồng lõa kiêm đồng đảng, đương nhiên Du Yến cũng đến muộn.
Hôm qua cô mới nói chuyện đổi đại diện với Du Chính Thiên mà sáng sớm hôm nay Cảnh Hân đã gọi điện tới báo cho cô biết, công ty đã hẹn gặp Đỗ Phi Phi lúc 9 giờ, kêu cô phải tới đúng giờ.
Chỉ là, lúc Cảnh Hân gọi điện tới, Du Yến và Cố tiên sinh đang tiến hành công cuộc yêu đương nên hoàn toàn không đếm xỉa đến cô nàng, thế là cuộc gọi đành phải chuyển tới chỗ Vu quản gia.
Sau khi Du Yến xuống lầu nhận được tin tức này rồi chuẩn bị đi đến công ty, đồng hồ đã chỉ qua 10 giờ sáng.
Đỗ Phi Phi đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy mất kiên nhẫn, trong quá trình chờ đợi, cô nàng vẫn luôn nói chuyện phiếm với Cảnh Hân, với tư cách là trợ lý của Du Yến, nhất định Cảnh Hàn hiểu rất rõ về Du Yến, dù sao đây cũng là một bước ngoặt lớn trong đời Đỗ Phi Phi, được sư phụ dạy dỗ lâu như vậy, cô nàng cần một cơ hội để chứng minh mình học hành thành tài.
Lần này Đỗ Phi Phi có mang đến quà đáp lễ cho Du Yến, đó là hai hợp đồng quảng cáo cho nhãn hiệu lớn và ba kịch bản mà sư phụ Tống Tử Văn thông qua người quen tìm về cho cô nàng, trong ba kịch bản thì có hai vai phụ và một vai chính, đều là tác phẩm lớn. Tuy với địa vị và kinh nghiệm trong ngành giải trí hiện nay của Du Yến, nếu nhận vai chính trong một tác phẩm lớn thì có chút thiếu khuyết, thế nhưng mọi việc do người làm, chỉ cần Du Yến thật sự thích thì cũng có thể tranh thủ cơ hội xem sao.
Du Yến vẫn chưa tới, bởi thế cuộc nói chuyện phiếm vẫn tiếp tục.
"Bình thường Du tiểu thư thích hoạt động thư giãn thế nào?" Đỗ Phi Phi uống trà, dùng ngữ điệu thoải mái nói chuyện
Dù là hỏi han nhưng lại không có vẻ hùng hổ dọa người.
"Chị ấy thích làm rất nhiều chuyện." Trong đầu Cảnh Hân thống kê lại những chuyện mà Du Yến thích, gần đây bởi vì quay phim cho nên không có ra ngoài chơi, trước kia chị ấy thích cái gì nhỉ? "Chị ấy thích mua sắm, ra ngoài tụ tập với bạn bè, đi uống rượu, thỉnh thoảng cũng có chơi xe."
"Chơi xe? Thích đua tốc độ à?" Đỗ Phi Phi có chút ngạc nhiên, mấy cô gái trẻ cũng thích chơi trò này sao?
"Đúng thế, trong đám bạn bè của chị ấy có người chơi trò này, bởi thế chị ấy cũng bị kéo đi chơi." Cảnh Hân cảm thấy Đỗ Phi Phi là người đại diện do chính Du Yến chỉ định, cho nên những chuyện này cô đều nói cho cô ấy biết, dù sao sắp tới sẽ là cộng sự với nhau, để Đỗ Phi Phi hiểu rõ Du Yến hơn một chút cũng tốt.
Chơi xe, thích mua sắm, thường xuyên tụ tập uống rượu với bạn bè, đây chẳng phải cuộc sống của phú nhị đại ư? Vậy ra cô ấy giống y hệt trong lời đồn đại.
Lúc Đỗ Phi Phi nhận được tin mình sẽ trở thành người đại diện của Du Yến thì cô cũng đã tìm hiểu sơ qua, nhưng những gì cô nghe ngóng được, mọi người quen biết Du Yến đều nói với cô, nào là người này rất khó hầu hạ, được nuông chiều từ bé, tính tình không tốt, nào là rất thích chơi bời lêu lỏng.
