Nhìn một đám người ăn mặc sang trọng, phong thái đĩnh đạc đang đưa đẩy chen lấn đến chào hỏi mình, Du Yến rất muốn đặt tấm bảng thu phí, với thân phận của những người này, đi một vòng, hẳn là thu nhập một khoản rất khả quan đây.

Có một người đàn ông tương đối lớn tuổi, cười híp mắt nói với Cố tiên sinh, "Hành Viễn, rốt cuộc cũng bằng lòng cho vị này lộ diện rồi, mau giới thiệu cho mọi người biết một chút đi."

Cố tiên sinh là một mỹ nam thuần khiết yêu thích yên tĩnh, đứng trước một đám người gần như sắp bạo loạn, anh vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười trước sau như một, ôm hờ eo Du Yến, anh giới thiệu: "Đây là vợ tôi, Du Yến."

Anh nói đến đó thì dừng lại, tất cả mọi người đều rất im lặng, mong chờ anh giới thiệu mọi người cho Du Yến làm quen, nhưng đợi cả buổi, Cố tiên sinh vẫn bình chân như vại, hoàn toàn không có ý định giới thiệu tiếp.

Mọi người: "..."

Người đàn ông vừa nói chuyện lại lên tiếng bất mãn: "Hành Viễn, cậu như vậy là không được, cậu không giới thiệu chúng tôi với em dâu, như vậy chúng ta làm sao tiếp tục chơi vui vẻ được đây?"

Du Yến cũng lúng túng nhìn mọi người cười cười, sau đó mang vẻ mặt mong chờ nhìn Cố tiên sinh.

Cuối cùng Cố tiên sinh cũng mở miệng, "Nhiều người như vậy, cô ấy không nhớ được, nếu muốn cô ấy làm quen với mọi người thì tự mình nghĩ cách đi."

Lời này nói rất khí phách nhưng vẫn vô cùng vô sỉ, ý là bà xã nhà anh không cần phí công đi làm quen với ai cả, chờ mấy người tới nịnh bợ là được rồi.

Mọi người: "..."

Lúc này nội tâm mọi người đang tan vỡ từng mảnh, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục chơi vui vẻ được nữa, chết tiệt!

"Chị dâu, chị là diễn viên à? Có phải chị từng diễn vai Hứa Na Na trong phim «Bay lên thanh xuân» không?" Mọi người còn đang phiền muộn thì có một cậu trai trẻ thâm tàng bất lộ, dũng cảm phá vỡ trầm mặc, dùng phương thức hỏi thăm, thuận lợi tìm lại cảm giác tồn tại cho chính mình.

"Đúng vậy, bộ phim này tôi đóng khi còn học năm hai đại học, không ngờ anh còn nhớ." Du Yến duy trì dáng vẻ thong dong tươi cười, thử trò chuyện vui vẻ với bạn bè của Cố tiên sinh.

Cậu trai trẻ nghe xong lời cô nói, cậu ta thấy cực kỳ hưng phấn, vội vàng nói: "Đương nhiên tôi nhớ kỹ, khi vừa nhìn thấy hình ảnh Hứa Na Na ôm cặp sách bước ra, tôi đã có cảm giác vừa thấy... thấy..."

Nói đến đây, cậu trai trẻ mới phát hiện bầu không khí không đúng lắm, cậu lập tức hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, kích động đến mức quên mình là ai, sao cậu có thể nói với bà xã Cố tiên sinh là mình vừa thấy đã yêu người ta chứ?! Súng thường bắn chim đầu đàn, cảm giác tồn tại quá mức chân thực thường sẽ dẫn đến họa sát thân! Mẹ ơi, mau đến cứu con, con sợ quá...

Mấy người đứng bên cạnh còn sợ lửa cháy chưa đủ mạnh nên dùng hết sức góp thêm gió vào, vị đại ca lớn tuổi lúc đầu lên tiếng bây giờ lại nói: "Vừa thấy cái gì thế, đứa trẻ này, sao lại nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, là vừa thấy đã yêu chăng?"

Du Yến há hốc mồm, đây đều là những người nào chứ, thấy cậu trai trẻ kia sợ đến phát khóc, cô còn rất tốt bụng giải vây cho cậu ta, Du Yến vừa cười vừa nói: "Vừa rồi mọi người đang chơi gì vậy? Có thể cho em tham gia được không?"

Nghe cô nói như vậy, Cố tiên sinh vung tay lên, ý bảo mọi người giải tán ngay lập tức, ai nên làm gì thì làm đó, còn anh thì dẫn Du Yến đến phòng chơi bài.

Không gian trong phòng rất rộng, bên trang bày trí mấy chiếc ghế sô pha thoải mái dễ chịu và bàn trà nhỏ, bên cạnh bàn trà là một cô gái trẻ mặc sườn xám cổ điển đang tao nhã pha trà, nước trà xanh biếc được chứa trong chén trà đẹp đẽ, khói tỏa thướt tha, hương trà thanh nhã thoang thoảng tràn ngập khắp trong không khí.

Bên cạnh cửa sổ trong phòng đặt một chiếc bàn chơi brit hết sức xa hoa, nhưng trước khi cô vào bọn hạ không phải đang chơi bài. Chính giữa phòng đặt hai chiếc bàn mạt chược tự động, các quân mạt chược trên máy vẫn đang được sắp xếp chỉnh tề, nhìn sơ qua có vẻ vừa rồi đang đánh một nửa thì phải ra ngoài đón cô.

Thì ra lúc đám phú hào này tụ tập, ngoài uống rượu nói chuyện phiếm ra thì còn thích chơi mạt chược nữa.

"Muốn thử một chút không?" Cố tiên sinh đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Đôi khi Du Yến cũng sẽ chơi mạt chược, nhưng cô không nghiện, vận may của cô luôn luôn không tốt, mười lần chơi thì có tới chín lần thua, khiến cho cô rất buồn bực, Cố tiên sinh hỏi như thế, cô cũng nhỏ giọng hỏi lại một câu: "Chơi bao nhiêu một ván?"

Cố tiên sinh nói ra một con số, nghe xong Du Yến dứt khoát lắc đầu, "Em tuyệt đối sẽ không chơi mạt chược, em ngồi bên cạnh xem anh chơi là được rồi."

Nói giỡn à, dù cho trước mặt bạn bè mình cô có hào phóng cỡ nào thì trước mặt những người này, cô còn không bằng sợi lông chân của họ, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem là được rồi.

Dường như Cố tiên sinh thấu hiểu tiếng lòng của cô, anh cũng không nói gì nữa mà bước tới ngồi xuống vị trí của mình, anh còn chưa kịp dặn dò thì đã có người chuyển một chiếc ghế thích hợp đến cho Du Yến ngồi rồi.

Du Yến nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó yên tĩnh ngồi bên cạnh Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh quay đầu lại đánh giá cô, cả người chuyển sang nhích lại gần phía cô, hình như anh muốn nói gì đó, Du Yến thấy anh tiếp cận, cô cũng rất tự nhiên nhoài người tới để anh nói thuận tiện hơn.

"Ngoan như vậy, đợi lát nữa chơi thắng cho em ít tiền tiêu vặt." Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười, cực kỳ thu hút, khiến toàn thân Du Yến gần như nhũn ra, trái tim nhộn nhạo.

Cố tiên sinh, gần đây anh đang tu luyện loại thần công dụ dỗ cô gái nhỏ chăng? Con người lạnh lùng nghiêm túc trước kia đâu rồi.

Du Yến đỏ mặt cả buổi mới tìm lại được tiếng nói của mình, cô nhỏ giọng trả lời một câu: "Vậy anh thắng nhiều chút."

Một người có tính cách thế nào, ít nhiều gì ở trên bàn chơi bài có thể âm thầm đánh giá một chút manh mối, có người mới đánh vài vòng mà mặt đỏ đến mang tai rồi lan xuống tận cổ, có người xếp bài không lơi tay giống như kẻ nghiện, có người sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy, hồi hộp đến nỗi suýt gặm móng tay, có người do do dự dự đến cuối ván vẫn còn khó khăn chọn lựa.

Ánh mắt Du Yến lượn một vòng trên người mọi người, cô cảm thấy ngồi ngoài xem người ta chơi vẫn là tốt nhất, trong lòng âm thầm cười nhạo đám người này một lát, lúc này ánh mắt cô mới dừng lại trên người Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh vốn là một mỹ nam thuần khiết yêu thích yên tĩnh, không có bất kỳ thói quen xấu nào, từ trước đến nay anh luôn là một người khiêm tốn, trước mặt người ngoài lúc nào cũng cao cao tại thượng, ngay cả dáng vẻ khi chơi mạt chược cũng có nét đặc sắc riêng, tùy tâm sở dục, nãy giờ cô chưa thấy nước đi nào anh suy nghĩ quá vài giây, giống y hệt như hệ thống tự ra bài vậy.