Lúc ấy cô muốn từ chối, nhưng sư phụ của cô lại nói với cô, công việc có khiêu chiến mới làm cho người ta càng có động lực, hơn nữa cô mơ hồ thăm dò được bối cảnh sau lưng Du Yến, lai lịch không nhỏ. Chỉ cần cô làm cho Du Yến trở nên nổi tiếng, thì công thành danh toại gì đó nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.
Tuy sư phụ không nói rõ cho cô biết bối cảnh cụ thể của Du Yến là gì, nhưng nếu sư phụ đã nói thế thì khó khăn thế nào cô cũng nhận.
"Tôi nghe nói tính tình Du tiểu thư tương đối nóng nảy." Đỗ Phi Phi uyển chuyển hỏi thăm tính tình Du Yến, dù người khác có nói như thế nào thì đó cũng là lời truyền miệng, so ra lời của Cảnh Hân đáng tin hơn.
"Chị ấy rất hay bực tức, nhưng nếu hiểu tính chị ấy, dỗ dành chị ấy một chút thì nói ra chị ấy cũng không phải là một người không hiểu lý lẽ, gần đây tính tình cũng tốt hơn rất nhiều."
Theo Du Yến lâu như vậy, Cảnh Hân đã sớm quen thuộc tính cách Du Yến, trong lòng cô nàng cảm thấy chẳng sao cả nhưng những người khác thì không nghĩ thế.
Nghe xong, lòng Đỗ Phi Phi càng phiền muộn thêm một tầng, có vẻ rất khó ở chung đây?
Vậy sau này cô làm sao mà triển khai công việc chứ?!
Ham chơi, hay nổi nóng, còn thích được dỗ dành...
Tổng kết các điểm đặc trưng của Du Yến lại, Đỗ Phi Phi bỗng cảm thấy con đường tương lai đầy tối tăm.
Song Đỗ Phi Phi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nếu như đã đồng ý với sư phụ là sẽ cố gắng kiên trì thì chắc chắn sẽ không lâm trận lùi bước, có khó hơn nữa cô cũng sẽ cắn răng chèo chống.
Nếu như Du Yến biết trong lòng Đỗ Phi Phi đang rối rắm mấy chuyện này, nhất định cô sẽ nói một câu: Cô gái à, cô suy nghĩ quá nhiều rồi!
Đúng lúc này, Du Yến xuất hiện, cô mặc một thân váy trắng dài nhẹ nhàng phiêu dật, hơn nữa mái tóc dài còn xõa tung sau lưng, mỗi một bước đi làm cho sợi tóc bay lên, làn váy lay động, y hệt như một vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần rơi xuống thế gian.
Lúc nhìn thấy Đỗ Phi Phi, Du Yến lập tức chào đón cô nàng bằng một cái ôm nhiệt tình, khiến cho Đỗ Phi Phi cực kỳ bối rối.
Kịch bản nào viết ra tình tiết vừa gặp gỡ đã thân quen thế này? Quả thật không khách quan chút nào!
Du Yến hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt mơ màng của Đỗ Phi Phi, cô cười vỗ vỗ vai cô nàng: "Sau này xin nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn... Phi Phi."
Xem ra vẫn là nội dung cốt truyện đó, chẳng qua là đã bị cải biên mà thôi.
Đỗ Phi Phi quyết định cứ đi theo tiết tấu này, đi thẳng vào giới thiệu làm quen, sau khi khách sáo vài câu, cô nàng mới nói thẳng mình đã chuẩn bị xong quà gặp mặt lần này.
Hai quảng cáo, ba kịch bản.
Du Yến vui vẻ nhận lấy lễ vật của cô nàng, cô vừa xem hồ sơ vừa nghe Đỗ Phi Phi giới thiệu, ngay sau đó cô nhận liền hai cái quảng cáo.
Tiếp theo lại xem xét tới ba kịch bản, khi đập vào mắt đột nhiên cô bị một trong ba kịch bản hù sợ.