Không chỉ có thế, anh còn thường xuyên phân tâm chú ý đến cô, khi thì sai người đưa trà, khi thì sai người mang điểm tâm tới, thậm chí thấy món điểm tâm không phải thứ cô thích, anh dứt khoát sai người ta ra ngoài mua về.

Dáng vẻ này, thái độ này, hoàn toàn không để mấy người ngồi cùng bàn vào mắt.

Du Yến rất muốn thay mặt mọi người phát biểu một câu, "Anh yên tĩnh một chút đi, lo tập trung đánh mạt chược đi, không thấy mọi người đều kìm nén đến nội thương hả?" 

Đương nhiên, mấy lời này cô chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, được Cố tiên sinh quan tâm như thế, cô cũng có chút đắc ý đấy, trong lòng càng ấm áp hơn, đặc biệt là đôi khi ánh mắt hai người lơ đãng chạm phải nhau, tựa như hòn đá nhỏ quăng vào mặt hồ tĩnh lặng, làm cho trái tim cô nổi lên tầng tầng rung động.

Trong lòng không khỏi lặng lẽ thở dài.

Anh, thật là đẹp trai.

Thời gian tiếp theo, Du Yến vượt qua bằng cách hóa thân thành cô nàng mê trai, ngây người nhìn chằm chằm vào Cố tiên sinh nhà mình.

Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần, lực chú ý đặt lại trên ván bài thì lập tức bị hoảng sợ.

Cố tiên sinh đang mở hệ thống tự động chăng? Những người khác thì thế nào, ai ai cũng là cao thủ hết mà, sao lại thua sạch không còn một điểm giống người mới biết chơi vậy? Chỉ mới một lát mà đều bại dưới tay Cố tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Quả thực là: Những người chơi cho vui thường sẽ khiến cho túi tiền người ta tan thành mây khói nha!

Nhìn trên bàn, thẻ bài trước mặt hai người đã chất thành núi, Du Yến hận không thể dâng hai đầu gối mình lên, quỳ xuống hát bài ca chinh phục.

Cố tiên sinh, anh xấu xa như vậy người nhà anh có biết không?

Không có gì mà anh không làm được thế này, vậy thì người ta phải sống thế nào đây?

Còn có gì anh không biết không?

Đang lúc cô rung động ngắm nhìn Cố tiên sinh thì Cố tiên sinh bỗng dịu dàng nhìn lại cô, "Nhờ người ta tìm một cái túi, đem mấy thứ này đổi thành tiền mặt, cho em tiêu vặt hết, được không?"

Không đợi cô mở miệng trả lời, vị đại ca lớn tuổi ngồi đối diện đã có ý kiến rồi.

"Lúc này biết lấy tiền mặt ở đâu ra đây, chuyển khoản có được không?"

Đám phú hào này chơi mạt chược quả nhiên không giống người bình thường, chơi thì chơi online, chung tiền thì chuyển khoản, có có gì cao cấp hơn nữa không!

Nhưng mà, Du Yến muốn làm một người xứng đôi với Cố tiên sinh đẹp trai thuần khiết thích yên tĩnh, thế nên cô đành bắt chước dáng vẻ của Cố tiên sinh, trăm năm không lay chuyển được.

"Tôi vẫn tương đối yêu thích tiền mặt hơn."

Thế là, Cố phu nhân vừa nói một câu làm cho rất nhiều người rã rời vì chạy gãy chân, suốt đêm quy động đủ tiền mặt cho cô, sau đó Cố phu nhân cầm túi tiền mặt nặng trình trịch, cười đến nỗi có thể nói là đường làm quan rộng mở, Cố tiên sinh bên cạnh chỉ dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn cô.

Thái độ rõ ràng: Chỉ cần em vui là được.

Nước mắt mọi người âm thầm rơi đầy mặt, một người hoành hành ngang ngược thôi là đủ rồi, hiện giờ còn có thêm một kẻ nối giáo cho giặc, hình như không hay lắm đâu.

Bởi vì luôn duy trì tâm trạng khoái trá cho nên không để ý đến thời gian trôi qua, sau khi bọn họ rời khỏi hội sở, Du Yến mới phát hiện trời đã khuya lắm rồi.

Lúc ngồi trên xe, cô chịu không nổi ngáp một cái thật sâu, sau đó cô chợt nghĩ lại, như vậy thật không có hình tượng trước mặt Cố tiên sinh, nói tới thực xin lỗi, không biết Cố tiên sinh có từng ngáp qua như vậy chưa nhỉ.

Khi xe lăn bánh, Cố tiên sinh hỏi cô: "Mệt à? Em cứ ngủ một lát đi, tới nhà anh sẽ gọi em dậy."

Du Yến ôm túi tiền mặt vào lòng, vô cùng mỹ mãn, cô cười nói với Cố tiên sinh, "Ngày mai chúng ta mang số tiền này đi mua sắm đi."

Cố tiên sinh nhìn cô thật sâu rồi mỉm cười, sau đó anh cũng khẽ nhếch khóe môi, "Được."

Xe vững vàng chạy nhanh trên đường xá yên tĩnh, cả buổi tối náo nhiệt cuối cùng cũng chậm rãi lắng đọng xuống, Du Yến chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa lên đầu vai Cố tiên sinh, cơn buồn ngủ từ từ đột kích.

Tiếng chuông điện thoại rất không thức thời vang lên, truyền ra từ trong túi xách của Du Yến, quấy nhiễu không gian yên tĩnh.

Du Yến không quá tình nguyện ngồi dậy, cô giơ tay muốn lấy túi xách, ai ngờ Cố tiên sinh nhanh hơn một bước, anh giúp cô lấy di động ra, Du Yến nhận lấy điện thoại, là Tề Điềm Điềm gọi tới.

Gọi tới lúc này, chắc là đám người của cô ta ra tính tiền rồi.

Nghĩ đến khả năng này, Du Yến rất vui sướng nhận điện thoại.

"Tiểu Yến, đã xảy ra chuyện gì, thẻ hội viên của cậu không ký nợ được nữa!" Ở đầu bên kia Tề Điềm Điềm vô cùng sốt ruột, nghe giọng cô ta thì có thể biết được hiện giờ cô ta đang nóng lòng đến mức nào.

Đầu lông mày Du Yến nhíu lại, giả bộ như bất ngờ hỏi: "Ký không được hả? Có chuyện gì ta, cậu hỏi quản lý chưa?"

"Quản lý nói thẻ hội viên của cậu quá thời hạn rồi."

"Quá thời hạn à, chắc là do gần đây công việc bận rộn, tớ không có thời gian đi làm thủ tục gia hạn, sau này rảnh tớ sẽ đi làm lại."

"Ôi trời, thế tối nay biết làm thế nào đây, rất nhiều tiền đó." Tề Điềm Điềm sốt ruột đến phát khóc.

Du Yến âm thầm cười lạnh, quả là hàng quý hiếm, bọn họ tiêu phí nhiều tiền như vậy, mắc mớ gì tới cô, dựa vào cái gì muốn cô trả tiền, "Tối nay cậu triệu tập mọi người, vậy thì cậu trả đi, có chút tiền đó chẳng lẽ cậu trả không nổi, sau này có thời gian rảnh tớ sẽ mời các cậu đi chơi."

"Nhưng mà..." Đầu bên kia Tề Điềm Điềm còn đang khó xử, cô ta đang muốn nói thêm gì đó thì Du Yến bỗng cắt ngang.

"Điềm Điềm, muộn quá rồi, tớ nghe điện thoại không tiện, lần sau rảnh nói chuyện tiếp, tớ cúp máy đây, bye bye..." Du Yến nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, thẳng thừng cúp điện thoại.

Vừa tưởng tượng ra vẻ mặt sốt ruột và không cam lòng của Tề Điềm Điềm, quả thật trong lòng Du Yến vui vẻ muốn lật trời.

Cố tiên sinh ở bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì nên lập tức hỏi một câu: "Thẻ hội viên quá thời hạn?"

Du Yến không tiện nói với Cố tiên sinh việc mình cố ý chơi khăm Tề Điềm Điềm, vì vậy cô chỉ có thể gật gật đầu, phóng lao thì phải theo lao, "Quá hạn rồi."

Cố tiên sinh tiện tay nhận lấy điện thoại di động của cô, giúp cô bỏ điện thoại vào lại túi xách, nghiêm túc kéo khoá lại, lúc này anh mới nói với cô: "Ngày mai anh sẽ bảo Triệu Thiêm mang tới cho em thẻ hội viên của Vân Thượng, sau này muốn chơi thì tới Vân Thượng chơi."

Vân Thượng trong lời anh chính là nơi mà bọn họ chơi mạt chược tối nay.

Trong lòng Du Yến âm thầm bẻ ngón tay, so với câu lạc bộ tư nhân trước đây cô hay lui tới thì Vân Thượng hơn không biết bao nhiêu cấp bậc, phí hội viên nhất định không phải ít, Du Yến nhẩm tính vài lần mới phát hiện, tính cả buổi mà cô vẫn chưa tính ra, cô không khỏi cảm thán: Thầy giáo dạy toán, em rất xin lỗi thầy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play