«Lâm Hạ» Hai chữ này làm cô lập tức nhớ tới Viên Viên, kiếp trước cô đã giành của Viên Viên một kịch bản, chính là cái tên Lâm Hạ này! Du Yến vội vàng mở kịch bản ra đọc nội dung bên trong, quả nhiên không sai, đúng là kịch bản này, nữ nhân vật chính trong đó, bất luận là tuổi tác, vẻ bề ngoài hay là tính cách nổi bật đều giống như viết riêng cho Viên Viên vậy.
Chẳng qua là, sao cái kịch bản này lại xuất hiện sớm như thế? Trong trí nhớ của cô, hẳn là đến mùa đông năm sau nó mới xuất hiện mà, lúc ấy cũng không phải Đỗ Phi Phi đưa cho cô, mà là cô nhìn thấy trên bàn làm việc của Du Chính Thiên.
Tại sao sống lại một lần, rất nhiều chuyện không còn diễn ra đúng thời gian như kiếp trước nữa?
"Bộ phim này là tác phẩm lớn, về phần nhân vật chính, tôi chỉ sợ mình không thể đảm đương nổi." Du Yến nói với Đỗ Phi Phi, lúc ấy khi cô bàn về bộ phim này với Đỗ Phi Phi, cô nàng đã khuyên cô rằng cô không thích hợp, cô rất tò mò không biết bây giờ Đỗ Phi Phi sẽ nói thế nào.
"Với tuổi của cô, diễn vai này quả thật có chút đuối sức, có điều cũng có thể dựa vào cách trang điểm và diễn xuất để bù lại, nếu cô thật sự thích kịch bản này, tôi có thể đi tranh thủ một cơ hội." Đỗ Phi Phi tự tin trả lời.
Du Yến cười đến mặt mày cong cong, cô rất hài lòng về sự tự tin của Đỗ Phi Phi, "Kịch bản này quả thật rất tốt, tôi để lại nhưng không cần chị phải đi tranh thủ cơ hội."
Đỗ Phi Phi giật mình phát hiện mình không theo kịp suy nghĩ của người đối diện.
Cô nàng ngơ ngác hỏi một câu: "Tại sao?"
"Tôi muốn đưa kịch bản này cho chị Viên Viên, để chị ấy tự đi tranh thủ thì tốt hơn."
"Viên Viên?"
"Đúng thế, vai nữ chính này rất thích hợp với chị Viên Viên, nếu để chị ấy diễn nhất định sẽ tuyệt lắm."
"Ồ!" Đỗ Phi Phi hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Nói xong chuyện này, Du Yến bỗng nhớ tới chuyện gì đó, cô nói với Đỗ Phi Phi, "A, đúng rồi, ba ba của tôi là Du Chính Thiên."
"Ồ?!" Đỗ Phi Phi lại lâm vào mộng cảnh, Du Chính Thiên là ai, tại sao đột nhiên nhắc tới tên người này? Khoan khoan, Du Chính Thiên chẳng phải tên chủ tịch công ty bọn họ sao? Vì vậy, Du Yến chính là thiên kim của chủ tịch?!!!!
Bị sự thật quá lớn đả kích, nhất thời Đỗ Phi Phi bị đánh bại hoàn toàn.
Một lúc lâu sau cô nàng mới hồi hồn, hỏi Du Yến một câu, "Tại sao đột nhiên nói với tôi những chuyện này?"
"Tôi cảm thấy để chị biết rõ thân phận của mình thì sau này sẽ thuận lợi cho công việc của chị." Xét thấy kiếp trước hai người hợp tác rất vui vẻ, đời này cô vẫn muốn tiếp tục như thế, vì thế chuyện đầu tiên Du Yến làm chính là nói rõ thân phận của mình cho Đỗ Phi Phi biết.
Đỗ Phi Phi cảm thấy mấy lời của Du Yến cực kỳ hại não!
Vậy ra, rốt cuộc Du Yến đang có ý nhắc nhở mình sau này có thể thoải mái đi cửa sau ư?!